Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 135 : Kiến thức của Minh Lan

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Xế chiều hôm đó, Minh Lan bèn viết phong thư tiến cử với anh Trường Bách, kèm theo bài tập vừa hoàn thành rồi lập tức cho người đưa đi, xem Trường Bách có thời gian gặp bạn nhỏ Thường Niên hay không.



Sau đó, Minh Lan thấy đầu ngón tay mình mỏi nhừ hết cả.



Quan văn thời cổ đại chú trọng giờ bắt đầu làm việc nhưng thời gian tan tầm lại khá thoải mái, tuy vậy giờ này Trường Bách vẫn còn ở Hàn Lâm viện vì sợ hoàng đế đột xuất vời học sĩ vào hỏi tấu, vì thế chưa bao giờ dám tan làm sớm.  Bởi vậy muốn Trường Bách rảnh rỗi gặp người cũng chỉ có thể chờ ngày hưu mộc, lại chờ anh ấy tìm lớp học thích hợp, đưa người đến giới thiệu… Tính thế này cũng phải nhiều ngày.



Tiếp theo Minh Lan gọi quản sự vú già trong phủ đến dạy dỗ một trận, nhắc lại trọng trách, bàn giao một hồi, tuyên bố mình không ở trong phủ vài ngày, nếu gặp việc khó giải quyết thì đến gặp Thôi ma ma, cần thiết thì gửi tin đến Kinh Giao.



“Các vị đều đã làm việc lâu năm, chủ nhân có ở đây hay không cũng không khác nhiều.” Minh Lan mỉm cười ngồi trên cao, “Đợi tôi trở về lại xem như thế nào.”



Trong lòng đám đông quản sự phía dưới đều rõ ràng, bây giờ chức vụ của họ vẫn còn treo hai chữ ‘tạm thời’, nếu trong lúc Minh Lan rời phủ mà thể hiện không tốt còn có khả năng bị tước quyền, ngay lập tức cả đám cùng gật đầu như giã tỏi.



Minh Lan lại gọi lại một mình Hoa ma ma cùng vợ Liêu Dũng nói chuyện.



“Việc duy nhất của bà chính là trông coi Khấu Hương uyển,” Minh Lan quay về phía Hoa ma ma nhỏ nhẹ nói, “Đặc biệt là Dung nhi, nếu như có nhức đầu chóng mặt thì nhanh chóng đi Huyên Thảo đường mời Trương đại phu, cũng đồng thời báo lại cho ta.”



Hoa ma ma thầm nghĩ rất có thủ đoạn. Nàng ta cố ý để mình là người do Thái phu nhân đưa tới chăm nom ba vị chủ nhân ở Khấu Hương uyển, có gì xảy ra Thái phu nhân cũng chạy không thoát. Bà ta nhẹ liếc sang vợ Liêu Dũng bên cạnh một chút, nghĩ thầm trong ngoài không biết phu nhân đã đặt bao nhiêu cơ sở ngầm, nếu bản thân có động tĩnh gì chỉ sợ kết cục của Lại ma ma chính là tấm gương cho mình.



Chuyện đến nước này, không bằng học Điền ma ma, dứt khoát theo nhị phu nhân mới phải. Bà ta giờ mới trịnh trọng đáp lại.



“Với chị tôi cũng không nói nhiều.” Minh Lan mỉm cười nhìn vợ Liêu Dũng, “Cần chú ý cái gì chị tự lưu tâm là được.”



Sắc mặt Vợ Liêu Dũng nghiêm túc, cúi đầu nói: “Phu nhân dặn dò, tôi đều nhớ kỹ, tôi đã qua kiểm tra chuồng ngựa, nếu như có việc gì nhiều nhất hai canh giờ là có thể báo đến chỗ phu nhân.”



Chị ta từ sớm đã hiểu rõ trong lòng, bọn họ ở đây không thể so với mấy người thế hệ trước có nhiều năm tình cảm cùng thể diện, có lỗi cùng lắm là đuổi về nhà. Bọn họ vốn là gia nô nhà quan lại phạm tội, danh tiếng vốn đã không tốt, nếu như còn thêm cái gì bất trắc, lập tức bị bán đi cũng sẽ không có ai nói Minh Lan khắc nghiệt không có lòng thương người.
Cố Đình Diệp cảm động trong lòng, xoa xoa đầu Minh Lan chợt thủ thỉ: “Cha vợ nhìn xa trông rộng, nuôi con trai con gái đều rất tốt.”



Minh Lan hé đầu ra từ trong lồng ngực hắn, có vài phần đắc ý nói: “Hồi xưa Trang tiên sinh có nói, nếu em sinh ra là nam nhi nhất định là rất có tiền đồ.” Hai người dây dưa, vạt áo Minh Lan đã buông ra một khoảng lớn, lộ ra đường cong trắng như tuyết, phủ hờ lên cái yếm màu vàng nhạt thêu cánh sen xanh biếc, viên tròn đẫy đà bên trong khẽ rung động.



Cố Đình Diệp nhìn thẳng một lúc thở dài: “Em vẫn nên làm phụ nữ đi.”







Hôm sau trời vừa sáng, Minh Lan liền cùng anh em họ Đồ dẫn người hầu cùng hộ vệ ra khỏi cửa, trước sau có chừng ba, bốn xe hai ngựa kéo. Minh Lan ngồi ở chiếc thứ hai, bên cạnh là Tiểu Đào hưng phấn cả đêm không ngủ được, dọc theo đường líu ra líu ríu không yên được lúc nào.



“Tám đời không được ra cửa!” Lục Chi không nhịn được chế nhạo, ” Chúng ta cũng không phải chưa từng đến thôn Tiểu Vũ.” Chị ta lạ quay lại nói với Minh Lan, “Phu nhân ngủ thêm một chút không? Tránh cho đến nơi lại mệt mỏi.”



Minh Lan mơ hồ gật đầu, nàng vốn yêu nhất ngủ dậy trễ, giờ vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn. Tiểu Đào nhanh nhẹn trải chăn cho nàng dựa vào nằm xuống, mới quay sang nói khẽ cùng Lục Chi: “Chị Tần Tang cùng con bé Thúy Tụ lần này không thể đi có vẻ rất tủi thân, em ra cửa, n mắt Thúy Tụ cũng hoe hoe đấy.”



Lục Chi lén nhìn xuống Minh Lan, thấy nàng giống như đã ngủ thiếp đi, khẽ khàng: “Chúng ta cũng không thể đi hết, phải lưu lại người trông nhà mà! Chị Thúy Vi lại không thể ở đó cả ngày, em yên tâm người bên ngoài sao!”



“Em đây đương nhiên hiểu, không cần chị phải nói mà!” Tiểu Đào xoa xoa lỗ tai, “Nhưng mà Nhược Mi không phải muốn ở lại à? Làm chi phải mang chị ta theo, nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của chị ta mà xem.”



Lục Chi bĩu môi, khinh thường nói: “Con bé kia tâm tư không yên, phu nhân sợ nó bày trò dứt khoát mang nó đi, nói không chừng… tìm cho nó nhà chồng ở thôn trang?” Nói một lúc, câu chuyện xoay vòng, cố ý trêu ghẹo Tiểu Đào, “Tiện thể cũng tìm cho cô bé Tiểu Đào một mối!”



Ai biết Tiểu Đào ngơ ngác một chút lại gật gù: “Vậy cũng không tệ.”



Lục Chi há miệng, không nói gì nghiêng đầu ra chỗ khác.