Thất Thân Làm Thiếp
Chương 95 : Vật đổi người thay
Ngày đăng: 18:09 19/04/20
Nói tiếp chuyện Vãn Thanh rơi xuống vực, khi rơi đến giữa chừng, liền bị một dải lụa dài màu xanh quấn chặt, lôi vào một thạch động.
Nhìn Hạ Thanh, định nói lời cảm ơn, Hạ Thanh liền lấy một tay che miệng nàng, tay còn lại chỉ lên trên.
Vãn Thanh hiểu ý gật đầu, trên kia toàn là cao thủ võ lâm, tai nghe tám hướng, thạch động này không xa Lạc Nhật Nhai lắm, hơn nữa không gian trống trải, chỉ sợ chỉ cần lên tiếng, sẽ bị người khác phát hiện ngay lập tức.
Vì vậy lẳng lặng ngồi ở một bên, thanh âm thê lương của Hồng Thư, vang vọng trong vách núi, quanh quẩn bên tai, rất lâu sau vẫn không biến mất, Hồng Thư đã coi nàng là người thân, lại tận mắt nhìn thấy nàng gieo mình xuống vực, chắc chắn là rất khổ sở.
Nàng lại tàn nhẫn, quyết tâm không đi nói cho Hồng Thư biết chân tướng, để Hồng Thư tưởng rằng nàng đã chết. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn
Còn có Tà Phong, hắn nhất định không dễ dàng chấp nhận sự ra đi của nàng
Vừa nghĩ tới, liền thấy vách núi vọng đến thanh âm của hắn, xa xăm, nức nở: "Thanh nhi,, Thanh nhi… " vang vọng nặng nề, ngân dài như một bản trường ca buồn.
Nàng cúi đầu, một giọt nước mắt lặng lẽ tuôn ra, là nàng có lỗi với bọn họ.
Là nàng khiến bọn họ thương tâm, nhưng mà nếu không làm thế, nàng làm sao có thể làm lại cuộc đời.
Hạ Thanh nhìn Vãn Thanh chăm chú, cuối cùng không nhịn được, cũng bị lây sự bi thương từ Vãn THanh.
Bình sinh Hạ Thanh ghét nhất là nhìn nữ nhân khóc lóc sướt mướt, nữ nhân phải cố gắng tự lập, bất cứ… lúc nào, lấy nhu nhược tranh thủ sự đồng tình là …là không nên, …làm thế quá vô dụng, quá dối trá. Nhưng khi nhìn thấy Thượng Quan Vãn Thanh rơi lệ, Hạ Thanh không cảm thấy nửa phần ác cảm, chỉ cảm thấy sự thân thiết sâu sắc.
Kỳ thật vừa rồi, khoảnh khắcThượng Quan Vãn Thanh gieo mình xuống vực, nàng có thể khoanh tay đứng nhìn, không nói gì nhìn trời, nàng ở bên Ngân Diện đã nhiều năm, nhưng mà, Ngân Diện vẫn chỉ coi nàng như một cộng sự tiến cùng tiến, lùi cùng lùi, chưa từng coi nàng là nữ nhân, nàng vẫn nghĩ rằng, tính cách Ngân Diện lạnh lùng, đối với người nào cũng như thế, dù sao cho tới nay, trừ nàng ra, hắn căn bản là không tiếp xúc với nữ nhân khác.
Hơn nữa hắn mang trong lòng một mối huyết thù, trước nay không màng tình cảm, chỉ đến lúc Ngân Diện nhìn Thượng Quan Vãn Thanh, nàng mới biết được, nàng sai lầm rồi, đã quá sai lầm, hắn không nảy sinh tình cảm, chẳng qua là chưa gặp đúng đối tượng. Người hắn thích, là Thượng Quan Vãn Thanh. Hắn vì Thượng Quan Vãn Thanh, phá lệ biết bao lần, hắn chẳng qua mới biết Vãn Thanh chưa tròn một tháng, nàng không hiểu tại sao, hắn lại yêu thương Vãn Thanh như vậy.
Nàng đã từng nghĩ, nếu như Thượng Quan Vãn Thanh thực sự chết đi, như vậy, sẽ không có ai tranh giành Ngân Diện.
Nhưng vào giây phút cuối cùng, khi thân ảnh màu vàng vọt qua trước mắt nàng, nàng chợt quên tất cả. Đơn giản là nàng kiêu ngạo -, nàng không muốn làm một kẻ tiểu nhân. Tình cảm của nàng, nàng sẽ cạnh tranh công bằng, quang minh chính đại, nếu như Thượng Quan Vãn Thanh thực sự là người thích hợp với Ngân Diện, nàng cũng sẽ buông tay chúc phúc cho bọn họ.
Thanh âm phía trên vô cùng hỗn loạn.
