Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 171 :
Ngày đăng: 12:20 19/04/20
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Vương thị đã đến Thọ An đường gặp lão phu nhân, lòng ôm ý chí chiến đấu hang hái, nào ngờ bà ta vừa mới nói được một câu, lão phu nhân đã lạnh nhạt nói: “Vậy là công toi về?” Vương thị lúng túng, giả vờ làm bộ tức giận: “Con dâu khuyên can đủ đường, chị gái lại như bị quỷ ám, con khuyên thế nào cũng không chịu nghe…”
“Được.” Lão phu nhân ngắt lời bà ta, cỏ vẻ không buồn nghe bà ta biện bạch, “Tôi vốn cũng không hy vọng chị làm ổn thỏa việc này. Cũng được, việc này chị đừng quản nữa.”
“Ấy…” Vương thị giật mình, không ngờ lại dễ qua cửa như vậy, còn mấy lời giải thích bác Khang bày cho chưa nhắc tới đâu, trong bụng lại mừng thầm, hóa ra chị gái đúng là liệu sự như thần.
“Có điều….” Lão phu nhân bỗng cất lời, tim Vương thị lại đập nhanh một hồi.
“Có một số việc, trong lòng chị cũng phải rõ ràng. Minh Lan không phải do chị sinh, chị không coi trọng con bé, tôi cũng không ép được chị, nhưng mà chị cuối cùng vẫn là người nhà họ Thịnh, không thể hướng về phía người ngoài, thiên vị nhà khác.”
Vương thị nghe giọng lão phu nhân dần nghiêm khắc, không khỏi cười gượng gạo, “Việc này sao có thể chứ…?”
“Quỳ xuống!” Lão phu nhân gào lớn một tiếng, hai đầu gối Vương thị mềm nhũn xuống theo phản xạ, quỳ sụp giữa phòng lớn Thọ An đường, may mà giờ đang giữa mùa hè nóng bức, trên đất lại trải thảm nhung mỏng, đầu gối cũng không bị lạnh.
“Đạo lý khác tôi không nói với chị.” Đã nói hết lời, cái đồ ngớ ngẩn này chắc cũng không nghe vào đầu được bao nhiêu, lão phu nhân trong bụng vừa ghét vừa giận, chẳng muốn mỏi miệng, “Tôi đã nói không cho mụ Khang kia qua lại nhà, nhưng chị lại lén gọi mụ ta đến, cãi lời bề trên, không nghe lời tôi, là tội bất hiếu. Tôi muốn phạt chị, chị có gì để nói?”
Vương thị sợ ngây cả người, không biết nói từ đâu nữa.
“Giờ chị quỳ một canh giờ đi. Lần tới mụ Khang còn quay lại, chị ra ngoại viện mà quỳ.” Lão phu nhân khoan thai đứng dậy, được Phòng ma ma đỡ vào phòng, âm thanh vọng ra, “Nếu chị không phục cứ đi tìm lão gia, không phục nữa thì về nhà mẹ đẻ. Tôi đây cũng đang muốn nói chuyện với bà thông gia một chút…”
Vương thị vừa xấu hổ vừa tức giận, run rẩy quỳ ở đó không dám lên tiếng, cửa sổ đang mở, con ở bà hầu đang qua lại nhìn thấy, dù không dám xì xào nhưng bao nhiêu ánh mắt tò mò kia cũng làm Vương thị nhục nhã muốn chết, bà ta không làm được gì đành hung hãn nguyền rủa, oán thầm sao mụ tú bà này không tắt thở sớm chút.
Vợ Lưu Côn nhìn tình hình không ổn liền sai người đi mời Hoa Lan, ngặt nỗi phủ họ Viên ở xa, đến giờ Tỵ người mới tới.
“Cô cả ơi, cô mau đi khuyên nhủ. Phu nhân đang quát mắng người dưới hung hãn lắm!” Vợ Lưu Côn thì thầm, Hoa Lan cau mày, vội tới nhà chính, chưa vào đến cửa đã nghe từ trong nhà truyền ra một hồi mắng chửi.
