Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 128 : Vợ cả đi đón vợ bé

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Vì nhớ đến người cha đã mất, đêm này Cố Đình Diệp cũng không càn

quấy, chỉ ôm Minh Lan nằm yên, đến nửa đêm hai người không nói chuyện

nữa. Hôm đó Minh Lan mệt mỏi vô cùng, nằm trong lồng ngực giống như lò

lửa của người kia ngủ thiếp đi. Cố Đình Diệp dịu dàng vuốt ve mái tóc

đen mượt của Minh Lan, trên gương mặt mềm mại như ngọc xuất hiện nét mệt mỏi nhàn nhạt. Hắn hơi đau lòng, nhớ đến ngày mai gặp Dung nhi, còn có

Xương nhi ở nơi xa, hai đứa con này hắn chưa từng muốn, hắn không nén

được trong lòng thổn thức. Kỳ thực hắn không phải là người cha tốt.



Bàn tay hắn dời xuống xoa đến bụng dưới mềm mại của Minh Lan, chợt nổi lòng mong ước.



Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Cố Đình Diệp dậy rửa mặt thay quần

áo, đi ra đúng lúc thấy Minh Lan đang anh dũng quả cảm từ trong chăn vật vã muốn dậy. Hắn không nhịn được cười nói: “Ngủ thêm một lúc nữa, hôm

qua đã mệt muốn chết rồi.”



Minh Lan rất kiên quyết lắc đầu nói: “Nếu đã phải làm thì dứt khoát phải đúng quy củ, đến đúng giờ thỉnh an.”



Cố Đình Diệp liếc nhìn đồng hồ nước, cau mày nói: “Nhưng bây giờ mới giờ sửu?”



Minh Lan nhìn cái gối quyến luyến, cắn răng quay đầu nói: “Hiếm khi

mới dậy sớm một lần, cũng chẳng sớm bao nhiêu, dứt khoát làm nhiều thêm

chút việc khác, ngày thường ngủ dậy muộn là được.”



Việc khác chính là ăn điểm tâm cùng Cố Đình Diệp, sau đó ra vẻ dịu

dàng hiền lành tiễn hắn ra ngoài, điệu bộ này làm Cố Đình Diệp cười nhạo khinh bỉ một trận. Minh Lan coi như hoàn toàn không thấy, tiếp tục cười dịu dàng, dù không dọa được Cố Đình Diệp cũng có thể qua mặt được tôi

tớ trong phủ, ít ra cũng được cái tiếng tốt.



Tiếp theo là kiểm tra người làm buổi sáng, xem xét các vị quản sự

mama sắp xếp việc trong phủ thế nào. Lần kiểm tra đột xuất này, có mấy

người trung thành cần cù thật thà được khích lệ, cũng có mấy người gian

manh lén dùng mánh lới phải chịu phạt, hiệu quả cũng không tệ. Tới giờ

sửu hai khắc, Minh Lan lên kiệu hướng về phủ Ninh Viễn hầu.



Trừng Viên cùng phủ Ninh Viễn Hầu nằm trên cùng một con phố song song với nhau, ở giữa cách phủ Nội vụ nửa cánh rừng (nửa còn lại thuộc khuôn viên Trừng Viên). Nhìn từ trên xuống, bên trong Trừng Viên cùng với sân trong Hầu phủ giống như một cây cung. Minh Lan đi thẳng theo cây cung

chính là đi ra từ đường mòn trong rừng, chỉ mất mười phút đi bộ là có

thể đến phủ hầu. Tiếc là vì nguyên nhân nào đó, Minh Lan chỉ có thể đi

vòng quanh theo sống cung, đầu tiên từ nội viện qua ngoại viện rồi cửa

lớn, ngồi kiệu đến cửa lớn Hầu phủ, sau đó từ ngoại viện lại vào nội

viện.



Lúc Minh Lan bước vào dãy nhà thứ hai trong ba dãy nhà của Huyên Chỉ

cư là vừa vào giờ Thìn. Hướng ma ma đang đứng trước cửa cười đón Minh
Minh Lan mỉm cười gật đầu: “Nghe mợ ba nói, các cô đã thu dọn xong

hòm xiểng, một lúc nữa mau sửa sang lại, hôm nay chúng ta cùng trở về

Trừng Viên.



Thu Nương mừng rỡ, trong ánh mắt đều là vui vẻ, Củng Hồng Tiêu đăm

đăm nhìn Minh Lan, cắn môi muốn nói lại thôi. Minh Lan ghét phiền phức,

định giả bộ không nhìn thấy, có điều Thái phu nhân đã ôn hòa mở miệng:

“Nhị phu nhân là người phúc hậu, có lời gì cứ nói đi.”



Củng Hồng Tiêu liền cúi chào, ngữ khí khiêm tốn nói: “Thiếp thân

nghĩ, muốn mang theo hai hầu gái cùng qua, Kim Hỉ cùng với Ngũ Nhi, hai

người bọn họ đều là hầu gái hồi môn tới cùng với con, con không nỡ xa

bọn họ…” Giọng nói càng lúc càng nhỏ.



Minh Lan rất nhạy cảm chú ý tới Dung nhi hơi nghiêng đầu, nhanh chóng nhìn sang Củng Hồng Tiêu, sau đó rồi lập tức cúi đầu không nói gì.



Thái phu nhân nghe xong, cười nhìn sang Minh Lan, ánh mắt ra hiệu hỏi dò, Minh Lan mỉm cười nói: “Chỉ cần Thái phu nhân cùng chị dâu đồng ý,

con tất nhiên là không thể không theo.”



Thái phu nhân hài lòng gật gù, chỉ về phía hai người nhẹ nhàng nói

với Minh Lan: “Hai người này cũng không dễ dàng, Đình Diệp vừa đi đã mất nhiều năm như vậy, cũng không có tin tức gì, cả nhà cũng chả hay tin

tức gì, bọn họ cố chấp nhất định phải chờ. Ôi...... Lòng người đều

là thịt, nhớ tấm lòng này của họ, sau này có gì không đúng con rộng rãi

với họ một chút.”



Lời nói tràn đầy thương xót thiện tâm, Hồng Tiêu với Thu Nương vô cùng cảm kích, cùng đỏ viền mắt nhìn Thái phu nhân.



Cố Đình Diệp rời nhà hơn ba năm, đãi ngộ cho hai người bọn họ hai năm trước cùng một năm sau khác biệt ít nhất hai ngôi sao, giờ Thái phu

nhân lại có thể nói ra trôi chảy tự nhiên. Trong lòng Minh Lan cực kỳ

khâm phục, quyết tâm lấy làm tấm gương học tập. Nàng bắt chước giọng nói chân thành của Thái phu nhân, thêm một chút dịu ngoan giận dỗi, mặt mày xinh đẹp tuyệt trần, cười nói: “Xem người nói, dù người không dặn dò,

con còn có thể bạc đãi các nàng sao!”



Thái phu nhân lôi kéo tay Minh Lan, trong mắt mang theo ý cười ấm áp: “Con đứa nhỏ này!”



Chu thị hé miệng cười, Thiệu phu nhân vẻ mặt hơi nhẹ nhõm, Hồng Tiêu

cùng Thu Nương kính cẩn ngoan ngoãn tỏ ý cảm ơn. Hồng Tiêu còn lấy khăn

tay chấm chấm khóe mắt, để tăng thêm độ kích thích, hầu gái hai bên đều

cùng cười khẽ, dường như mọi người đều cảm thấy đây là chân thành, quả

nhiên là nhân sinh như đùa, Minh Lan cảm thấy ngày hôm nay của mình trôi qua quá êm ái rồi.