Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 168 :
Ngày đăng: 12:20 19/04/20
*Một câu danh ngôn của chủ tịch Mao Trạch Đông trong bối cảnh thế giới ở thời kỳ chiến tranh lạnh, Trung Quốc ở phương Đông, các nước tư bản chủ nghĩa như Mỹ, Anh ở phương Tây. Câu này ý chỉ Trung Quốc đang trở nên hùng mạnh theo gió Đông, áp đảo gió Tây (phương Tây). Gió Đông thổi, trống trận vang lên tương đương với lời hiệu triệu xung phong trên chiến trường, hăng say chiến đấu. Câu này không chỉ dùng trong chiến tranh mà còn thường dùng trong những dịp kêu gọi quần chúng, trong những vấn đề chính trị, mang ý nghĩa tích cực tốt đẹp.
Vừa vào tháng 6, cái bụng to đến mức nhất định, Minh Lan nằm thượt trên giường, kê sách lên bụng cũng xem được. Thằng nhóc trong bụng bắt đầu không theo quy củ giang hồ, hoặc mãi không có tiếng động, hoặc tự dưng đạp mạnh vài lần. Thái y tới khám, kiểm tra đi kiểm tra lại, cười bảo tất thảy đều ổn, đối diện với tình huống này, Minh Lan chỉ hận đời trước không theo học chuyên ngành phụ sản.
Gần tới ngày sinh, Thôi ma ma càng lúc càng cảnh giác, đôi mắt toé ánh xanh đáng sợ, nhìn ai trong viện đều thấy không phải người tốt. Một bát cơm một bát canh một chén trà vào miệng Minh Lan đều phải tra xét tỉ mỉ, quắc mắt soi mói. Tiểu Đào lén lút nói với Minh Lan, thuở nhỏ Thôi ma ma từng phụng sự công cuộc đấu tranh gay gắt giữa vợ cả và vợ lẽ trong gia tộc lớn nên mới đem lòng sợ hãi suốt đời như thế.
Đâu ngờ đúng lúc đó Thôi ma ma bắt gặp Tiểu Đào đang thầm thì, bèn lập tức xách tai con bé lên, phạt ra ngoài quét dọn, áng chừng tự thấy bản thân sợ bóng sợ gió quá đỗi, Thôi ma ma không nén được lời than thở: “Lão phu nhân thường bảo mỗi người có số mệnh khác nhau. Năm ấy con trai của ngài được bình an sinh ra, là một đứa nhóc bảy cân sáu lạng* mập mạp. Ai ngờ sau này, chỉ vì việc nhỏ như thế mà yểu mệnh…”
*Tương đương với 3.8kg.
Minh Lan cúi đầu sờ bụng, những gì có thể đã làm hết rồi, kế tiếp chỉ có thể xem nhân phẩm của nàng ra sao.
Hơn một tháng nay phủ Hầu đại để gió êm sóng lặng. Trong khoảng thời gian này, Đình Xán lộn về nhà khóc lóc hai lần, lần đầu do công chúa cao giọng muốn chọn nàng hầu cho cậu Hàn, Thái phu nhân ôn tồn an ủi con gái quay về, lần thứ hai là cậu Hàn ở lại phòng nàng hầu kia tận năm ngày liền, lúc ấy Thái phu nhân phải dằn lòng mắng cho một trận đuổi ra ngoài. Đợi Đình Xán đi rồi, bà ta khóc lóc kêu gào trước mặt ba cô con dâu một hồi, than thở: “Bây giờ tôi thật hối hận không dạy dỗ nó đến nơi đến chốn, để nó không biết trời cao đất rộng thế này!” Rồi thì ba lần bảy lượt kéo lấy tay Minh Lan, nhắc đi nhắc lại: “Mong rằng anh trai chị dâu nó thương tiếc, nói giúp hộ vài câu mới tốt. Nếu không, nếu không thì…”
Minh Lan về phòng vẫn chìm trong buồn bực. Đan Quất biết nàng có tâm sự, bèn khẽ khàng nói lúc không có ai: “Phu nhân đang phân vân gì vậy? Cô Bảy bị như thế chẳng phải là nhân quả báo ứng còn gì.” Chị ta hầu hạ bên cạnh Minh Lan bao năm, mưa dầm thấm đất hành vi cử chỉ của các vị tiểu thư chốn khuê các, chưa kể tới Minh Lan, chính là người luôn vờ nhã nhặn thanh cao như Mặc Lan, ngang tàng bướng bỉnh như Như Lan đều phải tuân theo bổn phận nữ nhi, học những việc như nữ công, xem sổ sách, quản lý nô bộc, lo liệu bếp núc… Nào có ai giống cô Bảy nhà họ Cố, ngày ngày cầm quyển thơ, chơi đùa chữ nghĩa, không lo việc cần lo, nói năng thì quái gở, nửa thanh cao nửa khoe khoang, chỉ mong ai nấy đều phải tâng bốc, bợ đỡ bản thân mới sướng.