“…Cút ra ngoài! Muốn ta chết sớm sao, cút hết ra ngoài cho ta!” Là tiếng của Vương thị.
Ba, năm đứa hầu dọn dẹp chén bát vỡ vụn đi ra, phía sau là một bà hầu, bà ta nhìn thấy vợ Lưu Côn bèn nói nhỏ: “Phu nhân cực kỳ tức giận, điểm tâm cũng không thèm ăn.”
“Mẹ!” Hoa Lan vén rèm đàn hương bước vào.
Bà Khang lại thêm một lần thất bại thảm hại trở về.
Lại thêm hay ngày, một phong thư ngắn từ phủ Thịnh gửi tới Minh Lan.
Minh Lan nhìn thấy chữ là cười, bao nhiêu tức giận mấy ngày qua bị quét sạch sành sanh, cao giọng nói: “Đến, sửa soạn cho ta, chúng ta đi Huyên Chỉ viên.”
Thái phu nhân đang ở buồng trong chơi với Hiền nhi, nét mặt hiền hậu như toát ra từ tâm can, làm người ta nhìn không ra mưu ma chước quỷ dưới vẻ mặt đó. Bà ta thấy Minh Lan cười bước tới, ngẩn người cười nói: “Thân mình con tốt chứ? Mau ngồi mau ngồi.”
Chu thị ngồi cạnh có chút bất an nhưng vẫn tiến lên đỡ Minh Lan. Minh Lan nâng cái bụng vững vàng ngồi xuống, nhìn bé trai thanh tú đáng yêu trên giường khen ngợi vài câu, sau đó nói thẳng vào chủ đề: “Con đến báo cho ngài tin vui.”
“Cái.. tin vui gì?” Thái phu nhân mơ hồ cảm thấy bất an.
Minh Lan nhìn chăm chằm bà ta, thong thả nói: “Em họ Khang cuối cùng cũng có nơi có chốn.”
“Con có ý gì?” Thái phu nhân lập tức đổi nét mặt, “Con gái nhà ai mà không trọng danh tiếng, con đừng nói bậy.”
Minh Lan cười lạnh: “Em họ Khang có người nhà đón rồi, sau này ngài không cần quan tâm cô ta. Nếu ngài không tin có thể hỏi Khang phu nhân, có điều…” Nàng cười mỉa mai, “Bà ta giờ hẳn là đang rất bận rộn, không rảnh gặp ngài.”
Thái phu nhân bỗng đứng lên, vẻ mặt nghi ngờ không thôi.
“Còn một câu nữa.” Minh Lan chậm rãi đứng lên, vịn tay Đan Quất đi ra ngoài, “Bác Khang sau này đoán là cũng không tiện tới cửa nữa. Thân mình con không tiện, sau này còn có dì mợ hay chị em họ thân thích tới ngài không cần gọi con.”
“Con…” Thái phu nhân bị mỉa mai, căm giận chỉ ngón tay.
Minh Lan lạnh lùng liếc bà ta một cái, chuyện đến nước này không giả vờ giả vịt được nữa, trở mặt cũng được, khai chiến thì khai chiến, ai sợ ai!
Nàng không chút sợ hãi bước ra cửa, đi ra vài bước chợt quay lại ngẩng đầu nhìn trên tấm biển treo trên xà nhà to lớn, làm từ gỗ tử đàn trăm năm tuổi bóng loáng, khắc hoa văn như ý cát tường tinh xảo, khảm kỳ lân quay đầu, giữa những hàng chữ chỉnh tề là hai chữ khải cỡ lớn Huyên Chỉ. Hừ, mụ già xấu xa như rắn rết bọ cạp này căn bản là không xứng với hai chữ tốt đẹp này.
Minh Lan cười lạnh, lần tới nàng quay lại đây sẽ là lúc dọn dẹp trong ngoài viện này một hồi.