Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 179 : Hàng năm có thừa hộp cơm, điển cố quạt lông

Ngày đăng: 12:20 19/04/20


Dư các lão vốn là con em nhà nghèo, song trời sinh thông tuệ, thuở thiếu thời được ân sư tán thưởng, gả con gái rượu cho, thường xuyên dìu dắt, từ đó ông nhảy một bước lên mây, dù từng chịu gian khó trắc trở, nhưng cuối cùng hạ cánh an toàn, vẻ vang nghỉ hưu. Tuy nhiên, dù cả đời dày dạn sương gió, đương lúc Củng Hồng Tiêu được phủ hầu trả về kể lại chuyện xưa cũ ấy, ông cũng không khỏi kinh ngạc chấn động, khó lòng tin nổi.



Họ Dư nhà ông lại có con trai con dâu ngu xuẩn đáng giận đến thế ư?!



“Lão thái gia minh giám, Thái phu nhân họ Cố sống trong phủ hầu vốn một bàn tay che trời! Tính mạng con nằm trong tay bà ta, bắt con nói gì con phải nói đó!” Hồng Tiêu quỳ xuống đất, nước mắt nước mũi giàn giụa: “Không thể giãi bày hết sự thật, khiến Đại phu nhân thiệt thòi oan uổng, đều do con nhát gan sợ chết, mong lão thái gia rủ lòng từ bi, bỏ qua cho con!”



Ngay trước mặt cha mẹ em dâu, bị nói toạc móng heo chính con gái ruột dối chồng gian dâm, sắc mặt Dư đại nhân thoắt hồng thoắt tái, xấu hổ không dám ngẩng đầu, Dư đại phu nhân đứng cạnh dữ tợn nhìn Hồng Tiêu ở dưới đất, đôi mắt rực lửa, e ngại bố mẹ chồng đang ở, không dám suồng sã. Dư đại nhân trộm liếc vẻ mặt cha, thấy lồng ngực ông phập phồng kịch liệt, bèn cẩn thận thốt: “Con trai bất hiếu, khiến cha phải bận tâm, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của con, mong cha bớt giận, tốt xấu để ý thân thể!”



Dư các lão liếc con trai, mỉa mai: “Bây giờ anh lại biết hiếu thảo cơ đấy, còn dám mua chuộc đạo sĩ, điên đảo trắng đen, vợ chồng anh làm tôi mất hết cả thể diện. Xin anh thương lấy tôi, cho tôi bát thạch tín, nhắm mắt sớm cũng đỡ phải thấy những chuyện dơ bẩn trong nhà anh!” Y như Cố Đình Diệp dự đoán, Dư các lão chìm nổi mấy chục năm chốn quan trường, tinh ranh như cáo già, trừ tai hoạ ngập trời kiểu mưu phản tịch thu gia sản làm hại đến cả tộc, rất ít việc khiến ông hoang mang lo sợ, ảnh hưởng tới sức khoẻ. Hiện thời càng mắng chửi càng khí thế.



Dư đại nhân mặt đỏ tía tai, không dám biện bạch, quỳ phịch xuống, Dư đại phu nhân thấy vậy bèn cắn răng làm theo. Thấy anh cả dâu cả như thế, chi thứ ba chi thứ năm càng không dám đứng, song song quỳ xuống. Dư các lão bình tĩnh thản nhiên, cất giọng bảo Củng Hồng Tiêu vẫn đang run rẩy như cái sàng vo gạo: “Họ Cố gửi thư bảo, mấy năm nay làm lỡ tuổi xuân của cô, bây giờ trả về, giúp cô kiếm một tấm chồng.” Ông quay sang bảo Dư tứ phu nhân: “Vợ anh Tư, bao giờ về Đăng Châu, con lo liệu việc này đi.”



Dư tứ phu nhân nhìn dâu cả quỳ tuốt đằng trước, do dự: “Cha, việc này…” Chị ta còn chưa dứt lời, Dư đại phu nhân căm thù ngẩng đầu, căm tức nhìn Củng Hồng Tiêu, mắng: “Trò đời làm gì dễ thế! Con ranh này mưu đồ ác độc, hãm hại nhà ta, chặt đầu đã là nhẹ! Làm sao lại còn…”



Dư các lão vỗ bộp xuống bàn, giương mắt lạnh lùng, Dư đại nhân vội kéo lấy tay áo vợ, Dư đại phu nhân ngoái lại nhìn, vừa bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo như băng của cha chồng liền rùng mình, không dám nói thêm.



Củng Hồng Tiêu vốn lanh lợi, thấy vậy bèn liên tục khấu đầu, nức nở: “Tất cả là lỗi của con, mong ông đừng tức giận, thân thể quan trọng hơn! Coni biết lỗi của mình không thể tha thứ được, chỉ mong ông niệm tình mẹ con già nua suy yếu, làm con cái, sao có thể mặc kệ mẹ già! Mong lão thái gia khai ân, cho con một con đường sống, để con hầu hạ bà sống quãng đời còn lại!”



