Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 120 : Chấn chỉnh bên trong, Hải thị sinh con, sách y dược nhà họ Hạ
Ngày đăng: 12:19 19/04/20
Minh Lan như mọi khi ngáp ngắn ngáp dài, ngồi một mình ở bên bàn cơm sáng, nâng thìa cháo lên mà dáng vẻ giống như đang mộng du. Đan Quất nhìn mà liên tục lắc đầu: “Cũng may mà phu nhân gửi hồn thành thiếu nữ, nếu như là đàn ông, canh ba đọc sách canh tư lên triều, phu nhân định làm thế nào?”
Minh Lan suýt tí nữa thì cười to ba tiếng. Người đàn ông nhỏ bé vừa biết bay lại vừa nhả tơ cho chúng ta biết (theo ý kiến bạn Vân Anh, đây chính là bạn spider man thần thánh =))), quyền lực càng lớn thì trách nhiệm càng cao. Đàn ông thời cổ đại so với thời hiện đại có nhiều quyền lợi như vậy, đương nhiên sẽ phải chịu khổ cực hơn. Lại nói, đời trước nàng cũng không phải là chưa từng có cảnh quá nửa đêm vẫn dựa bàn hay trời vừa sáng đã dậy, ôi thật là nhớ đời trước. Lúc đó tuy rằng không khí bụi bặm, đất thì đen, sông thì lòe loẹt, nhưng chồng ăn vụng thì cuối cùng vẫn có thể phân tài sản ly hôn, phát hiện ra có tiểu tam có thể đánh tới tận cửa, mẹ chồng gây sự có thể tranh luận, bạn thân đào góc tường có thể cho lên tianya (chắc kiểu webtretho hoặc tâm sự EVA:)). Quan trọng nhất, dù có hồng hạnh vượt tường cũng không bị dìm lồng heo.
Được rồi, Minh Lan thu hồi nước miếng ảo tưởng lại, người sống phải thực tế.
Thời cổ đại nổi danh đồng chí cờ đỏ tiên tiến Vương Hy Phượng, đối với Minh Lan mà nói là đỉnh núi cao không thể với. Đây là cái dạng phấn đấu kiểu mới, không có lương cao, không mong chờ thăng cấp, tuy có thể mượn chức vụ mà tiện tay mò chút tiền, nhưng mà của cải thì không thể gán nợ, mỗi ngày đều nửa đêm rời giường, trời chưa sáng đã làm việc, trên dưới có một đại gia đình ngồi chờ được chăm sóc, cứ như vậy nàng chỉ còn lo mệt chết chính mình, gấp gáp đi phủ Ninh Quốc tìm việc! Chập mạch.
(秀逗: từ mạng, nghĩa gốc đi từ “pseudo” tiếng Anh = giả tạo, không thực, về sau mở rộng ra là chỉ hành động không hợp hoàn cảnh gây ra trò khôi hài = chập mạch).
Cuối cùng cũng chỉ mệt đến suy sụp, đồ cưới thì thâm hụt, còn chưa đẻ được con trai, lại còn bị người ta lấy việc không con mà lời ra tiếng vào, lấy chị hai Vưu về làm lẽ, có nhẽ lại là vì ‘cảm giác thành công’ trong truyền thuyết? Khó hiểu quá khó hiểu.
Tính cách của Minh Lan không có duyên với chiến sĩ thi đua, cho nên nàng để vợ Liêu Dũng với mấy vị ma ma quản sự thay phiên phụ trách bắt đầu công việc vào chính mão, sau đó an bài công tác cho cả ngày. Bản thân nàng thì sau khi dùng điểm tâm ngồi xem sổ sách công việc, đối chiếu khoản mục. Công tác của ngày hôm sau thì đã phân công từ trước cơm tối hôm trước, chỉ cần thỉnh thoảng kiểm tra đột xuất, đến giờ nhìn lại, hiệu quả không tồi.
Thôi ma ma đối với sự lười biếng của Minh Lan vô cùng không hài lòng, lải nhải vào lỗ tai nàng một hồi. Ai biết Minh Lan lại nói năng hùng hồn: “Nếu kết quả không khác nhau chút nào, vì sao phải làm khổ chính mình?”
