Thất Thân Làm Thiếp

Chương 92 : Phong ba lại khởi

Ngày đăng: 18:09 19/04/20


Khi nỗi oán hận của một nữ nhân đạt đến thời điểm cùng cực, sẽ trở nên cực kì điên cuồng, sẽ không chừa bất kì thủ đoạn nào, lòng dạ độc ác. Mà Chu Chu Nhi, có lẽ cũng giống như vậy.



Bị giam ở phòng chứa củi hết hai ngày, mỗi ngày đều nhìn ngắm bình minh cùng hoang hôn, mặt trăng mọc rồi lặn ở ngoài cửa sổ, từng ngày dần trôi qua. Không biết có phải vì đại hội võ lâm đã gần kề, người người khẩn trương, hay bởi vì đoán chắc nàng sẽ không dám chạy trốn, mặc dù bị giam ở phòng chứa củi nhưng chẳng ai canh gác.



Dùng trâm bạc thử qua bát cháo, và bánh bao, xác thực không có độc lúc đó mới yên tâm dùng đũa gắp.



Liên tục bị người ta hãm hại, nên mọi việc đều phải cẩn thận như thế, nghĩ lại, sống như thế này, cũng thật là mệt mỏi.



Hồng Thư lúc này đang trò chuyện cùng tỳ nữ đưa thức ăn, bình thường đến trong hai ngày này, mỗi ngày đều là cơm thừa canh cặn, căn bản là không có dinh dưỡng, Hồng Thư càng cảm thấy không thể không đi tìm tỳ nữ kia.



Vãn Thanh đã khuyên nàng, nhưng nàng lại một mực không nghe theo nên cứ di tìm. Kỳ thật ăn cái gì cũng đều vậy, nàng đưa tay vuốt ve bụng mình, trong lòng ôn nhu đối với đứa con trong bụng. Cứ nhẫn nhịn qua đợt này đi, dù sao tháng này thì nàng cũng rời khỏi nơi này. Khi đó nàng có thể chăm sóc nuôi nấng nó cho tốt.



Chỉ thấy qua một lúc sau, Hồng Thư quay trở về với nụ cười khành khạch, hài lòng nói:"Đã xong!"



"Đừng gây khó dễ cho người ta, nàng cũng chỉ là một tiểu tỳ nữ đưa cơm, người ta bảo gì thì nàng làm nấy, cũng không có biện pháp khác mà!"Văn Thanh cười yếu ớt nói.



"Nhị phu nhân cho rằng ta đi gây khó dễ khiến ta khó gặp nàng sao?" Hồng Thư nhãn tình sáng lên, cười rất sảng khoái:"Ta không có ngốc như vậy! Ta đương nhiên biết nàng không có quyền, không có thế, tìm nàng cũng vô dụng a! Nhưng nàng ta có thể đi ra ngoài a! Nàng có thể mua cho chúng ta thịt để ăn a!"



"Nha đầu ngươi vẫn nên cẩn trọng trong suy nghĩ nhiều hơn! Thực sự làm cho ta không nghĩ tới!"Văn Thanh cười một tiếng."Bất quá ta chấp nhận ăn là được, không cần phải ăn thịt cá, ngươi đó, tóm lại là không nên gây khó dễ cho tiểu tỳ kia, nếu để cho người khác biết, thì nàng tránh không khỏi đòn." Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn



"Nhị phu nhân ăn thức ăn nhạt chút thì không sao cả, nhưng con của người thì không thể được." Hồng Thư nhìn Văn Thanh nhẹ nhàng nói "Người có thai, nếu ăn uống không tốt, thì thân thể con cái trong tương lai có thể bị dị tật. Còn nữa, nếu Nhị phu nhân muốn bỏ bào thai này, chính là phải chuẩn bị thân thể khỏe mạnh vì khi sấy thai, thì đối với nữ nhân mà nói, là tổn hại thân thể cực độ"



"Ăn nhanh đi!"Văn Thanh đưa qua cho Hồng Thư một phần, kỳ thật trong lòng nàng sao lại không hiểu đạo lý này cơ chứ? Nhưng trong hoàn cảnh này, làm như thế có quá đáng lắm không?



Hồng Thư gật đầu, cầm lấy bánh bao để lên miệng mà cắn mạnh.



Đột nhiên, sắc mặt Văn Thanh đại biến, bàn tay hướng cái bánh bao trên tay Hồng Thư vỗ bay đi:"Đừng ăn!"



Nói xong câu đó, cả người cũng chịu không nổi nữa mà co rút lại thành một đoạn, nước mắt không ngừng trào ra.



Đau bụng, đau như muốn rút đi sinh mạng, giống như tất cả ruột đều co rút lại cùng một chỗ.



