Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 166 : Làm rõ ràng suy nghĩ nào đó bị giấu kín, gió bão nổi lên, chuyện phiếm
Ngày đăng: 12:20 19/04/20
Hai chị em nói chuyện thêm một lúc rồi Minh Lan dẫn Hoa Lan đi Huyên Chỉ viên bái kiến Thái phu nhân. Thái phu nhân đối xử với Hoa Lan khách khí, trò chuyện thân mật, có ý muốn kết thân, còn đặc biệt khen bà Khang mấy câu ‘tính tình ôn hòa’, ‘thân phận tôn kính’, ai dè Hoa Lan lập tức mất hứng, lạnh nhạt không tiếp chuyện nữa.
Dưới cái nhìn của chị, em gái ruột Như Lan của chị chính là bị bà bác buồn nôn này làm hại mới phải cam chịu ở bên thư sinh nghèo túng kia. Hai bảng tiến sĩ thì đã làm sao, chẳng phải vẫn dựa dẫm vào nhà họ Thịnh sao. Biên tu ở Hàn Lâm viện thì đã làm sao, cậu em họ Vương kia tuy mới là tú tài nhưng nhờ vào tiếng tăm cha ông và của cải trong nhà đã ra làm quan từ lâu rồi. Gả vào nhà họ Văn, có ngẩng đầu được không còn chưa biết, nếu có thì cũng không biết phải chờ đợi đến năm nào tháng nào, làm sao có thể so với nhà họ Vương với gia tài bạc triệu sẵn đó, bạn bè thân thích khắp thiên hạ, muốn buôn bán có họ hàng thân thích, muốn làm quan có chú bác quan hệ nhiều đời.
Đã muốn chiếm hời lại còn đòi qua cầu rút ván, giờ đối với họ Thịnh mà nói, họ Khang giống như kẹo mè xửng, nuốt không trôi, nhổ không ra. Viên Văn Thiệu khó khăn lắm mới góp phần buôn bán cùng một bãi chăn nuôi ở Khẩu Bắc, Vương thị nhanh mồm nhanh miệng, dì Khang nghĩ ngay đến muốn góp tiền, làm Hoa Lan giận đến ngã ngửa ra. Thời đại này, đến mẹ ruột mà mình cũng không dám ăn ngay nói thật.
Thái phu nhân thấy Hoa Lan không nhiệt tình, nói thêm mấy câu rồi cũng không hài lòng cho đi.
Lúc Minh Lan đưa Hoa Lan ra cửa thấy sắc trời đẹp liền rời kiệu mềm rồi chậm rãi tản bộ về nhà. Lục Chi đi bên cạnh cứ cằn nhằn: “Thân thể phu nhân giờ bất tiện, đi xa như vậy làm chi?” Hạ Hà lại mềm mỏng nói: “Chị yên tâm, em đếm rồi, phu nhân mới đi chừng ba trăm bước, không có gì đáng ngại.” Minh Lan nghe xong cũng phải bật cười, phụ nữ mang thai sáu tháng là thời điểm vững vàng nhất, đừng nói đi bộ mấy bước, dù có chen lên phương tiện giao thông công cộng cũng không thành vấn đề đâu.
Đi một lúc, mắt thấy đã sắp tới Gia Hi cư rồi, Minh Lan không lên tiếng nữa, vẫn tiếp tục bước đi chậm rãi. Cách cửa viện một đoạn liền nghe bên trong hình như có tiếng tranh cãi. Minh Lan hơi ngạc nhiên, liếc nhìn hai đứa hầu đứng bên cạnh một cái. Hạ Hà cùng Lục Chi cũng thấy lạ, Gia Hi cư xưa nay vốn hòa thuận, gần đây vì Minh Lan mang bầu nên cũng không có người dám tranh cãi.
Chỉ nghe bên trong vẳng ra giọng nói yểu điệu của Thải Hoàn: “… em Đan Quất này, em Hạ Ngọc vẫn còn nhỏ, làm vỡ có chút đồ mà em cũng đòi đánh đòi giết, đừng nói là muốn bẩm phu nhân trừ bạc tháng, có đánh bằng roi cũng là nặng rồi. Chị thấy em khắt khe quá đấy.”
