Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 151 : Việc hôn nhân của cô em chồng

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Nhờ phúc cha Thịnh, Minh Lan từng có may mắn được tận mắt chứng kiến màn trình diễn hạng nhất của một vị hoa sen trắng trong mười năm. Dì Lâm có thể làm Vương thị bốc lửa giận dễ như ăn cháo bằng đủ loại lý do. Có mấy lần Minh Lan hầu như có thể xác định bà ta vội vàng nhận phạt, hoặc đứng hoặc quỳ, có vết thương thì càng tốt, sau đó cha Thịnh sẽ ầm ĩ cùng Vương thị một trận.



Sau này, Phòng ma ma lén lút nói, dì Lâm đã không bằng trước kia. Nhớ hồi xưa (Diêu Y Y còn chưa xuyên qua), dì Lâm không cần làm gì cả, chỉ cần trước mặt ông ta lén gạt lệ (tỏ vẻ chịu đủ loại oan ức), hoặc thương xuân buồn thu một chút (đau buồn cho số phận mình), thậm chí chỉ cần có vẻ mặt cô đơn, khi đó Thịnh Hoành sẽ sôi trào nhiệt huyết, ôm tấm lòng đầy chính khí đi lấy lại công bằng cho bà ta, hoặc chạy đi quở mắng Vương thị, hoặc thêm cho dì Lâm một đống lợi ích.



Minh Lan tổng kết: phàm là hoa sen trắng đều cần một hoặc vài vị đại diện chính nghĩa đứng trước, bọn họ luôn có thể dễ dàng bị ‘cảm động’ bởi sự hy sinh vì đại cuộc hoặc sự sâu sắc hiểu lòng người của hoa sen trắng, tiếp đó đi chiến đấu với thế lực tà ác.



Kỳ thực Minh Lan cảm thấy dì Lâm vẫn chưa đủ bản lĩnh, cùng lắm bà ta chỉ có thể dỗ cho Thịnh Hoành xông pha vì mình. Hoa sen trắng chân chính còn có thể làm ‘cảm động’ ngay cả con đẻ của người vợ chính thức, có thế làm con người ta đối đầu với cả mẹ ruột của mình, đi bất bình thay cho tiểu tam phá hoại gia đình của chính mình, đây là bản lĩnh đến cỡ nào chứ.



Nói tóm lại, hình thức chiến đấu chủ đạo của mấy vị hoa sen trắng đấy đương nhiên là ẩn núp ở phía sau, cần phải mượn sức một số vị ‘đại diện chính nghĩa’. Nếu tự mình xông trận tung chiêu, giương nanh múa vuốt, vậy thì không còn được tính là hoa nữa, nên gọi hoa ăn thịt người.



Vì vậy lúc này Minh Lan đang ở trong trạng thái hưng phấn kỳ lạ, nàng biết rõ những ngày tới sẽ có rất nhiều phiền toái đang chờ mình nhưng vẫn rất hứng thú chờ đợi. Nàng vô cùng tò mò, bên cạnh không có người để mượn sức nữa, không biết vị thái phu nhân ‘tài hoa sáng suốt bao dung’ kia sẽ xử lý như thế nào.



Ngày hôm ấy lễ mai táng kết thúc, Cố Đình Diệp cầm văn khế ở riêng năm đó, gọi mọi người tập trung lại, dùng giọng không chút khách khí nói thẳng: “Không biết chú Tư cùng chú Năm định khi nào chuyển nhà? Nếu cần giúp thì nói một tiếng, cháu đương nhiên sẽ nghe theo.”



Gần đây sống rất uất ức, Ngũ lão thái gia liền nổi giận tại chỗ: “Thằng nhãi này định đuổi người sao?”



Cố Đình Diệp cũng lười nói, chỉ phất tay áo đứng dậy, kêu Minh Lan đang giả vờ thành thật đứng bên cạnh cùng rời đi.



Cái gọi là sóng dồn cát khơi, ở thời điểm mấu chốt mới có thể nhìn thấy tính cách đích thực của con người.



Đứng trước với Cố Đình Diệp ngạo mạn, Ngũ lão thái gia vẫn còn vài phần kiêu ngạo của người có học, rất có khí phách, không nói thêm câu nào bèn la hét muốn dọn nhà, còn nói thêm mấy câu cho đã mồm ‘dù thằng nhãi mày có giữ lại tao cũng không muốn ở’. Ngũ lão phu nhân lòng nóng như lửa đốt, nhiều lần khuyên bảo mà không được, không biết làm gì đành lấy cái lí do ‘nhà bên kia lâu năm không có người ở, cần thời gian sửa chữa’ vân vân để kéo dài thời gian.