"Đau!…."Nàng cắn răng mà nói, bất quá chỉ trong chớp mắt, cả người cắt không còn giọt máu, trên mặt mơ hồ lộ ra khí đen.



Hồng Thư cực kì hoảng sợ, đem toàn bộ bánh báo trong miệng phun ra ngoài, rồi sau đo xoay người ôm lấy Văn Thanh:"Phu nhân …Người làm sao vậy?"



"Độc…Có độc…"Vãn Thanh cắn đội môi anh đào, từng chữ từng chữ một nhổ ra, cũng đã là dùng hết tất cả sức lực còn lại.



Trong bụng có cảm giác như bài sơn đảo hải, họng lợm máu, huyết trào ra.




Vãn Thanh lại không có nghe, âm thanh kia suy yếu nhưng sắc bén vô cùng:" Nhưng Vãn Thanh lại nói với âm thanh suy yếu nghe không rõ mà sắc bén vô cùng: "Đây chỉ là một chuyện gì khác sao? Đây là con của ta! Còn chưa ra đời, nó còn chưa nhìn thấy mặt trời mọc ở phương đông, còn chưa được ngắm ánh trăng, còn chưa ngửi được mùi hoa, còn chưa nghịch mưa với tuyết, còn chưa..."



Nàng nói rất kích động, một lần khắp nơi trưng bày được. Đem Phượng Cô tâm, càng là đâm vào bị thương, hắn ám ách địa đạo: "Đừng như vậy mà! Cầu ngươi!"



Cầu xin nàng?



Đây là lần đầu tiên hắn nói với người khác một chữ này.



Nhưng, lời cầu xin này, Vãn Thanh lại nghe được, cảm thấy rất buồn cười a! Bất quá, nàng vẫn chọn im lặng, nhắm lại hai mắt, rồi sau đó chậm rãi nói:"Ta mệt rồi, là muốn nghỉ ngơi một lúc,



Phượng Cô vòng tay ôm lấy nàng, đột nhiên trở nên cứng ngắc, quá mức xa lạ, quá mức xa cách, giống như, hắn, chỉ là một người không quen không biết.



Loại cảm giác này, khiêu khích hắn điên cuồng.



Đột nhiên tăng lực, đem cả người nàng nhét vào trong lòng:"Không được như vầy, mất con cái, ta cũng đã trải qua,



Trong lòng Vãn Thanh cười thầm, khó quá?



Hắn lại khổ thế sao?



Chắc là vui vẻ a? Hắn một mực không thích nàng, tìm mọi cách tra tấn, bất quá cũng chính là vì không cho nàng gả vào Phượng gia, hôm nay có thể làm thỏa mãn hắn nguyện, coi như là gả vào, cũng nhận hết tra tấn.



Không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhắm đôi mắt lại để tìm vào bóng tối, nơi đó không rộng nhưng chỉ có mình ta, có thể rũ bỏ được ưu thương.



Phượng Cô ôm nàng, chỉ thấy trên người nàng có một loại…ủ dột ưu thương, như một tấm lưới trói buộc nàng, nhưng không chỉ ở nàng, mà hắn cũng bị một tấm lưới như thế trói, hắn đột nhiên có cảm giác không thở nổi, hắn rất sợ, sợ nàng cứ ủ dột như vậy mà chết,



Mà nếu muốn cho một người, thoát ra khỏi ủ dộ ưu thương, trừ khi dùng tình thương cảm hóa nàng, bằng không chính mình kích thích, giúp nàng trở nên phẫn hận mà quên đi phần nào ưu thương.



Nàng phải tỉnh dậy mà đứng lên!



Vì vậy sắc mặt liền thảy đổi, mạnh mẽ đứng lên, cầm lấy trang phục trên mặt đất, rồi tự mặc vào, chờ cho quần áo chỉnh tề, mới nhặt y phục của nàng lên:"Mặc vào! Chỉ bị tổn thương nhẹ thôi! Cũng chỉ là một đứa con thôi mà, vậy mà khóc lóc thảm thiết như vậy, thật là muốn cho người ta phiền chết đi được!"



Vãn Thanh ngẩng đầu liếc hắn, cái liếc này, ngập tràn hận ý.



Mặc dù thân thể suy yếu không còn sức, nhưng nàng lại vẫn ngoan cường chậm rãi kéo quần áo lại rồi mặc dần từng cái từng cái. Lúc nãy bởi vì đau khổ nên không phát hiện, lúc này nàng mới biết là vừa mới rồi thì ngoài một bộ nội khố ra thì ngay cả cái yếm cũng không có mặc. Nhưng lúc này nàng cố không nghĩ đến sự e lệ nữ tính nữa



Đợi hoàn thành tất cả, Phượng Cô mở cửa ra, thẳng hướng đi ra ngoài.