Thôi ma ma sừng sộ lên: “Khi còn trẻ chịu vất vả một chút, bao giờ phu nhân con cháu đầy sảnh thì có thể nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Không phải vậy.” Minh Lan lắc ngón tay, “Ma ma bây giờ có phải hay ngủ không thẳng giấc?”
Ánh mắt Minh Lan trong trẻo, Thôi ma ma né tránh: “Ngủ không tốt lắm.”
“Thế này không phải là xong rồi! Cái này gọi là bẻ đi hoa mới hé vành
đừng khi hoa rụng bẻ nhành hoa suông[‘], giấc ngủ thẳng cũng chẳng chờ người đâu nha. Dâu trẻ nhà người ta không có vận may này, tôi bây giờ không bảo dưỡng tốt bản thân, chẳng phải là phí của trời? Ma ma nói xem có đúng hay không…”
[‘] Trích từ bài Kim Lũ Y – Đỗ Thu Nương, bản dịch của Trần Việt Linh – thivien.net
Thôi ma ma vì không có tài ăn nói, xưa nay đều ít lời, chỉ có thể trừng mắt tức giận nhìn Minh Lan. Người ta nói cô Sáu họ Thịnh là ngoan ngoãn dịu dàng nhất, chỉ có bà mới biết, “dịu dàng” nên đổi thành ‘thông minh’, “ngoan ngoãn” thật ra là ‘bằng mặt mà không bằng lòng’, đầy bụng là ngụy biện, tươi cười đáng yêu bác lại người ta, mắt to híp lại cong cong, ra vẻ xin chỉ bảo mà cười “thảo luận” với người.
Thôi ma ma bất đắc dĩ thừa nhận, từ khi Minh Lan chín tuổi, bà ta đã không phải đối thủ.
Minh Lan nghe lời đoán ý, biết gần đủ rồi liền híp mắt cười khuyên giải: “Tấm lòng của ma ma tôi biết, nhưng mà những ngày tháng tốt như thế này không biết còn có thể kéo dài bao lâu nữa. Đến khi chúng ta về phủ Ninh Viễn hầu, tôi kiểu gì cũng phải hàng ngày đàng hoàng dậy sớm đi thỉnh an, không biết chừng còn phải đứng theo phép, nên thừa dịp bây giờ nghỉ ngơi cho tốt mới phải.”
“Sẽ trở lại sao?” Thôi ma ma hoài nghi.
Minh Lan ha ha nói: “Cuối cùng vẫn là người một nhà, cũng khó nói có thể trở lại hay không.”
Thôi ma ma thở dài một hơi, liền không nói tiếp gì nữa, chỉ nghiêm khắc dạy dỗ người hầu trong phủ.
Vấn đề này Minh Lan không có ý kiến. Nàng từ thời đại internet tới, biết lời đồn có sức mạnh, nếu như bỏ mặc cho người làm bên trong lộn xộn, không chừng sẽ có lời gì truyền đi. Phải biết hiện giờ ở phủ Ninh Viễn, người đang nhìn chằm chằm mình cũng không ít.
Quan trọng nhất vẫn là chính viện Gia Hi cư.
Bên trong hầu gái có tổng cộng ba loại xuất thân, Minh Lan mang đến, bên ngoài chọn mua, nô bộc sinh trong nhà.
Lúc trước Thường ma ma từng tuyển hai nhóm hầu gái cho nội viện, tuyển vào ngày hè, không cần biết là người hầu sinh ra từ trong nhà hay là mua bên ngoài, tất cả đều gọi là Hạ X, trong đó Hạ Trúc với Hạ Hà là nhóm đầu tiên do Thường ma ma chọn trúng đưa vào. Sau đó lại đưa thêm một nhóm khác, bởi vì là mùa đông nên gọi là Đông X. Minh Lan cảm thấy phương pháp này rất tốt, bây giờ là mùa xuân, thế nên đám vừa mới tuyển vào đều gọi là Xuân X.
Tiểu Đào nhìn nàng trợn tròn mắt.
Dựa theo lề xưa thói cũ, sơ sơ luôn có vài con gà không cẩn thận bị lôi ra giết để dọa khỉ.
