Thất Thân Làm Thiếp
Chương 89 : Một hòn đá trúng hai con chim
Ngày đăng: 18:09 19/04/20
Bởi vì tâm sự nặng nề không làm sao ngủ ngon giấc được, vì vậy khi tỉnh dậy lúc sáng sớm thấy mọi nơi sự vật lặng yên, tiếng chim hót lẫn hương hoa cũng không mang lại sự dễ chịu bèn ra khỏi lâu các đi tản bộ trong vườn.
Nhưng nàng không tiên liệu được việc sẽ chứng kiến hai người Chu Nguyệt Nhi cùng Chu Nhu Nhi đang đứng đó, thực giống như một hồng một trắng hai đoá kiều hoa. Hai người bọn họ đang ở bên ao hoa sen nuôi cá vàng. Vốn định tránh các nàng, nhưng mà không ngờ Chu Nguyệt Nhi đã thấy nàng trước, vẫy chào một cái, miệng cười khẽ mở: "Nhị phu nhân, chúng ta cùng nhau cho cá ăn!"
Người ta thân thiện, mình mà không đáp lại thật chả ra cái gì, người ta nhiệt tình như vậy, nếu nàng không đến để chào hỏi thì cũng thực khó nói, nên thế nàng đành miễn cưỡng mà đi tới.
Chu Nhu Nhi cũng quay đầu lại, vẻ mặt vạn phần điềm đạm khẽ cười nói: "Muội muội, tới thật sớm a?"
"Tỷ tỷ cũng đến thật sớm a. Lũ cá này vậy mà thực có phúc, mới sáng sớm liền có hai vị mỹ nhân khuynh nước khuynh thành tới thăm!" Vãn Thanh khẽ cừơi nói.
Chu Nhu Nhi vừa nghe vậy liền cười vô cùng kiều diễm: "Ta mang hài tử nên không giống như trước, ngày ăn không ngon, đêm đến lại ngủ không yên, mỗi ngày trời vừa mới sáng liền ngủ không nổi nữa, không thể làm gì hơn là sớm tới đây với lũ cá này, muội muội liệu có hiểu được?"
Nàng nói tuy có vẻ uỷ khuất, nhưng xem vẻ mặt lại thập phần vui vẻ đắc ý, xem ra, có hài tử, dù thế nào cũng rất hạnh phúc a.
"Muội không nên ở đây! Có hai người là tốt rồi!" Vãn Thanh khéo léo từ chối họ. Nàng không có cách nào có thể thích ứng với hai người bọn họ, chung một chỗ, ứng xử dối dối trá trá, thực đúng là việc khiến nàng mệt mỏi nhất, nàng chỉ nên kiếm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, vậy mới tốt
"Dù sao mới sáng sớm cũng không có việc gì mà, chúng ta cùng nhau cho cá ăn được không! Nhị phu nhân!" Chu Nguyệt Nhi vội cầm lấy tay Vãn Thanh, sau đó đem thức ăn cá đặt vào tay nàng.
Vãn Thanh không cách nào cự tuyệt, vì vậy không thể làm khác hơn là miễn cưỡng đáp ứng nàng.
"Ta quay lại mang thêm chút thức ăn cho cá đến đây, các ngươi cứ ở lại đây a!" Chu Nguyệt Nhi cừơi nói. Vừa xoay người, trên mặt liền hiện lên một hồi ngoan ý, âm ngoan cay độc.
Vãn Thanh vì vậy cùng với Chu Nhu Nhi hai người bắt đầu cùng cho cá ăn. Chu Nhu Nhi mở miệng dương dương tự đắc: "Muội muội a! Không phải ta muốn nói, mấy ngày này ta không thể hầu hạ được phu quân, ngươi trái lại phải thực cố gắng, cố gắng a! Đừng lúc nào cũng không có nổi nửa phần sức lực như vậy!"
"Tỷ tỷ cũng biết muội muội không có chí hướng, không sánh bằng tỷ tỷ, phu quân làm sao có thể để muội muội trong mắt." Vãn Thanh uyển chuyển nói, quả nhiên khiến Chu Nhu Nhi đắc ý.