Từng tiếng la gọi tên Vãn Thanh, là Tà Phong, còn có Hồng Thư.
Nhưng mà, ngay cả khi trong lòng không nỡ, vẫn phải hạ quyết tâm. Nếu đã hạ quyết tâm, không còn có thể quay đầu lại nữa…..
… …
Một tháng sau, vật đổi người thay.
Trong Tuyết Linh Các, xuất hiện một cầm linh, chẳng những tài đánh đàn khiến người khác giật mình kinh ngạc, còn có giọng hát trong veo ngọt ngào như Hoàng Oanh, mặc dù tiếng đàn của nàng ấy không bằng Phi Tuyết, nhưng phối với giọng hát mê người đó thì không kém hơn chút nào.
Nàng này không chỉ có tài nghệ vô song, còn có dung mạo đẹp như tiên giáng trần, lông mày đẹp như trăng mùng một, mắt trong veo long lanh như nước, mũi cao nhỏ nhắn, môi đỏ như cánh hoa đào khiến người ta mất hồn. Khí chất cao nhã như lan, dáng đi thướt tha uyển chuyển, đứng nhìn từ xa, giống như mặt trời mọc lúc bình minh; đứng gần mà ngắm, như xuất thủy phù dung (phù dung nhô lên từ mặt nước). Lông mi rất dày, dài ngắn vừa đủ, vai như một được đẽo gọt, eo thắt một dải lụa trắng mềm mại. Cổ nhỏ dài, làn da trắng như ẩn như hiện, không cần nước hoa, không cần son phấn.
Hơn nữa nàng này tính tình ôn hòa khiêm tốn, cười như hoa cúc, chỉ một nụ cười, có thể làm người ta quên hết tất cả, cho người đấy cảm thấy nhìn thấy nụ cười đấy, có chết cũng cam lòng.
Nàng mặc dù dùng gương mặt thật gặp người, hơn nữa còn thường xuyên lên đài biểu diễn, nhưng vẫn không có chút tục khí tầm thường, như hoa sen gần bùn mà không tanh mùi bùn, người khác đối với nàng, tôn trọng như đối với tiên nữ.
Đó gọi là dùng khí chất lấn át mọi vẻ đẹp.
Người này không phải ai xa lạ, chính là Vãn Thanh.
Một ngày sau đại hội võ lâm, nàng được Phi Tuyết dẫn tới chỗ tối, môn công phu đầu tiên Phi Tuyết dạy nàng, là thuật dịch dung, nhờ thông minh và chăm chỉ, chỉ nửa tháng sau, nàng đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, đến lúc trở ra, đã trở thành nghệ nhân của Tuyết Linh Các, nghệ danh là Tình Thiên (nghĩa là Trời Nắng, sau này có lẽ sẽ có lúc tác giả viết là Thiên Tình, nếu có đổi ngược lại cũng là do tác giả, không phải mình).
Nhìn nàng hôm nay, không một ai có khả năng nhận ra là Thượng Quan Vãn Thanh ngày trước.
Tất cả, nàng sẽ tính toán đầy đủ.
"Nhất thiết phải thật bình tĩnh, không được một mình hành sự!" Ngân Diện Đột nhiên nói, thanh âm trong trẻo lạnh lùng nhưng kiên định, hắn sợ Vãn Thanh không kiềm chế được, dù sao Chu Nguyệt Nhi, cũng không phải một nhân vật đơn giản, cô ta là một nữ tử có võ công, lòng dạ rắn rết và tâm cơ thâm trầm.
Hắn chuẩn bị vào hoàng cung, không thể che chở cho nàng, lúc này, nhất định phải bố trí thật an toàn, không thể đùa giỡn lung tung.
Phượng Cô, cũng không phải một người dễ đối phó.
"Yên tâm -, ta sẽ phái người bảo vệ tốt Vãn Thanh. Ngươi cứ an tâm đi." Hạ Thanh đáp.
Ngân Diện gật đầu, tỏ vẻ vừa lòng, rồi sau đó lại nhìn phía Vãn Thanh, chờ Vãn Thanh đáp ứng hắn.
Vãn Thanh không thể làm gì khác hơn là cười rồi gật đầu: "Về phía ta ngươi cứ yên tâm đi -, ta tự biết chừng mực, sẽ không hành sự lỗ mãng, ta biết phải làm như thế nào, càng biết phải làm như thế nào mới đạt được mục đích và bảo vệ bản thân."
"Lần này ta đi, mười ngày sau mới trở lại, ngươi phải xử lý mọi chuyện cho thật tốt." Ngân Diện quay sang nói với Hạ Thanh.