Nghe được lời này, Minh Lan hơi cong khóe môi, người này gần đây bắt đầu nhấp nhổm rồi.
Giọng nói Đan Quất có ý phẫn nộ: “Hạ Ngọc phụ trách quản đồ dùng hàng ngày, hôm qua nó mới làm vỡ cái chén, vừa rồi lại làm vỡ thêm ấm trà sứ ngọc, cũng không phải chén bát bình thường, toàn là đồ quý giá cả, chẳng nhẽ không nên phạt?”
Thải Hoàn cất tiếng cười lanh lảnh: “Ôi, em Đan Quất này, quý hay không quý cũng phải nhìn chỗ nào chứ, nếu là cửa nhỏ nhà nghèo tầm thường, mấy món đồ này đương nhiên là không thể đánh vỡ. Nhưng mà chúng ta là người nhà nào, những món đồ này có nói ra cũng chỉ vậy, nếu không ai cố tình nói với phu nhân, sợ là phu nhân cũng chẳng để ý?”
Sau đó là tiếng Hạ Ngọc nhỏ nhẹ lấy lòng: “Chị Đan Quất, em đã nói từ đầu là tay chân em vụng về, không làm được mấy việc trông nom đồ dùng, chị còn không nghe, bây giờ mới…”
Chỉ nghe tiếng Đan Quất cố nén giận: “Mồm miệng cô cũng nhanh nhẹn thật! Muốn cô đi vẩy nước quét nhà, cô nói cô thuộc nhóm đầu tiên Thường ma ma tuyển vào, không muốn làm việc nặng. Cho cô đi làm việc xứng tầm rồi, cô lại nói cô không thể lúc nào cũng đứng với ngồi, cuối cùng là cô muốn làm cái gì?”
“Hừ hừ, còn phải hỏi sao? Đương nhiên là muốn vào trong phòng hầu hạ lão gia và phu nhân?” Đây là giọng nói lanh lợi của con bé Thúy Tụ, “Tôi nhổ vào, chị mà cũng xứng à?” Lập tức xung quanh nổi tiếng cười cợt.
Hạ Ngọc nhanh chóng nhận lỗi: “Không dám không dám, em vốn chỉ muốn đi thu thập xiêm y đệm chăn trang sức, nếu chị Đan Quất cho em làm việc này, đương nhiên là sẽ không phạm sai lầm nữa.”
Thải Hoàn lại tiếp tục ung dung nói: “Chị nói này Đan Quất, lúc em mới phân giao việc không nghĩ cho kỹ à?”
Minh Lan ở ngoài cửa nghe mà lạnh mặt, nàng chưa bao giờ thích người không thân thuộc chạm vào đồ dùng riêng tư của mình. Hơn nữa kết hôn rồi thường có việc vợ chồng, chăn đệm là thứ đồ dễ khiến người ta gièm pha nhất. Hạ Hà cẩn thận, Hạ Trúc thành thật, lại đều là mua từ bên ngoài vào, ở trong phủ không có thân thích, cộng thêm hai đứa Đan Quất Tiểu Đào nữa. Ngoài ra, Minh Lan chưa bao giờ cho người khác nhúng tay.
Lục Chi đứng bên cạnh Minh Lan đã sớm phẫn nộ không thôi, nóng lòng muốn chạy đi mắng người. Minh Lan nhìn Hạ Hà đứng cạnh một cái, con bé lanh lợi lập tức tiến lên lớn tiếng: “Ồn ào cái gì đấy, không biết phu nhân đã đến rồi à.”
Trong viện nhanh chóng yên tĩnh lại, Minh Lan khoan thai đi qua trước mặt đám người. Mấy đứa hầu đứa nào đứa nấy cúi đầu khom vai, không dám lên tiếng. Chờ Minh Lan vào nhà rồi, Lục Chi đi ra gọi Đan Quất cùng Thải Hoàn vào.