Mấy đứa hầu gái này đại khái đều là mới được dạy dỗ không lâu, lại vẫn còn trẻ, thấy trong phủ chi phí ăn mặc vô cùng hậu hĩnh, đặc biệt là ở trong viện Minh Lan. Giống như làm tiểu thư, đứa nào đứa nấy áo gấm quần lụa thịt thà cá mú, xưa thì chưa thấy nhiều đồ gốm tinh ngọc quý bao giờ, nay lại coi như tầm thường.
Mỗi lần Minh Lan thấy mấy đứa kiểu này đều thầm than, chẳng trách hầu gái nhà quan lớn đều thà rằng ‘tự dưng lăn ra chết’ cũng không chịu đi ra ngoài, chẳng trách mấy chị em gái đều người trước ngã xuống người sau lại tiến lên muốn làm vợ lẽ. Một bên là dân thường quần áo thô kệch phòng ốc sơ sài, một bên thì giống như tiểu thư được cung phụng cơm ngon áo đẹp. Đời sống vật chất quả nhiên là có sự mê hoặc vô biên.
Ăn mặc chi tiêu không nói, còn có đồ trang sức với vàng bạc ban thưởng cũng không ít, công việc hàng ngày không nặng nề, lại gặp chủ nhân là Minh Lan tính tình ôn hòa, liền bắt đầu không cẩn thận.
Có đứa vì tính tình kiêu ngạo mà cãi nhau, hoặc vì tranh cướp quần áo đồ trang sức rồi ẩu đả, có đứa lại lười nhác quên đang làm việc hoặc chây ỳ việc nhà, có đứa tự ý tiến vào buồng trong của Minh Lan, còn có đứa tâm tư hạnh kiểm xấu… Chỉ mất bảy, tám ngày mà Nhược Mi với Lục Chi đã bắt được năm, sáu đứa phạm tội.
Pháp luật là nghệ thuật phạt người, Minh Lan quyết định làm một nhà nghệ thuật hạng ba.
Đầu tiên là làm rõ nhiệm vụ, trách nhiệm của mỗi người, lại viết vào giấy trắng mực đen những chuyện không thể làm, nơi nào không thể đi, chuyện gì không nên nói, nên ăn mặc trang điểm như thế nào. Nếu như có vi phạm, nhẹ thì răn đe, nặng thì lấy thước đánh tay, nặng hơn thì phạt tiền tháng, nghiêm trọng hơn thì đuổi ra ngoài, người mua từ bên ngoài vào cũng không để lại, hoặc gọi cha mẹ đến đón về, hoặc là cho đi thôn trang làm việc. Trục xuất hoặc bán đi thì giữ làm tiết mục cuối cùng.
Mỗi lần phạm tội đều có ghi chép, nguyên nhân là gì, chịu phạt thế nào, thái độ nhận sai làm sao, từng cái đều ghi rõ rồi lưu lại. Nếu liên tục phạm sai lầm, dù là lỗi nhỏ nhưng phạm nhiều lần cũng không cần giữ lại, miễn cho mấy đứa tâm tư linh hoạt cãi chày cãi cối, mọi người đều học theo thì phiền toái.
Trên thực tế, xử phạt nghiêm khắc nhất không phải bán đi mà là đánh chết tươi, nhưng cách này Minh Lan không tán thành, chẳng những tổn hại âm đức, còn dễ làm hỏng thanh danh của mình, chỉ cần bán đi nơi nào đó nghèo khổ hay vùng hoang vu thực ra càng thảm hại hơn.
Ngoại trừ phạt tiền tháng với trục xuất phải bẩm báo cho Minh Lan, còn lại đều do đám hầu gái bậc nhất quyết định mức độ trừng phạt, trong đó có mình Đan Quất là đánh thước. Chị ta tính tình ôn hòa, sẽ không bất công hay nương tay làm cho thiên hạ đại loạn. Mấy việc khác thì mấy đứa hầu gái lớn có máu mặt chịu trách nhiệm nhắc nhở với dạy dỗ.