“Ở nhà chồng còn bày đặt như thời con gái, chẳng phải tự chuốc lấy khổ còn gì. Bây giờ Thái phu nhân tất nhiên phải khóc rồi.”
Minh Lan lắc đầu, vuốt nhẹ vòng tay dương chi bạch ngọc: “Không đúng. Bà ta quả là nên khóc, nhưng không phải trước mặt tôi.” Đan Quất cười bảo: “Có lẽ bà ta muốn nhờ phu nhân ra mặt giùm cô Bảy chăng.”
“Tôi sẽ vì bà ta nhờ vả đôi câu mà giúp đỡ sao?”
Đan Quất nhất thời nghẹn họng.
Minh Lan cau mày, suy tư dõi mắt nhìn tấm rèm châu lưu ly bảy màu treo trước cửa: “Bà ta thông minh lắm. Biết rõ tôi là người xử sự thế nào, sẽ không làm chuyện vô dụng như vậy, trái lại rơi vào thế yếu.”
Nếu có một ngày, Cố Đình Xán gặp phải chuyện tổn hại đến thanh danh uy tín của phủ Cố (giả dụ như bị “bỏ”), khi đó chẳng cần Thái phu nhân mở miệng, Minh Lan cũng phải ra mặt giúp đỡ cho cái kẻ không khiến người khác vui vẻ này. Nhưng nếu chỉ là chịu chút ấm ức tại nhà chồng, không được như ý, thì coi như là rèn luyện đi. Như vậy, biết rõ là việc không cần thiết, tại sao Thái phu nhân cứ phải làm thế?
“Chỉ vì sắm vai đáng thương mua danh chuộc tiếng ư?” Minh Lan nhức đầu tư lự.
Khiến nàng nghi ngờ không chỉ mỗi chuyện này. Từ hôm bị Thường ma ma hung hăng đe một trận xong, hồi lâu không thấy bà Khang xuất hiện, vốn tưởng với tính cách của cô cả nhà họ Vương thì suốt đời này đều sẽ không bước vào nhà họ Cố lần nữa. Chẳng dè không biết Thái phu nhân nói năng thế nào mà độ nửa tháng sau, bà Khang lại chường mặt ra. Có điều lần này bà ta nhã nhặn hơn nhiều, không đề xuất những yêu cầu vô lý, cũng không hơi một tí là ra vẻ kiêu ngạo. Vì bị xấu mặt nên bèn kêu đứa con gái vợ lẽ trong nhà đánh tiên phong, đến nhận lỗi với Minh Lan ở Gia Hi cư.
“Phu nhân bảo tôi tới xin lỗi chị, phu nhân nói bà già rồi nên hồ đồ, mong chị đừng để bụng.” Khang Triệu Nhi rụt rè đứng giữa phòng, mặt mày hoang mang yếu ớt, nhưng không giấu nổi vẻ thanh tú trời sinh, dáng hình yểu điệu.
“Nếu chị vẫn còn bực thì đánh tôi vài cái để trút giận vậy.” Giọng Triệu Nhi như tiếng muỗi kêu, sợ sệt tới nỗi sắp rơi nước mắt, ngón tay run run tóm lấy chiếc áo hoa bằng gấm hồng mới tinh, cô ta chỉ kém cô chị ruột Nguyên Nhi hai tuổi, từ nhỏ đến giờ đều nhặt quần áo cũ của chị ta mà mặc, cho nên nào áo nào váy tinh tươm thế này lại đâm ra không tự nhiên.
Nhìn cô ta, Minh Lan kìm lòng không đặng thở dài. Trước khi lấy chồng, nàng đã gặp cô ta vài lần, biết mẹ ruột cô ta là đứa hầu bên người dì Khang, cô ta là đứa tùy tùng theo đuôi Nguyên Nhi từ tấm bé, nhìn sắc mặt vợ cả mà lớn lên.
“Thật á?!” Minh Lan sửng sốt.
Từ lúc tân hôn tới giờ đôi vợ chồng này đều chướng mắt nhau. Dĩ nhiên Trường Phong không thích sự nghiêm túc cứng nhắc của Liễu thị, Liễu thị rõ ràng cũng ghét ra mặt sự lỗ mãng không đứng đắn của ông chồng, ngày thứ năm sau khi kết hôn, Trường Phong dạo bước tới phòng nàng hầu, Liễu thị không hề để ý.