Đan Quất hơi xấu hổ, vừa thấy Minh Lan bèn lúng túng: “Phu nhân, đều do tôi không phải, tôi không quản lý tốt…” Minh Lan lập tức ngắt lời chị ta: “Tôi đã sớm nói với chị, có lòng lương thiện là tốt nhưng cũng không thể quá mức dung túng. Hôm nay nghe ra Hạ Ngọc cũng không phải phạm lỗi lần đầu. Tôi cũng không biết chọn người hầu hạ ở cả một phủ to thế này mà chẳng có lấy một đứa tay chân nhanh nhẹn, lẽ nào không có cô ta thì không được.” Mắt Đan Quất đã sớm ngân ngấn nước rồi, kỳ thực chị ta đã muốn xử phạt từ lâu, chẳng qua là mỗi khi chị ta có ý định, Thải Hoàn đều nhảy ra phá rối.
Xét về lai lịch, ả ta vào làm trong phủ còn sớm hơn Tiểu Đào cùng Đan Quất, xét về vai vế, ả ta là hầu gái hạng nhất bên người Vương thị. Khi xưa ở nhà họ Thịnh, người hầu hạ Minh Lan gặp người của Vương thị còn phải nịnh nọt. Giờ đến phủ họ Cố lại bị Đan Quất ép xuống, Thải Hoàn đương nhiên không phục trong lòng.
“Thải Hoàn.” Không ngờ Minh Lan lên tiếng, ả ta vội vã đáp lời.
Vẻ mặt Minh Lan ôn hòa, cười khanh khách: “Nghe nói gần đây chị thường qua lại nói chuyện với dì Củng.”
Thải Hoàn giật mình một cái, ả ta sớm đã chuẩn bị một bụng thanh minh, ai mà ngờ Minh Lan lại hỏi cái này: “Đây, đây, đây là nghe ai nói…” Minh Lan cũng không để ý ả ta ngụy biện, chỉ lạnh nhạt nói: “Hôm qua hai người nói chuyện suốt hai nén hương ở bên ao sen, ba hôm trước chị đến phòng dì Củng uống trà, sáu ngày trước chị đem đồ sang cho Dung nhi lại qua ngồi nửa canh giờ.” Mồ hôi Thải Hoàn chảy ròng ròng, áo trong sớm ướt một mảng, hai đầu gối cô ả tự nhiên mềm nhũn, phịch một cái liền quỳ xuống luôn mồm nói: “Phu nhân, đều là nô tỳ không hiểu chuyện, nô tỳ…”
Kỳ thực, vỡ mấy món đồ chỉ là chuyện nhỏ. Mấy đứa hầu gái nóng lên cãi nhau cũng là chuyện nhỏ, nhưng mà Thải Hoàn này cố tình gây xích mích, ảnh hưởng đến hòa khí chung. Minh Lan cười càng dịu dàng hơn, bảo Lục Chi dìu cô ta đứng dậy: “Xem chị bị dọa kìa, có việc gì đâu, dì Củng hàng ngày cũng rỗi rãi đến buồn chán, nếu các người hợp ý, cứ thường đi nói chuyện với cô ta cũng được.” Thải Hoàn run rẩy trong lòng, ả ta xưa nay nhanh mồm nhanh miệng, biết rõ là không có việc gì nhưng vẫn sợ hãi.
“Chuyện trong viện có người khác làm rồi. Nếu chị rảnh rỗi thì cứ đi tìm dì Củng.” Minh Lan giọng ôn hòa, trong mắt lại không có ý cười. Mặt Thải Hoàn trắng bệch, miệng nói không dám lại không nói rõ ra được câu nào.
Minh Lan quay lại nhìn Đan Quất một cái. Đan Quất hiểu ý của nàng, ưỡn ngực quay người ra khỏi phòng, lớn tiếng trách mắng Hạ Ngọc, theo thường lệ phạt tiền tháng, đánh roi, cách chức, phạt đi làm vẩy nước quét nhà.
“… Đoán là cũng không đến mức chổi cầm không vững nhỉ.” Lúc nói ra Đan Quất vô cùng khí thế.