Minh Lan ngoảnh mặt làm thinh, nhìn Đan Quất càng ngày càng nghiêm khắc có bao nhiêu an lòng. Lúc trước nàng còn cảm thấy Đan Quất hơi lành, uy thế không đủ. Giờ nghĩ lại cũng không thể trách chị ta hoàn toàn. Trước kia chính nàng ở họ Thịnh cũng chỉ là cô Sáu con vợ lẽ, sống lưng không đủ cứng, làm sao có thể bảo Đan Quất phải mạnh mẽ cứng cỏi.
Quy chế vừa đưa ra mấy ngày, nên đánh thì đánh, nên phạt tiền thì phạt tiền, thậm chí còn đuổi đi mấy con chim đầu đàn, Gia Hi cư liền yên bình ngay ngắn hơn rất nhiều, nhìn cảnh trong viện yên lành, Minh Lan cũng cảm thấy khá thỏa mãn. Tiểu Đào rất chân chó chạy tới nịnh hót: “Phu nhân thật tài giỏi, phu nhân thật thông minh.”
Minh Lan nói sâu xa khó lường: “Ở trong mấy gia đình giàu có, xử lý mấy người hầu thực ra không khó, khó khăn là người hầu có chủ ở sau lưng.” Vì lẽ đó mà nước bên trong nhà cao cửa rộng mới đục như vậy, có khuấy lên cũng không sạch.
Tiểu Đào làm sao nghe hiểu được, nhưng chuyện này cũng không cản trở con bé tiếp tục nịnh hót: “Phu nhân thật thông minh, phu nhân thật tài giỏi!”
Minh Lan nghiêm mặt quay ra nói: “Em không thể đổi cách khác khen phu nhân nhà em sao?”
Tiểu Đào bị làm khó khẽ giật giật miệng: “Phu nhân, có tấm lòng là được rồi, ngài không phải nói là không nên nhìn mặt ngoài à.”
Minh Lan trừng mắt nhìn con bé một lúc lâu, thở dài nói: “Cũng đúng.”
Qua thêm mấy ngày có người đến báo Hải thị sinh con gái.
“Chết đói?!” Hạ lão phu nhân cười lạnh một tiếng. “Lúc trước bọn họ rời kinh, con đã cho bao nhiêu bạc, nếu là quy ra ruộng đất sợ là cũng hơn một trăm mẫu, sau đó con còn lén đưa thêm mấy lần, nói ra ở nông thôn làm kẻ giàu xổi cũng không sai! Nhưng là bọn họ thế nào, ta đã hỏi thử, đàn ông họ Tào các người, cả ngày tìm hoa vẫn liễu, trộm gà bắt chó, chị gái tốt của con ăn ngon mặc đẹp, còn tham lam, ép nhà người ta bán con trai con gái! Con bảo ta thương hại bọn họ? Ta hôm nay ở đây nói rõ một câu, ta thương chó, thương heo, thương đứa ăn xin ở kinh thành cũng tuyệt đối không thể thương người nhà này!”
Tào Cẩm Tú bị nói mà sắc mặt trắng bệch, môi cắn chặt gần chảy máu, không nhịn được cãi lại: “Lão phu nhân, bà hay là hiểu lầm? Cha mẹ con, bọn họ nói bọn họ vẫn chăm chỉ trồng trọt…”
“Thật sao?” Hạ lão phu nhân bỗng nhiên cười lên: “Lần này cô đi cùng ta về nhà, trên đường vừa tiện có thể qua nhà mẹ cô, cô có thể đi nhìn lén xem, nếu ta nói sai, liền đưa cô trở về, nếu ta nói đúng, cô cả đời này vĩnh viễn ở lại Bạch Thạch Đàm, thế nào?”
Tào Cẩm Tú bị nghẹn lại, nức nở nói không nên lời mấy tiếng, cũng không tiếp tục nói nữa mà cúi đầu quỳ.
Hạ lão phu nhân căm ghét đến không lời nào diễn tả được, oán hận mắng: “Mày là đồ tiện tỳ hai mặt! Cóc ghẻ ở cống nước so với mày còn có thể diện hơn! Mày mà cũng xứng nói chuyện với bà? Còn muốn làm bạn với thằng Hoằng, nằm mơ!”