Từ khi ở trong ngục nếm chút kinh hãi, sau khi hồi phủ Cố Đình Dương liền trốn tiệt ở trong phòng vợ lẽ xinh đẹp uống rượu mua vui, không định ra mặt nữa. Dương đại phu nhân như thường lệ rụt cổ không lên tiếng, bởi có ý kiến cũng chẳng có người nghe theo. Vợ chồng Cố Đình Địch cũng chỉ đành kéo dài thời gian dọn nhà.



Minh Lan nghe xong, khẽ mỉm cười quay đầu nói: “Chàng xem em nói đúng không. Chú Năm thật sự là thanh cao nhưng thím Năm chỉ giả vờ thôi.” Cố Đình Diệp nói: “Lúc trước cưới chị dâu Dương vào cửa có người nói là chú Năm dù không hiểu chuyện đời nhưng vẫn còn biết giữ chữ tín, không mất phong phạm quân tử; thím Năm thế mà lại là kiểu con hư tại mẹ.”



Minh Lan rất tán thành, không nhịn được hỏi: “Lời nói hiểu biết như vậy là ai nói?”



Cố Đình Diệp đen mặt một hồi mới lầm bầm: “Là ông già nói.”



So với chi thứ năm hỗn loạn, chi thứ  tư lại bình tĩnh hiếm có. Tứ lão thái gia rên rỉ nằm trên giường ‘dưỡng bệnh’, giống như chưa từng nghe lời Cố Đình Diệp nói ngày đó. Cả một nhà từ trên xuống dưới đều im lặng không lên tiếng.



Minh Lan chép miệng, xem thường trong lòng, cũng không bình phẩm thêm gì.



Mất nửa tháng như vậy, thái phu nhân dần ‘lành bệnh’, bôn ba từ nhà phía đông sang nhà phía tây, nơi nào cũng khuyên bảo động viên, thành khẩn giữ hai chi kia ở lại, còn tự mình tỏ ý ngày đó Cố Đình Diệp chẳng qua là nói thế thôi, xin mọi người đừng tưởng thật.



Cũng thừa dịp Minh Lan đến thỉnh an nhắc lại việc này.



“Bây giờ Dục nhi đã ngoài trăm ngày, có động thổ xây dựng cũng không ngại. Hoàng thượng cũng đã ban cho mảnh đất giữa Trừng viên cùng phủ hầu. Con với Diệp nhi định khi nào phá tường nhập phủ?”



Minh Lan hiểu rõ trong lòng, mỉm cười nói: “Tường ngăn vẫn nằm đó, cũng không chạy đi đâu được, việc này không vội.”



Ánh mắt thái phu nhân lóe lên, chậm rãi vân vê tràng hạt trên tay: “Không vội thì không vội nhưng cũng phải có kế hoạch, không thể kéo mãi từ ngày này sang ngày khác, cuối cùng là người một nhà, ở cách tường như vậy là làm sao?”



Minh Lan che tay áo khẽ cười: “Nhìn ngài kìa, Kim Lăng Thanh Thành cùng kinh thành là ba nơi khác nhau, cách đâu chỉ một bức tường, lẽ nào không phải là người một nhà? Máu mủ tình thân là trời sinh, thời điểm quan trọng còn không phải là xuất nhân lực bỏ công sức. Có phải người một nhà không lại không phải do một bức tường. Ngài lo xa rồi.”



Thái phu nhân ngẩn người, gượng cười nói: “Nói thế cũng đúng.” Dừng lại một chút, mặt buồn rười rượi, “Còn có một chuyện, chú Tư cùng chú Năm của con lúc trước sai lầm, giờ việc đã qua, cũng nên treo lại tấm biển phủ hầu. Mấy ngày nay ban đêm ta đều nằm mơ thấy cha của thằng Diệp, trong lòng vẫn hoang mang. Giờ dựa vào bản lĩnh của Diệp nhi chấn hưng danh tiếng của chúng ta lần nữa mới được, nếu không, nếu không … Sau này ta xuống mồ cũng không có mặt mũi gặp cha bọn trẻ!” Nói xong trong con ngươi đã lấp lòe ánh nước.




Con rể bà ta vừa ý hiện giờ có ba ứng cử viên, một là cháu trai của phủ Trung Kính hầu, cũng chính là cháu lớn của anh em nhà họ Trịnh, lớn hơn Cố Đình Xán một tuổi, khỏe mạnh đoan chính, tính tình hào phóng nhiệt tình. Một người nữa là con thứ của Trường Hưng bá, có mẹ là con vợ cả của Tổng đốc tam học sĩ họ Lương. Còn có một người là con trai thứ ba của Cát lão thượng thư, tuổi còn trẻ đã có công danh.



Nhà quyền thế cưới con dâu, đặc biệt là làm dâu trong họ lớn, đương nhiên là phải cần phẩm chất đoan chính.



