Thất Tịch Không Mưa

Chương 1 : Thời niên thiếu

Ngày đăng: 12:23 18/04/20


Tình yêu giống như lần đầu được nếm thử quả khế mới chín,



Chua chua chát chát, nhưng không kìm được, vẫn muốn nếm thêm lần nữa.



Trong quả khế chát xanh xanh nụ cười ngốc nghếch, ngọt ngào của anh, tình đầu thơ ngây, trong sáng của em lặng lẽ nảy mầm.





Tôi tên là Thẩm Thiên Tình.



Nếu nói đến cuộc đời tôi, chỉ e khó lòng kể hết trong một chốc một lát, sợ

mọi người đọc sẽ thấy nặng đầu buồn ngủ, vậy nên tôi sẽ chỉ chọn vài

trọng điểm để nói.



Cái gọi là “cuộc đời tôi” thật ra cũng chẳng

dài, tính đến nay mới có mười bốn năm, ba trăm hai mươi bảy ngày, tám

giờ, năm giây mà thôi.



Đầu tiên, cũng giống như tất cả mọi

người, tôi có cha mẹ rất hiền từ, lại có một người anh vô cùng đẹp trai, ưu tú, khiến các nữ sinh nhìn thấy đều không kìm được mà hét lên ngưỡng mộ.



Về phần tôi, từ nhỏ đến lớn, nhận xét của các giáo viên

nhìn chung đều quanh đi quẩn lại những từ như: cá tính, bốc đồng, bướng

bỉnh, khó bảo, thích quản chuyện người khác, vân vân và vân vân… Giáo

viên nào tốt một chút sẽ nói tôi hoạt bát, hướng ngoại, giữa đường gặp

chuyện bất bình chẳng tha.



Nhưng thế thì có gì khác chứ? Chẳng qua chỉ đổi cách nói cho dễ nghe hơn thôi, vẫn khiến tôi bị tổn thương.



Cái gì? Bạn không tin ư?! Để tôi giải thích cho mà nghe nhé!



Hoạt bát, hướng ngoại: nghĩa là tôi rất nghịch, nghịch vô cùng, nghịch đến mức bị phạt đánh.



Giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha: nói cách khác, chính là gây chuyện thị phi, nghịch ngợm, phá phách.



Tôi hận nhất là năm lớp năm, cô giáo chủ nhiệm còn ghi trong sổ liên lạc

của tôi là: ngu muội dốt nát, thiếu tôn trọng bậc bề trên, hung hăng càn quấy, không biết hối cải, mong phụ huynh quản lý nghiêm ngặt hơn, tránh gây hại cho nếp sống đẹp của xã hội.



Vậy là cô ấy đã trang

trọng biến tôi thành con quỷ phá hoại thế giới, làm băng hoại nếp sống

xã hội, sự khởi sắc hay tụt dốc của nền kinh tế cũng liên quan đến tôi,

hơn nữa, ngay cả việc Khổng Minh tiên sinh “xuất sư vị tiệp thân tiên

tử[1]”, sự thành bại, thịnh suy của Trung Quốc trong năm nghìn năm qua

cũng đều là lỗi của tôi, chỉ thiếu nước bắt tôi mổ bụng tự sát để tạ tội với thế giới.



[1] Trong bài thơ Thục tướng của Đỗ Phủ viết về

Gia Cát Lượng có câu: “Xuất sư vị tiệp thân tiên tử. Trường sử anh hùng
“Vậy cô nhi là gì?”



“Cô nhi là…” Anh dừng lại một lúc, giúp tôi mặc quần áo, cân nhắc lựa chọn

từ ngữ. “Những đứa trẻ không có cha, không có mẹ, cũng không có người

thân…”



“Mẹ nói em là cô nhi, em không có người thân ư?”



Cho nên cha không phải của tôi, mẹ cũng không phải của tôi, đến anh trai cũng không phải của tôi, tôi… là cô nhi?!



Anh đột nhiên không nói gì, ôm chặt tôi vào lòng.



Rất lâu, rất lâu sau đó, tôi mới hiểu được cái ôm đó chính là sự đau lòng.



Dần dần hiểu chuyện, rốt cuộc tôi đã biết cô nhi thực chất là thế nào, cũng hiểu được sự thương xót trong cái ôm đó, song tôi cũng chẳng có cảm

giác gì nhiều, vì chưa kịp buồn phiền thì đã có quá nhiều cảm giác len

lỏi trong trái tim rồi, đầy đến nỗi không còn chỗ để chứa cái khác.



Rốt cuộc có đúng là được móc lên từ cống rãnh hôi thối hay không, tôi chẳng muốn chứng minh, bởi vì cho dù không có thứ gì, tôi vẫn có một người

thực sự yêu thương tôi hết mực, không bao giờ cô đơn.



Anh trai, thật sự không chỉ là anh trai.



Vậy thì là cái gì? Tôi vẫn chưa có đáp án, nhưng trước ngày hôm đó, tôi đã

vô thức giấu hết số thư tình mà những người ngưỡng mộ nhờ tôi gửi cho

anh trai.



Năm lớp bốn, cô bạn thân nhất của tôi khen anh đẹp

trai, toàn mượn cớ đến nhà tôi chơi, thế là trước khi kết thúc học kỳ

đó, tôi đã cắt đứt quan hệ với nó, chính thức tuyệt giao, đồng thời hiểu ra một đạo lý ngàn năm không đổi, đó là: tình bạn giữa nữ giới tương

đối mong manh.



Năm lớp bảy, hoa khôi lớp tôi theo đuổi anh trai, tôi yêu cầu anh không được đến trường đón tôi nữa, tôi sẽ tự về nhà.

Anh cử tưởng tôi không thích dựa dẫm vào anh vì muốn làm ra vẻ “người

nhớn”.



Đùa chứ! Sao tôi có thể để anh trai khôi ngô, tuấn tú của mình hằng ngày bị một bầy con gái si tình dùng ánh mắt cưỡng bức được?



Anh trai là của tôi, của riêng mình tôi thôi!



Ham muốn chiếm hữu anh trai của tôi khá cao, điều này tôi chưa từng phủ nhận.



Dần dần tôi bắt đầu hiểu ra, đằng sau ham muốn chiếm hữu mãnh liệt này là

gì. Đó chính là tình cảm của một thiếu nữ mười bốn tuổi…