Tào Cẩm Tú nằm rã rời trên mặt đất, mặt đỏ ứng, giận dữ và xấu hổ không chịu nổi, ấm ức khóc nức nở.
Hạ lão phu nhân quay đầu nhìn về phía mẹ Hạ, trầm giọng nói: “Vợ thằng Ba, con tuy thủ tiết mấy năm, nhưng mà nhà họ Hạ cũng chưa từng thiếu nợ con. Dù là cái gì, một nhà con đều chiếm phần đầu. Ta không phải người cổ hủ, vợ lẽ tái giá cũng không sao, nhưng mà ngoài cô ta còn có cả nhà cô ta đều là nhân phẩm thấp kém, là hạng người đê tiện vô liêm sỉ. Thằng Hoằng bị bọn họ quấn lấy, cả đời này tiêu tùng!”
Bà thở dài một hơi, cao giọng nói: “Hôm nay ta đã nói rõ ràng với con, cháu Hoằng tuy là do con sinh nhưng là cháu trai họ Hạ, không thể để con mang đi đền bù cho họ Tào được!”
Sắc mặt Hạ mẫu tái xanh, sợ hãi chỉ có thể phát run, bà ta đau lòng ngẩng đầu nhìn Hạ lão phu nhân: “Mẹ, người sao có thể nói con dâu như vậy? Thế này làm sao con dâu có mặt sống tiếp?”
“Con đương nhiên có thể!” Hạ lão phu nhân cứng rắn nói, “Dì Tào ta nhất đinh phải đưa đi, so với nhìn cháu Hoằng bị vướng hiếu đạo, bị con ép buộc mà liên lụy, ta thà rằng làm mẹ chồng độc ác, nhìn con chết!”
Hạ mẫu không khóc nổi nữa, sợ hãi nhìn Hạ lão phu nhân, chỉ thấy bà cười cổ quái: “Có lẽ nhà họ Tào gia so với con ruột của con quan trọng hơn, nhưng ta là người lòng dạ độc ác, chỉ cảm thấy cháu mình mới là quan trọng nhất!”
Hạ mẫu ngây ra nằm trên đất, toàn thân lạnh lẽo, trên đầu vang lên từng tiếng của Hạ lão phu nhân: “Con nhớ rõ cho ta, cả nhà ta là nhà họ Hạ, con chẳng qua là con dâu họ Hạ, không đến lượt con cầm tiền nhà họ Hạ đi trợ cấp nhà họ Tào! Cửa nhà họ Hạ đã bị con làm hại đến như vậy, ta không thể tin con được nữa! Con lập tức đẹm sản nghiệp của cháu Hoằng giao cho ta giữ, sau này ta trực tiếp giao cho vợ cháu Hoằng. Con muốn đem của hồi môn của chính con đi đền đáp ta không ngăn được, có điều con nghĩ cho rõ, con dâu mà không có của hồi môn cho con trai, họ Hạ ta cũng không cần! Còn có, nếu như nhà họ Tào còn trở lại quấy rầy, ta liền trực tiếp báo quan phủ, cần giết thì giết, cần đánh thì đánh, có báo ứng ta chịu!”
Hạ lão phu nhân cao ngạo uy nghiêm, nhìn thẳng xuống, Hạ mẫu cùng Tảo Cẩm Tú một câu cũng không nói được, chỉ khổ sở sợ sệt cầu xin. Đáng tiếc Hạ lão phu nhân tâm cứng rắn, nghe cũng không nghe một câu, Tào Cẩm Tú không nhịn được mở miệng mắng: “Mụ già này…” Lại bị Hạ mẫu miệng ngay. Tào Cẩm Tú có thể không biết, Hạ mẫu thế lại rất rõ, trong tay bà mẹ chồng này có bao nhiêu là mạng người, bao nhiêu vợ lẽ con thứ đều im hơi lặng tiếng mà biến mất.
Hạ lão phu nhân mỉm cười nhìn hai người bọn họ khuyên bảo: “Các con cũng đừng quá đau buồn, ta cũng không phải muốn nhốt dì Tào cả đời, chờ cậu Hoằng sinh con dưỡng cái, qua mười năm tám năm ta liền trả cô về, cả nhà các con có thể đoàn tụ.”
