Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 158 : Sống phải chiến đấu khắp nơi
Ngày đăng: 12:20 19/04/20
Quyết định xong việc này, gánh nặng trong lòng Minh Lan đột nhiên được buông lỏng, cười tít mắt bảo Dung nhi trở về. Đưa trẻ con đi học chẳng qua chỉ có hai việc ghi danh và nộp học phí. Có điều ở đây nhiều lễ nghi phiền phức, còn phải thêm nhiều thủ tục dài dòng.
Ngày đó trên bàn cơm tối, Minh Lan bèn nói với cha đứa trẻ việc này. Nàng chu đáo soạn hẳn năm chương lớn mười hai phần nhỏ trong đầu, sẵn sàng nói từ ‘để tốt cho việc phát triển nhân cách thì thanh thiếu niên cần môi trường có bạn cùng lứa’, chuẩn bị luận điểm lý lẽ đủ các góc độ, không cái nào trùng với cái nào, sẵn sàng trình bày với Cố Đình Diệp về tầm quan trọng của việc cho Dung nhi đi học, ai biết báo cáo vừa mở màn, Cố Đình Diệp chỉ nói nhẹ nhàng năm chữ đã đuổi nàng đi.
“Em xem mà làm thôi.”
Người kia tao nhã lau khóe miệng, rửa tay, sau đó giơ tay vuốt ve gương mặt Minh Lan gần đây mũm mĩm hơn một chút, mắt uốn lên một độ cong hài lòng, “Em ăn tiếp đi, tôi đi nghị sự.” Sau đó dịu dàng cười châm chọc, phất bào phục lên, quay người bước đi ngoại thư phòng.
Dưới cái nhìn của Cố Đình Diệp, tuyệt đối là ‘dùng người thì phải tin, không tin thì không dùng’, có điều ở trong mắt Minh Lan, đây lại là hành tồi tệ vô trách nhiệm (làm sao, mẹ không được sủng ái nên con gái cũng không quan tâm?). Đoán là khí trời thu làm khó tiêu, Minh Lan ôm một bụng lửa nóng, đêm đó khi đi ngủ quay lưng về phía chồng. Cố Đình Diệp còn không rõ tình hình ra sao, nửa đêm mới về, nhanh chóng thích nghi ôm lấy eo dán vào lưng của nàng. Da thịt nàng trắng mịn mềm mại, bóng lưng nhỏ nhắn xinh đẹp, hắn cọ xát mấy cái, cảm giác rất vừa lòng, liền ôm ấp thêm mấy cái nữa rồi lập tức ngủ, còn ngủ rất ngon.
Hôm sau trời vừa sáng, Đan Quất kinh ngạc phát hiện ra mấy dấu răng chỉnh tề ở trên vai Minh Lan, ngay hàng thẳng lối đâu vào đấy, chị ta lập tức nhìn qua gương trang điểm định tố cáo một phen, nhưng lại nghĩ tới lời Phòng ma ma khuyên bảo, cố nén cơn tức giận xuống, nghiến răng hầu hạ Minh Lan chuẩn bị phục trang.
Minh Lan trước sau không biết gì cũng chẳng phát hiện ra, chỉ cảm thấy gai gai sau lưng, cũng không thèm để ý đến, dùng điểm tâm xong nhìn bên ngoài thấy trời đẹp liền vui vẻ sai Đan Quất đi khố nhà kho tìm ít da tốt, thêm mấy hộp quà bốn màu rồi chuẩn bị xe khởi hành.
Thu tàn nắng không gắt, ấm áp mơn man làm người ta dễ buồn ngủ, Minh Lan suýt chút nữa thì ngủ mất trong xe ngựa, cuối cùng cũng đến ngõ nhà họ Trịnh. Cô Thẩm nhỏ vừa mới thêu được hai mũi, đang rảnh rỗi tưởng thối cả người, thế nào mà lại nghe thấy Minh Lan đến, bèn vui vẻ tới trước cửa viện đón: “Hôm nay mặt trời mọc ở đàng Tây à? Sao em lại chủ động đến gặp chị thế?”
Minh Lan đành phá tan ảo tưởng của chị ta, cười ha ha: “Mặt trời vẫn mọc từ phía Đông, em có việc đến tìm chị dâu của chị.”
Cô Thẩm nhỏ sợ đến biến sắc: “Em đến tìm chị dâu của chị?!”
Nét mặt cùng giọng điệu của chị ta đã nói rõ mức độ hung dữ của Trịnh đại phu nhân.
Bọn họ còn chưa nói được mấy câu, một bà hầu già từ đằng sau bước nhanh tới, nói năng rành mạch: “Thưa Nhị phu nhân, Đại phu nhân nghe nói Ninh Viễn hầu phu nhân tới, đã bày trà và hoa quả lên sảnh, mời phu nhân cùng Nhị phu nhân qua.”