Nghe tiếng gào khóc xin tha bên ngoài, Thải Hoàn cắn chặt môi. Xưa đến giờ Hạ Ngọc vốn quan hệ tốt cùng ả ta, xảy ra việc như vậy dù ả ta không dám nói gì nhưng sâu trong lòng có phần không cam chịu.
Vì sao Vương thị lại cho mình làm hồi môn đi theo, ả ta không tin là Minh Lan không biết. Nói ra ả ta vốn cũng không đồng ý, cha mẹ mình ở nhà họ Thịnh có thể diện, bản thân mình ở đó cũng gần như chủ nhân, cần gì phải đến nơi khác. Nhưng mà sau khi vào phủ hầu, thấy phú quý quyền thế ngập trời, chồng của phu nhân lại đương thanh niên trai tráng oai hùng, lại còn vô cùng săn sóc phu nhân, ả ta không khỏi động lòng xuân.
Trước kia Minh Lan còn tân hôn, ả ta không dám có lòng nhớ nhung. Nhưng giờ Minh Lan đang mang thai, nàng ta dù có chặt chẽ cũng chẳng thể giữ người kia hơn nửa năm không buông? Nếu như cần làm tục chải tóc cho hầu gái, mình là lựa chọn tốt nhất.
Ai biết ngày qua ngày, trong phòng phu nhân không một chút động tĩnh. Trước kia nhà họ Thịnh đều nói cô Sáu tốt tính lại hiền lành, ai ngờ là lừa gạt cả. Bình dấm chua lớn như vậy, mình ở bên người Minh Lan đã một năm cũng không cho bước vào nhà chính, ngày thường ở trong sân dâng trà vẩy nước quét nhà cũng không cho phép.
Lại thêm Cố hầu tính tình chính trực, thường ngày không bao giờ nhìn mấy đứa hầu nhiều thêm một chút, mình có ăn diện, trang điểm cho đẹp lên cũng chưa từng thu hút được nửa cái liếc mắt, làm sao ả ta lại không căm tức cho được.
Minh Lan nhìn bóng Thải Hoàn cung kính lui ra ngoài, chống cằm mà suy nghĩ.
“A?” Bẫy đào mỏ kiểu cổ đại? Minh Lan không nhịn được bật cười, “Chẳng nhẽ có nhà thấy Đoạn tướng quân tuấn kiệt, nổi lòng tham thấy người sang bắt quàng làm họ, muốn chiêu làm con rể?”
“Nếu đúng là như vậy lại còn đỡ.” Cố Đình Diệp lạnh mặt, lộ ra sát ý: “Cô ả kia tự xưng là phụ nữ nhà đàng hoàng, trong nhà có chồng có con, luôn miệng nói anh Thành Vịnh làm hỏng trinh tiết của ả, chỉ còn con đường chết.”
Minh Lan kinh hãi đến biến sắc: “Người đã có chồng?! Như vậy thì phiền toái.” Muốn nghiệm thân cũng khó, “Gượm đã gượm đã, Đoạn tướng quân đi uống rượu, trong tửu lâu lấy đâu ra phụ nữ nhà đàng hoàng.”
“Ả kia nói là đến tửu lâu thu tiền tôm cá, anh Thành Vịnh say rượu rồi thấy ả ta có mấy phần sắc đẹp liền ép buộc lôi vào trong buồng.”
Minh Lan há mồm: “Làm sao lại như truyện kể vậy, lẽ nào người trong tửu lâu chết hết rồi, thấy Đoạn tướng quân như vậy mà không ai ra ngăn cản? Còn có, người kia lại còn ngủ tới lúc tiểu Đoạn tướng quân tỉnh rượu…” Kịch liệt đến mức vậy à.
“Đúng là điểm đáng ngờ chồng chất.” Cố Đình Diệp đáp, “Sao mà anh Thành Vịnh chịu nhận lỗi được, ai biết vừa mới chất vấn mấy câu, ả kia đã đập đầu tự vẫn. Giờ nhà chồng ả đang kêu oan, tố anh Thành Vịnh cưỡng hiếp con gái nhà đàng hoàng, còn bức tử khiến người ta mất mạng.”