Hạ mẫu nhìn ánh mắt mẹ chồng, trong lòng lạnh lẽo. Bà ta biết thân thể mình nhất định không sống quá mười năm tám năm, bà ta vốn nghĩ thừa dịp mình còn tiếng nói, để con trai với Tào Cẩm Tú bồi dưỡng tình cảm. đến lúc mình chết rồi, Tào Cầm Tú có thể vứng gót chân. Mẹ chồng bây giờ thế này chính là muốn chờ cho đến lúc mình chết?!
Đến lúc đó, mình chết rồi, vợ chồng con trai ân ái, có con trai con gái, dù có đưa Tào Cẩm Tú trở về thì có ích gì? Chẳng qua là cho phần cơm ăn không chết đói thôi.
Hạ mẫu đang mờ mịt, không biết vì lẽ gì bỗng nhiên trong lòng động đậy, giống như nghĩ đến chuyện gì. Hạ lão phu nhân vừa nhìn sắc mặt bà ta liền biết suy nghĩ trong lòng bà ta, khoan thai nâng chén trà lên chậm rãi nói: “Con tốt nhất đừng có xui khiến vợ thằng Hoằng van cầu ta, nếu con dâu hoặc con trai con đến nói với ta muốn đón dì Tào về, ta là bà già hồ đồ sẽ không cần lo đúng sai phải trái. Không cần biết là con bức bách hay không sẽ lập tức đưa cháu gái con vào trong am cho xong chuyện. Nói đến, Bạch Thạch Đàm hình như cũng có đồng xử am là nơi chuyên thu nhận nữ quyến phạm tội…”
Tào Cẩm Tú không chịu được nữa hôn mê bất tỉnh. Hạ mẫu sững sờ ngồi ngẩn ngơ ở đó.
—
Vì đoạn giải thích của tác giả hay nên vượt khổ làm.
Tác giả có lời muốn nói:
Giải thích hành vi của Hạ lão phu nhân, có người nói hành xử của bà có chút đột ngột, hoặc cảm thấy kỳ lạ.
Nhà văn Hemingway có nói, viết văn không thể tất cả đều viết hết, phải lưu một chút chỗ trống cho độc giả suy nghĩ. Vì lẽ đó văn chương của ông là 1% tảng băng nổi trên mặt biển, còn 99% ở phía dưới, cần độc giả phải vắt óc suy nghĩ.
Thỉnh thoảng tôi muốn học hỏi một chút.
Trên tieba có một chủ đề ‘Hạ lão phu nhân vì sao không sớm ra tay?’ Mọi người có thể thấy, chủ topic cùng người phía dưới lên tiếng đều có ý kiến đặc sắc độc đáo. Đối với một tác giả mà nói, độc giả chăm chú đọc văn của mình là tuyệt vời nhất.
Tôi muốn bổ sung một vài điểm.
Hạ lão phu nhân là người thông minh, bà ta rất rõ ràng tranh đấu bên trong gia đình, tại sao còn không sớm ra tay?
Đầu tiên, chúng ta phải hiểu, phụ nữ hiện đại và cổ đại tư tưởng có khác biệt rất lớn. Phụ nữ hiện đại cảm thấy chồng có vợ bé giống như là thảm họa trời long đất lở, nhưng phụ nữ cổ đại chưa hẳn đã cảm thấy chết đi sống lại như vậy.
Hạ lão phu nhân đối với chuyện họ Tào không làm gì từ đầu, cũng không phải có ý định muốn ép Minh Lan, bà ta về cơ bản không cho rằng cưới vợ bé là chuyện bất thường. Chỉ có điều Minh Lan là cháu gái của chị em thân thiết nhiều năm của bà ta, bà ta cảm thấy trước khi cưới về đã cho cưới vợ lẽ trước có hơi không ổn, đặc biệt vợ lẽ này lại là em họ, sau này Minh Lan không dễ bắt bí.
Nhưng trên bản chất, bà ta không nghĩ đến Hạ Hoằng Văn không nên cưới vợ bé, không phải là ý để Minh Lan một hoa một cành.