Cô Thẩm nhỏ đành nén tò mò kéo tay Minh Lan đi. Minh Lan thừa dịp vội vàng nói bên tai chị ta: “Mấy hôm trước không phải chị là ‘mợ hai’ sao? Sao giờ lại thăng cấp rồi?” Cô Thẩm nhỏ nghiêng đầu, thì thầm đáp lại: “Cháu trai lớn của chị đang định hôn, trong nhà sắp đón con dâu.”
Đi thêm mấy bước tới trước cửa đã thấy Trịnh đại phu nhân đang đứng đó. Minh Lan thấy bộ dáng nghiêm túc đó cũng sinh chút rụt rè, vội vàng bày ra vẻ mặt vui vẻ tiến lên chào hỏi. Trịnh đại phu nhân cũng trả lễ gọn gàng. Hai bên hàn huyên mấy câu liền ngồi xuống.
“Việc này cũng không có gì lạ.” Minh Lan nhắm mắt, nói nhẹ như thì thầm: “Ta đã sớm nghĩ đến, cuối cùng cũng tìm được cơ hội…”
Thái phu nhân giả bộ ở bên ngoài, không phải nàng không biết, chỉ là rất khó phản kích.
Thân thích mấy đời của nhà họ Cố cơ bản đã qua lại với Thái phu nhân ít nhiều gì cũng được mấy chục năm. Nhà người ta đã có tình cảm mấy chục năm nay, một mình ngươi một đứa con dòng thứ vừa mới đến lại còn làm hầu phu nhân, người đỏ mắt chua miệng sợ là không ít, sao người ta lại phải tin ngươi, kính trọng ngươi?
Hơn nữa, Thái phu nhân cũng không nói rõ ra cái gì, chỉ cần làm ra vẻ oan ức là đã giành được thông cảm rồi, hơn nữa bà ta nói ra việc trong nhà kiểu ngắt đầu bỏ đuôi càng dễ gây hiểu lầm.
Chuyện có phiến diện cũng là có thật, người ta lại không nói xấu một câu, Minh Lan làm sao có thể phản bác. Dù có là mẹ kế thì vẫn là bề trên, ở bên ngoài cố gắng biện bạch, phản bác lại thái phu nhân càng khiến người ta cảm thấy Minh Lan là người ngang ngược không hiểu lễ nghi. Nhưng cũng không thể thật sự mặc kệ, thật sự để đến lúc tiếng xấu mòn xương thì thành họa lớn.
Cho nên mới nói việc này khó làm.
So với việc đi ngăn lỗ rò còn không bằng mở ra lối đi riêng. Minh Lan nghĩ ngợi nửa tháng mới nghĩ tới Trịnh Đại phu nhân, lại không có lí do tốt để tới cửa nói chuyện, quá là có vẻ có tính toán. Giờ mới có cơ hội.
Đầu tiên, người này xuất thân tốt, nhà mẹ đẻ nhà chồng đều là danh môn vọng tộc, hơn, người này lại có nhân phẩm đức hạnh nổi tiếng kinh thành. Thứ hai, người này cá tính đặc biệt, không thích lắm lời tán gẫu, có thể thân thích với chị ta chẳng có mấy người. Nếu một vị quý phụ nổi danh kinh thành như vậy lại thừa nhận nàng, Minh Lan chẳng phải làm ít mà hiệu quả lại nhiều.
Quan trọng nhất là hai gia đình chung chí hướng. Trịnh Đại phu nhân lại là người thông minh, bằng nhiều cách chị ta có thể hiểu một ít nội tình nhà họ Cố, khả năng thuyết phục thành công cao.
Hôm nay mở màn chiến đấu thắng lợi, Minh Lan càng quyết tâm hơn. Trên đời này không phải chỉ cần nói lời dễ nghe là người ta sẽ hoan nghênh, động chút chơi bài chị em thân tình mới gọi là có thủ đoạn. Về sau nàng sẽ có vòng xã giao của mình, càng ngày sẽ càng có nhiều bạn bè giúp nàng nói chuyện
Không giới thiệu cho nàng quen biết sao? Không việc gì, nàng cũng không thèm. Nàng có hai chân, tự mình bước vững vàng về phía trước, tự mình mở ra con đường là được.
Xe ngựa hơi lay động, nàng khép hai mí mắt, mệt nhoài nên ngủ thiếp đi rất nhanh.
Trong lúc mơ hồ, nàng chợt nghĩ tới, nói nàng chỉ là đồ sâu lười ham ngủ thật sự là quá oan uổng, tiền lương hậu hĩnh nhưng nàng cũng không phải chỉ có ngủ là kiếm được, công việc thì lúc mệt lúc nhàn, mỗi ngày đều phải nghĩ ngợi kỹ càng, đầy một bụng tính toán, sẽ chết sớm thôi.