Minh Lan thở dài, phía bên kia dốc hết vốn liếng ra như vậy, đương nhiên là đã chuẩn bị tốt từ đầu đến cuối, Đoạn Thành Vịnh lần này gặp phiền toái rồi. Hai vợ chồng không lên tiếng một hồi lâu, Minh Lan lại nói: “Bây giờ phải làm sao? Khâm sai đi địa phương điều tra án muối, không có quân đội làm chỗ dựa cũng không ổn.”
Cố Đình Diệp nhìn nàng, trong ánh mắt có mấy phần do dự. Minh Lan hiểu ra: “Chàng muốn đi sao?”
“Hoàng thượng còn chưa triệu kiến.” Hắn khẽ nói, “Nhưng có thể chu toàn đến như vậy, đoán là không chỉ có mấy quan lại phủ nha, sợ là vệ sở địa phương cũng không sạch sẽ, cần người đi chỉnh đốn lại. Việc này người bình thường không hù dọa được, có thể còn phải chém mấy mạng tế mới được!” Thẩm quốc cữu không đi được, cùng cấp bậc cũng chỉ còn hắn.
“Anh Đoạn có ơn với tôi.” Trong lòng hắn hừng hực ý chí không buông được, tình huống thành khó xử.
Minh Lan thì thầm: “Chàng phải đi bao lâu?”
“Nhanh thì một tháng, chậm thì hai tháng.” Cố Đình Diệp vuốt ve bàn tay nàng, “Trong tay tôi còn rất nhiều việc, không rời đi được lâu. Chờ anh Thành Vịnh vượt qua việc lần này liền đổi người đi đóng giữ, đến lúc đó không chừng sức khỏe lão Cảnh cũng khá lên rồi.”
Minh Lan thở phào một hơi dài rồi cười nói: “Em còn tưởng chàng phải đi nửa năm một năm đấy.” Thanh tra án muối không chỉ tốn chút thời gian là xong, “Hóa ra là chỉ đi có một hai tháng, có gì ngại đâu, chỉ cần hầu gia trở về trước khi em sinh con là em cảm thấy mỹ mãn rồi.”
Cố Đình Diệp không ngại quan bào bị nhăn nhúm, ôm nàng vào lồng ngực, nhẹ nhàng đung đưa, trong lòng hắn không nguyện rời xa nàng dù chỉ một bước. Hắn áy náy nói: “Em đang mang bầu, tôi không nên đi.”
Minh Lan lên tinh thần, dùng sức đẩy hắn ra, nghiêm mặt nói: “Hầu gia cũng là việc hệ trọng của em. Chuyện của hầu gia là chuyện của em.” Có nhiều việc nàng đã chuẩn bị tâm lý rồi, người ngồi trước mắt nàng vốn là một con báo hoang dã tràn trề sinh lực, sao có thể trói buộc hắn, chỉ cần đừng chạy quá xa quá lâu là được.
“Nhưng mà…” Cố Đình Diệp không muốn nghĩ tới một số việc nhưng lại không kìm được mà suy nghĩ lung tung, cả một đời hắn nhanh trí quả cảm, gặp chuyện gì cũng quyết đoán, lần này lại do dự: “Nếu em gặp chuyện, tôi không ở bên cạnh, biết làm sao bây giờ?”
“Hầu gia.” Minh Lan hiểu hắn đang nghĩ gì, nàng giữ bờ vai rộng của hắn, nghiêm túc nói, “Em không phải vị Tần thái phu nhân kia.”
Cố Đình Diệp vẫn trầm ngâm, Minh Lan tỏ khí thế nói: “Chỉ cần hầu gia để lại cho em mấy người, nếu có ai đến bắt nạt em, cùng lắm thì đánh người ta đi. Còn quá đáng hơn em chạy trốn không được sao.” Cố Đình Diệp không nhịn được mà bật cười.