Trong Hồng Lâu Mộng, Giả Liễn trong ngày sinh nhật của Vương Hi Phượng cùng Bào nhị gia lăn drap giường, còn bàn bạc muốn giết chết Vương Hy Phượng. Vương Hy Phượng báo trước mặt Giả Mẫu, Giả mẫu chỉ nói ‘Cuối cùng là tuổi trẻ, tham ăn giống như con mèo, đánh như vậy là đủ’.
Giả Liễn có bị xử phạt không, đều không có. Một mặt dĩ nhiên là do Giả phủ hủ bại, mặt khác cũng phải nói đến, bởi vì độc giả đều là người hiện đại, vì thế đánh giá quá cao chuyện cưới vợ lẽ trong suy nghĩ của người cổ đại.
Còn nữa, Hạ mẫu ở góa từ thanh xuân, Hạ lão phu nhân vẫn rất thương xót. Một bên là tình cảm hai mươi năm mẹ chồng con dâu, một bên là cháu dâu chưa vào cửa. Là trưởng bối làm sao có thể bác bỏ mặt mũi của con dâu để cất nhắc cháu dâu?
Hơn nữa ‘chẳng qua là đứa vợ lẽ không thể sinh đẻ’, thêm vào Hạ mẫu lấy cái chết làm ầm ĩ, vì lẽ đó Hạ lão phu nhân thỏa hiệp với việc để em họ Tào vào cửa.
Tình hình này với Thịnh lão phu nhân không giống nhau. Bà lúc trước là gả thấp cho Thám Hoa lang, là vì ‘tình yêu chân thành’, vì lẽ đó sau này vô cùng thương tâm tuyệt vọng. Nhưng mà đại đa số phụ nữ cổ đại, bao gồm của Hạ lão phu nhân, đều không dùng tình yêu để kinh doanh hôn nhân.
Lúc đó Hạ lão phu nhân chỉ nghĩ, với thân phận của Minh Lan chẳng qua là cùng họ Thịnh nói lời tốt đẹp, sau khi cưới giúp đỡ Minh Lan nhiều hơn một chút, thêm vào Hạ Hoằng Văn vốn là tâm hướng về Minh Lan, Minh Lan sau này lo liệu việc nhà, hôn sự này sẽ có kết quả tốt.
Trên thực tế, nếu như không có gì bất ngờ, Minh Lan cuối cùng vẫn sẽ phải gả vào nhà họ Hạ.
Nhưng mà có người nữa đường phá đám, người đó họ Cố.
Đến lúc này, Hạ lão phu nhân mới hối hận thì đã muộn, trong lòng phẫn hận là có thể tưởng tượng được, thêm vào Tào Cẩm Tú vào cửa xong cũng không yên tĩnh. Hạ lão phu nhân giờ mới ý thức hậu quả nghiêm trọng, lúc này mới nổi trận lôi đình ra tay. Bà ra tay là lập tức ra sát chiêu.
Hạ lão phu nhân không phải người tốt bụng hoặc thánh mẫu, bà ta chỉ là người phụ nữ bình thường thành công ở thời cổ đại, bà ta không có lí do gì lại vô điều kiện mà nâng đỡ một đứa cháu dâu chưa vào cửa (Đàn ông họ Hạ đều có vợ lẽ, dựa vào cái gì ngươi con gái họ Thịnh lại đặc biệt quý giá? Một đứa lẽ cũng không chịu được?) Bà ta căn bản không cho rằng vợ lẽ là vấn đề, vấn đề chỉ là họ Tào không ngừng dây dưa gây hấn, suy nghĩ của bà chỉ đặt vào cuộc sống của con cháu họ Hạ sau này.
Có người nói Hạ mẫu quá bất hợp lý, tác giả bây giờ tiết lộ, Hạ mẫu trên thực tế là có hình mẫu, cực phẩm như vậy bát quái trên tieba có thể gặp nhiều, nghệ thuật bắt nguồn từ sinh hoạt, cao hơn sinh hoạt mà thôi.
P/S: Chương này 11.000 chữ, 30 trang word sau khi edit đó. Đề nghị mọi người vỗ tay cho bạn Chitrang:)) Nhân thể, chương sau 12.000 chữ, tớ lại câu còm, mọi người còm nhiệt tình đi. Hí hí!