Kỳ thực nếu như đánh giá cá người Chu Nhu Nhi, nàng tuy rằng vô cùng xấu tính, nhưng dù sao tâm cơ cũng không nặng, bất quá chỉ là miệng lưỡi không được tử tế thôi
Nếu nàng thích đắc ý, cứ cho nàng đắc ý thoải mái, Vãn Thanh cũng không muốn cùng nàng tranh giành tốt xấu, những chuyện như thế này… thật rất vô vị a.
"Ai nha (aizzz J), thiếu thức ăn cho cá rồi, hay là như này, Hồng Thư cô nương, khinh công của ngươi khá, có thể làm phiền ngươi đi lấy một ít không?" Cách đó không xa Chu Nguyệt Nhi dịu dàng nói.
Hồng Thư không thèm nhìn tới nàng, liếc mắt một cái: "Ta phải bảo vệ Nhị phu nhân!". Tuy rằng Gia thích nàng, nhưng Hồng Thư căn bản không coi Nguyệt Nhi ra cái gì, nàng ta, ngoài mặt thì giả bộ hoà nhã tâm địa lại vô cùng độc ác, không biết đang mưu tính chuyện xấu xa gì. Ngay cả trượng phu của mình cũng có thể bán đứng, nói chi là những thứ khác. Cũng chỉ có Gia, rất si tình với nàng nên mới nhắm mắt cho qua như vậy!
Tuy Hồng Thư nàng không có khả năng nhìn người, nhưng nàng có thể thấy được vô cùng rõ ràng, nữ nhân này, từ đầu chí cuối, thực đã muốn hỏng hết rồi!
"Cái này…." Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Nguyệt Nhi lúc hồng lúc trắng, mang chút xấu hổ, liền như vậy ngây thơ đứng đằng xa, thoạt nhìn thực giống như Thần Lộ không chịu được gió mưa cùng hoa nhi một loại. (đại ý là giống như hoa không chịu nổi gió mưa =.=")
"Hồng Thư cô nương, ngươi cũng không nên không thức thời như vậy. Nguyệt Nhi biểu tỷ tâm ý đối với phu quân như thế nào ta nghĩ ngươi đi theo Gia hẳn là rõ ràng a! Bất quá nên làm thế nào, trong lòng ngươi thực nên hiểu rõ!" Chu Nguyệt Nhi cố tình lộ vẻ đáng thương, Chu Nhu Nhi trái lại tỏ vẻ bất mãn nhẹ nhàng nói. Nàng là người hiểu ánh mắt người khác, biết Chu Nguyệt Nhi đã lâu, dù sao chính mình cũng còn phải dựa vào nàng.
"Ta chỉ nghe theo lời Gia căn dặn, Gia mời ta làm cái gì thì ta làm cái đó. Hiện tại ta hầu hạ Nhị phu nhân, Nhị phu nhân mời ta làm cái gì thì ta làm cái đó! Người khác, đừng mơ tưởng có thể sai khiến được ta!". Hồng Thư từ trước đến giờ vốn cũng không phải người dễ chọc vào, nghe được lời của Chu Nhu Nhi nói, trực tiếp phản ứng lại, nửa phần tình cảm cũng không lưu.
Một đại phu khác bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đã cố gắng hết sức, nhưng thân thể Phượng phu nhân vốn đã vô cùng yếu ớt, thai vị lại không ổn định, vốn là cái thai nhi này đã khó giữ. Lúc này rơi xuống nước, sặc nước, lại ngất lâu, mặc dù người thì không việc gì, đáng tiếc cái thai trong bụng không cách nào giữ được".
"Phu nhân hiện tại thế nào? Thế nào rồi?!" Chu Nguyệt Nhi khẩn trương kéo áo đại phu hỏi.
Đại phu lại nói tiếp: "Đã cho uống thuốc kích thích đẻ non, trước hết không thể giữ đứa bé lại, không còn khả năng giữ được nữa rồi. Chủ yếu phải bồi bổ thân thể, thân thể khỏe mạnh thì cái gì cũng tốt. Vừa rồi không chỉ cho uống thuốc chữa bệnh mà cho uống cả thuốc bổ, trợ giúp thân thể khỏe mạnh để sau này lại có thể mang thai. Sau khi Phượng phu nhân tỉnh lại có thể ăn, bởi vì nàng vừa mới gặp chuyện thập phần kích động nên đã cho dung thuốc ngủ, hiện tại đã ngủ rồi, chỉ sợ tới nửa đêm mới có thể tỉnh lại."