Nhà họ Trịnh hỏi thăm cô Thẩm nhỏ vì chị ta cũng qua lại đôi chút với Minh Lan. Chị ta há mồm nói chính là: “Sao mà biết được? Bọn họ có nói với nhau được mấy câu đâu.”



“Làm sao lại như vậy?” Thế tử phu nhân nhà họ Trịnh ngạc nhiên nói, “Chị nghe nói Cố phu nhân tuân theo quy củ, ba, năm ngày đi thỉnh an một lần. Không phải em nói chị ta chăm sóc chị dâu góa, trông coi cháu gái, sao lại…”



“Chị dâu nghĩ đi đâu vậy?” Cô Thẩm nhỏ cả giận nói: “Cố đô đốc làm hết khả năng rồi, hoàng thượng có ba cây nhân sâm, ban cho anh cả em cùng anh ta mỗi người một cây, anh ta cũng đưa cho chị dâu góa cùng thái phu nhân bồi bổ thân thể, còn có thể như thế nào? Cuối cùng vẫn chỉ là mẹ kế. Cô Bảy kia mỗi lần Minh Lan đến thỉnh an đều không ra gặp, dù có gặp cũng không nói mấy câu.”



Phu nhân thế tử không nói gì nữa.



Họ Phù quan tâm tiền đồ tương lai của con trai nên gọi cháu họ là Phù Cần Nhiên tới hỏi.



Phù Cần Nhiên trầm mặc nửa ngày chỉ phun ra một câu: “Cậu Hai và cô Bảy không thân thiết lắm.”



Phù phu nhân còn chưa hết hy vọng, lại hỏi: “Cô gái kia tính tình thế nào?”



Phù Cần Nhiên nói: “Am hiểu thi thư giỏi ca phú, có thể vẽ có thể viết.”



Người ta hỏi tính cách, anh ta lại trả lời sở trường. Hai câu này là đủ rồi. Phù Hầu gia cùng Phù phu nhân khá là thất vọng.



Mà nhà họ Cát hình như lại vừa ý con gái nhà Tĩnh Hải hầu hơn, giờ đang như mập mờ qua lại.



Kỳ thực theo Minh Lan thấy, với tính cách của Cố Đình Xán không nên chọn gia đình hiển hách, như vậy nếu có tranh chấp ồn ào, nhà mẹ đẻ còn có thể tới cửa nói mấy câu, hoặc tìm vị hôn phu dễ tính chút, còn có thể nhường nhịn tính nết Đình Xán cao ngạo.



Thêm mấy lần qua lại, thái phu nhân cũng có thể cảm giác được đối phương ậm ờ, đành phải lùi lại tìm đường khác.



Kỳ thực ngoài ba nhà này cũng có nhiều lựa chọn khác, tỉ như nhà tổng binh nào đó, nhà tổng đốc nào đó, thế gia vọng tộc ở địa phương nào đó, nhưng phải lấy chồng xa, không khỏi thiếu hoàn mỹ.



Đáng tiếc, những nhà khác chưa quen thuộc hoặc không hay qua lại, bởi không có cách nào hiểu rõ tính cách của cô gái nên chỉ đành nhìn từ bên ngoài. Bọn họ biết giờ phủ Ninh Viễn hầu người một nhà vẫn ở hai nơi, nên có phần do dự.



Minh Lan vẫn thảnh thơi như cũ. Thái phu nhân lại dần dần không yên. Mấy lần nàng đi thỉnh an đều có thể cảm giác được trong lòng bà ta lo lắng sốt ruột ẩn dưới vẻ ngoài bình tĩnh. Dù bà ta nói thẳng nói tránh thế nào Minh Lan cũng chỉ giả như không hiểu.



Có mấy lần bà ta gần như là hạ mình cầu khẩn Minh Lan, giọng điệu đau lòng chân thành, một lòng vì con, nghe mà khiến người ta không nỡ.



Lần đầu tiên Minh Lan phát hiện hóa ra tâm địa mình lại có thể cứng như vậy, chẳng mảy may mềm lòng, chỉ giữ nét mặt ôn hòa tiếp tục nhìn phải nhìn trái ngồi nghe.



Ai cũng phải có trách nhiệm với lựa chọn của mình.



Thái phu nhân lựa chọn đối xử với Cố Đình Diệp như vậy thì không cần hối hận việc có ngày hôm nay. Cố Đình Xán lựa chọn lạnh lùng coi thường Minh Lan cũng không nên trách nàng không nói tốt thay cô ta, bởi vì nàng thật sự là không ‘hiểu biết’ cô em chồng này.



Rốt cục thì bọn họ cũng không tính là bị oan uổng.



Bấm đốt ngón tay tính toán thời gian gần đủ rồi, Minh Lan báo cáo với Cố Đình Diệp thái độ của thái phu nhân đã nơi ra. Cố Đình Diệp bèn ngỏ ý với các bô lão trong họ việc ra ở riêng.