Thấy vợ chồng bọn họ xích mích, Vương thị tất nhiên vui mừng khôn xiết. Song Trường Phong dù có ngốc đến đâu cũng không đến mức coi người đối đầu với mẹ ruột mình hơn hai mươi năm – Vương thị là thân nhân. Hắn chỉ có hai chỗ dựa, Thịnh Hoành và lão phu nhân lại đều đứng về phe Liễu thị, hễ là đề xuất của Liễu thị đều đúng, hễ là cách làm của Liễu thị tất có thâm ý. Cứ như thế, Liễu thị tiến thêm một bước nắm lấy bạc tiêu dùng của Trường Phong.
No woman, no money, mới là tragedy. (Không đàn bà, không tiền, mới là bi kịch.)
Thịnh Hoành tóm lấy việc học của Trường Phong chặt chẽ, số lần giáo huấn con trai nhiều ngang số lần ăn cơm, lão phu nhân cho rằng vợ chồng bất hoà đều do lỗi của hắn, dựa vào câu nói “con trưởng nhà họ Thịnh phải là con vợ cả” của Thịnh Hoành mà xử lý bốn đứa hầu trong phòng hắn ta một mạch, cách ly đưa tới thôn trang. Trường Phong khổ không nói nổi, tính hắn vốn mềm yếu từ nhỏ, gặp tình cảnh này liền khóc thầm trong dạ, hoảng sợ thê lương, giữa đất trời này không có người nào hiểu cho lòng hắn, mấy hôm rồi quả thực khó mà sống nổi.
Đúng lúc này, giữa bốn bề là địch, Liễu nữ sĩ vươn bàn tay hữu nghị ấm áp cho Thịnh Trường Phong.
“Hôm ấy cậu Ba lại bị lão gia mắng cho thậm tệ, đau lòng tới nỗi không chịu ăn cơm tối, mợ Ba bèn bưng đồ ăn khuya vào thư phòng.” Phòng ma ma nhẹ giọng: “Không biết mợ Ba nói gì, nghe đám hầu bảo cậu Ba tựa hồ đứa bé nhào vào lòng Tam phu nhân khóc nức nở. Hôm sau, nét mặt mợ Ba dịu dàng hẳn, nói chuyện không khó nghe nữa, dịu dàng mềm mỏng, hai người bọn họ ngọt tựa mật đường. Sau đó mợ Ba dẫn mấy nàng hầu về, cậu Ba thấy mợ Ba hiền lành, bèn càng đối xử chu đáo, chủ động thả hai đứa đi, chỉ để lại hai đứa ngoan ngoãn thành thật. Bây giờ, mợ Ba đang thúc giục cậu Ba đọc sách đấy.”
Tình thế đảo ngược, nhấp nhô trầm bổng.
Minh Lan không nén được hô to chị dâu Ba thật uy phong, Thịnh Hoành và lão phu nhân mắt sáng hơn đuốc, rước về nàng dâu thật giá trị!
“Có phải chị dâu Ba đã thương lượng với cha và bà nội không?” Minh Lan kề sát nói nhỏ.
Phòng ma ma tỏ ra cao thâm khó lường: “Người thông minh, không cần móc nối.”
Minh Lan vỗ tay cười to, tiện thể ân cần lột quýt cho Phòng ma ma, ra chiều tán thưởng bà nói chuyện thật dễ nghe – trước dìm sau nâng, chia rẽ lòng người, quả nhiên là kế hay. Ai bảo cuộc sống không cần trí tuệ nào!
Vừa đấm vừa xoa, hao tâm tốn sức vào ông chồng, biến nghịch cảnh thành thuận cảnh, so với bà chị dâu Liễu thị hết mực mưu đồ này, cô Bảy nhà họ Cố tựa hồ đứa trẻ ngây thơ, không biết cuộc sống gian nan, phung phí cơ hội cuộc đời.
Phòng ma ma tán gẫu với Minh Lan vài chuyện thú vị phủ Thịnh, Thôi ma ma cười góp vui, Đan Quất thêm dăm ba lời, đang lúc cả phòng sôi nổi, chợt thấy Hạ Trúc hoang mang bước vào: “Phu nhân, không hay rồi. Niên nhi gặp chuyện.”
Minh Lan cực kỳ hoảng sợ, thất thanh hỏi: “Chuyện gì cơ?”
“Sáng nay Niên nhi đi học, nửa đường tự dưng nhảy ra hai con ngựa hoang đâm lật xe. Niên nhi bị thương, đến giờ vẫn không tỉnh lại, Thường ma ma vội sai người tới báo cho phu nhân biết.”
Minh Lan chau mày đứng lên, trầm ngâm nói: “Lấy danh thiếp của tôi đi mời Lâm thái y.”
Lòng nàng nhất thời sít chặt, nếu như Thường Niên xảy ra việc gì, thật không biết Thường ma ma sẽ phải làm sao.