Minh Lan dựa vào lồng ngực của hắn, mắt mở lớn, giọng nói vui vẻ trong trẻo: “Trừ khi Hầu gia muốn về hưu, nếu không thì bao giờ chả có công vụ phải làm, lẽ nào chỉ luôn muốn ở bên em? Sau này, chúng ta còn phải sinh…” Mặt nàng đỏ lên, không nói tiếp nữa.
Trong lòng Cố Đình Diệp ngọt ngào: “Đúng rồi, sau này chúng ta còn phải sinh thêm nhiều đứa trẻ nữa.”
Minh Lan nghe hắn nói mà xấu hổ, vùi đầu vào cổ hắn, gặm cắn một hồi như cún con, Cố Đình Diệp cười lớn, ăn miếng trả miếng cũng cắn trở lại, hôn loạn lên cổ Minh Lan.
Qua một lúc lâu, hai người nghỉ không đùa nữa, Cố Đình Diệp đang gối lên đùi Minh Lan, đột nhiên nói: “Em thật sự không giống vị Tần phu nhân kia.”
Hắn bỗng nhổm người dậy, đối mặt với nàng: “Nếu tôi cực chẳng đã phải cưới người khác, em sẽ làm gì?” Vấn đề này hắn đã giữ trong lòng từ lâu.
Minh Lan sững sờ, cười khúc khích một trận, “Sao mà biết được?”
“Em sẽ tái giá.” Người kia bình tĩnh nhìn Minh Lan, giọng nói vô cùng chắc chắn.
“…Sao lại thế… được?” Minh Lan giả ngu, từ trong lòng lại cảm thấy rất có khả năng.
Chuyện xưa của cha già trước sau vẫn không quên được, hắn thấy vốn không nên so sánh với bản thân mình. So ra chỉ khiến bản thân chán nản, cực kỳ không muốn nghĩ tới hai chữ ‘tái giá’ này, nhưng ngẫm lại những điều hắn hiểu biết về Minh Lan mấy tháng nay, nếu thật sự xảy ra việc không thể ngăn cản khiến vợ chồng phải chia cách, cô bé đáng ghét kia cùng lắm là ai oán ba, năm ngày, sau đó tám, chín phần mười là đi tìm người khác gả ngay.
“Còn nữa, hơn nửa là em sẽ sống không tệ.” Hắn thầm cắn răng.
“Sao… sao mà biết… được?” Đề tài thay đổi đến mức này, Minh Lan tiếp tục cười ngu ngơ.
Ánh mắt Cố Đình Diệp tối lại, nhìn đến mức Minh Lan thấy lo lắng. Nàng cảm thấy rất không ổn, hỏi vội: “Vậy hầu gia thế nào, chẳng nhẽ chàng thật sự muốn bỏ em?” Cách phòng thủ tốt nhất quả nhiên là tấn công.
“…” Cố Đình Diệp suy nghĩ một lúc, “Tôi đoán là sẽ có hai cách, hoặc là dẫn em đi trốn đến chân trời góc bể, cả đời mai danh ẩn tích, hoặc là chờ mọi chuyện qua rồi lại cưới em về.” Tiện tay chém chết tên gian phu kia.
Minh Lan suýt chút nữa bật thốt lên ‘cách thứ hai tốt hơn’, bình an hài hòa, thiên hạ thái bình, may mà giác quan thứ sáu được trui rèn qua nhiều năm công tác đúng lúc bộc phát.
Nàng tựa sát vào lồng ngực Cố Đình Diệp, vòng qua cái bụng, gian nan ôm lấy vòng eo hắn, khẽ nói với hắn: “Chàng dẫn em đi, tới nơi rừng sâu núi thẳm, em với chàng cùng làm đôi vợ chồng nơi hoang dã.” Giọng nàng mềm mại vô ngần, lời nàng thì thầm êm ái gần như thinh không. Tâm can Cố Đình Diệp lập tức mềm nhũn, ôm chặt nàng, hôn thái dương cùng gò má nàng: “Tới hoàng tuyền địa phủ, đôi ta cũng không chia lìa.”