"Cái gì! Hài tử đã không còn? Nhu Nhi muội muội làm sao chịu đựng được, đứa nhỏ này là sinh mạng của nàng!" Chu Nguyệt Nhi rũ xuống tại chỗ, lệ rơi đầy mặt, xem ra đau khổ vạn phần.
Phượng Cô lúc này đi ra, sắc mặt cũng thực khó coi, thấy Chu Nguyệt Nhi nằm gục ở trên mặt đất, vì vậy đi tới đỡ nàng lên "Nguyệt Nhi, nàng cũng đừng quá thương tâm, người không có làm sao là tốt rồi!"
"Ta làm sao có thể không thương tâm đây! Đều tại ta! Nếu không phải ta đề nghị muốn câu cá, thì nàng cũng sẽ không đi câu. Nếu không đi câu thì cũng sẽ không đứng ở bên cạnh ao, không đứng ở bên cạnh ao thì làm sao có thể rơi xuống nước đây! Đều tại ta! Đều tại ta..." Chu Nguyệt Nhi vừa nói vừa xé quần áo mình, tự giận dỗi trách móc mà khóc lóc. (bực quá a, càng đọc càng ức chế…)
Phượng Cô trên mặt lộ vẻ đau xót kéo tay nàng: "Nguyệt Nhi, nghe nào! Việc này cùng nàng không quan hệ! Chuyện này, nếu như là ngoài ý muốn thì tốt, nếu như là có người có ý định mà làm, thì ta sẽ vì muội muội của nàng bắt kẻ đó trả giá thích đáng!"
Phượng Cô vừa nói vừa đưa mắt nhìn Vãn Thanh chăm chú.
Ánh mắt này của hắn là có ý tứ gì? Hoài nghi là nàng đẩy Chu Nhu Nhi xuống nước?
Thật nực cười!
Ánh mắt Vãn Thanh trong trẻo lạnh lùng, nếu đã biết kết quả thì nàng cũng không cần ở đây thêm, vì vậy mang theo Hồng Thư liền muốn rời đi.
Giọng nói độc ác của Phượng Cô vang lên "Rốt cuộc là chuyện này xảy ra thế nào, lúc ấy ngươi ở bên cạnh, hẳn là ngươi rõ ràng nhất!" (người có đâu óc không ai hạ thủ khơi khơi như vậy ah, phải dàn dựng chứng cớ ngoại phạm chứ)
"Gia muốn hỏi cái gì có thể trực tiếp hỏi, Vãn Thanh biết gì thì nói ấy" Vãn Thanh quay đầu lại, ánh mắt lạnh nhạt, như hàm chứa băng giá mùa đông mà nhìn Phượng Cô nói dứt khoát.
"Cô! Nhu Nhi muội muội còn chưa tỉnh lại, đợi sau khi tỉnh lại thì hỏi rõ đi! Nguyệt Nhi cảm giác được Nhị phu nhân quyết không phải là loại người lòng dạ độc ác!" Chu Nguyệt Nhi nhẹ nhàng nói.
Vai chính diện lòng dạ tốt nàng ý diễn hết phần mọi người. (Đến đây hết kiên nhẫn vs chị em nhà này)
"Được rồi! Tạm thời nghe lời nàng, chờ chút nữa khi Nhu Nhi tỉnh lại sẽ hỏi mọi thứ rõ ràng. Nếu không có gì thì tốt, nếu có gì ra sẽ giúp nàng toại nguyện!" Phượng Cô lạnh lùng quát.
Vãn Thanh quay người đi mà cảm thấy khắp người chua xót đắng cay, nhưng trong lòng cũng coi như được giải thoát. Hắn càng hận thì nàng mới càng có thể kiên định với quyết tâm rời đi. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Như vậy cũng tốt!
Như vậy cũng tốt!
Nhẹ nhàng quay người lại, ngữ khí lướt nhẹ mà lạnh lẽo: "Công bằng đúng sai tại lòng người, trắng đen tự có kết luận, ai là người sai, đợi tỷ tỷ sau khi tỉnh lại tự nhiên sẽ rõ ràng."