Hạ Thanh gật đầu: "Ngươi cứ an tâm mà đi! Ta nhất định sẽ xử lý chuyện của Tuyết Linh Các thật tốt, chiếu cố Vãn Thanh thật tốt." Chỉ có đề tài này, hắn mới chủ động nói chuyện với nàng.
Trong lòng buồn bã.
Nàng đối với hắn, chẳng lẽ không hơn một quản gia sao? Tại sao hắn không thể, nhìn nàng nhiều thêm dù chỉ một cái? Nàng chưa bao giờ dám yêu cầu xa vời điều gì, chỉ hi vọng hắn sẽ nhìn nàng thêm một lần. Nàng chỉ hy vọng, hắn có thể cười với nàng một cái, nhưng mà, đó là điều không bao giờ xảy ra.
Vãn Thanh nhìn ánh mắt Hạ Thanh có chút buồn bả, trong lòng vô cùng áy náy, nếu không có nàng, có lẽ, Ngân Diện và Hạ Thanh sẽ thành đôi!
Vì vậy cười nói: "Hạ Thanh cô nương xử sự luôn gọn gàng nhanh nhẹn, làm cho người khác bội phục! Ban đầu ta nghe nói quản sự của Tuyết Linh Các -, còn tưởng là phụ nhân ba mươi tuổi, không thể ngờ lại là một thiếu nữ xinh đẹp mới mười tám tuổi! Lần đầu gặp, ta còn cảm thấy rất kinh ngạc."
Vừa nói vừa quay sang Ngân Diện: "Ngân Diện, ngươi có thể có Hạ Thanh cô nương tài ba như thế làm tri kỉ, là phúc phận của ngươi! Nếu không phải có Hạ Thanh cô nương, chỉ sợ là nhiều chuyện của ngươi không được thuận lợi như vậy đâu."
Ngân Diện nhìn ra Vãn Thanh cố ý tác hợp cho hắn với Hạ Thanh, trở nên lạnh lùng. Như băng sương ngưng đọng ngàn năm.
Người hắn thích là nàng, chẳng lẽ nàng không hiểu được?
Lại còn đẩy hắn cho người khác!
Hắn tất nhiên biết nếu không có Hạ Thanh, rất nhiều chuyện của hắn không thể thuận lợi như thế, nhưng mà, hắn đối với Hạ Thanh chỉ có quan hệ hợp tác chứ không có bất cứ cái gì khác
Hắn đối với Hạ Thanh, căn bản là không có cảm giác. Đúng là bởi vì như thế, hắn mới đối xử với Hạ Thanh lạnh lùng -, bởi vì không thích nàng, cho nên không thể cho nàng bất cứ hy vọng mong manh nào.
Nếu để nàng nuôi hy vọng, tương lai không thành, đó mới là sự đả thương sâu sắc nhất đối với nàng.
Nhìn mặt mũi Ngân Diện trở nên lạnh lẽo, Hạ Thanh vội vàng với nói Vãn Thanh: "Hạ Thanh đâu dám là tri kỷ của công tử! Hạ Thanh chẳng qua chỉ là một thuộc hạ thôi, được công tử để ý, Hạ Thanh tất nhiên phải dốc hết sức lực cho công tử. Tuyết Linh Các lúc này vẫn còn công việc, Hạ Thanh không thể ở lâu, Hạ Thanh cáo lui." Nói đến đây, trong lòng có một ít thê lương, kỳ thật nàng hiểu, chẳng qua chỉ là không chịu thừa nhận.
Hắn không muốn cho nàng một chút hy vọng, nàng không được hy vọng không đâu. Sau khi nói xong lập tức quay đầu, chạy theo đường ra, nước mắt chầm chậm tuôn.
Nhìn Hạ Thanh chạy xa dần, Vãn Thanh đột nhiên thương cảm không nói lên lời. Ai, nữ tử này khéo léo, đối nhân xử thế cũng tốt -, lại gặp phải con người lạnh lùng như Ngân Diện.
"Ngươi thật là tuyệt tình đối với nàng!" Vãn Thanh nói nhỏ.
"Nàng biết cái gì chứ!" Ngân Diện lạnh lùng quát, sắc mặt xanh mét: "Cái gì cũng không biết, đừng tự tiện làm mai làm mối. Nếu yêu Hạ Thanh, ta sẽ nói với cô ấy, ta không yêu cô ấy, nói ra, chẳng lẽ không phải là hại cô ấy!"
"Ta… " vừa nói, đã thấy Ngân Diên phi thân đi rồi.
Nhớ lại lời hắn nói, đúng là rất có lý, Vãn Thanh chậm rãi nhắm mắt, có lẽ, nàng đã sai lầm! Một chữ tình này, nàng không thể giải, cũng không được giải.
Nhưng mà, cũng chỉ là bởi vì thấy Hạ Thanh si tình như thế, trong lòng không đành lòng thôi.