Dư các lão từ tốn quay đầu, lạnh nhạt: “Dù cô lớn lên ở phủ này, nhưng lại là họ hàng của mẹ đẻ Đại phu nhân, không phải nô bộc, họ Dư sao dám xử lý cô? Chẳng qua thấy cô không chỗ dựa vào, bèn ỷ là bề trên giúp cô tìm tấm chồng thôi.” Nói tới đây, ông chợt thoáng cười tăm tối: “Lúc đầu bắt cô đi theo Yên Hồng tới nhà chồng, vốn là chuyện tủi thân. Họ Dư có lỗi với cô-mới-đúng.”



Hai từ cuối cùng nhấn thật mạnh, đầy ẩn ý. Củng Hồng Tiêu thầm giật nảy, sợ hãi ngẩng đầu. Ánh đèn loang loáng, khuôn mặt già nua nhăn nheo ngay thẳng như phán quan điện Diêm Vương, khiến người ta không rét mà run. Cô ta vội cúi xuống, lần này không phải giả vờ, cơ thể cứ run bần bật, thầm nhủ, lão già này thật lợi hại, phân rõ thật giả.



Phải, có một số việc, cô ta… cố ý.



Lúc biết Dư Yên Hồng vụng trộm có tình nhân, biết rõ là không ổn, tuyệt đối là tai tiếng thân bại danh liệt, nhưng lại chả hề ra sức ngăn cản. Sau đó Thái phu nhân họ Cố bảo cô ta giúp đỡ lừa dối Dư đại phu nhân, tuy xen cả đe nẹt lẫn lợi ích, nhưng chủ yếu cô ta cũng muốn cho Dư đại phu nhân một trận ra trò. Song tất cả vì lý do gì?



Cha cô ta là tú tài ở nông thôn, trong nhà có chục khoảnh đất cằn, tạm coi thường thường vui vẻ. Là con gái duy nhất, cô ta được cha nâng niu chiều chuộng. Nào ngờ cha vừa qua đời, chú bác trong họ chiếm đoạt đất đai, ép gả quả phụ, may mà nô bộc trong nhà lanh trí, bảo mẹ con cô ta thu dọn tiền của trốn ngay trong đêm nhờ cậy họ hàng. Ngược xuôi ngang dọc, cuối cùng tìm tới Dư đại phu nhân, để cuộc sống trôi qua dễ chịu, cô ta liều mạng lấy lòng Dư đại phu nhân và Yên Hồng, ngày ngày cúi đầu nịnh bợ.



Nhưng kết quả thế nào? Một khi có việc, Dư đại phu nhân lo lắng phủ Ninh Viễn hầu thâm sâu, con gái bảo bối không ứng phó nổi, liền chẳng hề do dự bảo cô ta gả cùng. Không phải cô ta thanh cao, không thích phú quý phủ hầu, mà là cậu hai Cố có danh tiếng bên ngoài như thế, cô ta chiếm được chỗ gì tốt? Huống hồ… Hồng Tiêu hơi liếc nhìn Tam lão gia và Tam phu nhân đang quỳ bên phải đằng trước, thất vọng gục đầu xuống.



Đáy lòng cô ta sớm chờ đợi điều khác.



Cô ta là cô bé mồ côi ăn nhờ ở đậu, hắn là con vợ lẽ không được coi trọng, thiếu niên nam nữ, tình đầu ý hợp.



Ngày đó năm ấy, hoàng hôn buông xuống, hắn mồ hôi lấm tấm chạy tới tìm, mừng rỡ tới nỗi bung dây cột tóc cũng không hay, phấn khởi hào hứng bảo rằng, Tam phu nhân đã để ý tới bọn họ, dù ám chỉ nên tránh nghi ngờ, nhưng không phải không đồng ý, chỉ sợ tự dưng đề nghị lại khiến Đại phu nhân nghĩ nhiều. Chỉ cần Đại phu nhân chịu mở lời trước, Tam phu nhân sẽ đồng ý cho bọn họ đến với nhau.



Khi đó, cô ta tưởng chừng sung sướng như nằm mơ, cô ta rất thích họ Dư. Đàn ông trong nhà phần lớn chính trực lương thiện, không mê bậy bạ, đàn bà trong nhà, từ lão phu nhân đến Tam phu nhân Tứ phu nhân đều ôn hoà hiền hậu, chẳng hề ghét bỏ phận mồ côi như cô ta. Lúc ấy cô ta đã hạ quyết tâm, nếu có thể được như nguyện, cô ta nhất định một mực lấy lòng bề trên, tương lai giành ít công việc, đưa mẹ tới ở cùng, người một nhà sống tử tế bên nhau.



Đáng tiếc… Cô ta vĩnh viễn không quên nổi vẻ mặt Dư đại phu nhân khi đó, ích kỉ quả quyết, coi như đương nhiên. Cô ta quá hiểu người đàn bà này, đứng trước lợi ích, tình cảm đều là giả, có cầu xin mãi cũng uổng công. Cô ta không nhiều lời thêm, chỉ máy móc tươi cười, nhận lời “chăm sóc” cẩn thận Dư Yên Hồng, thuận tiện vơ vét một đống tiền của bà ta.



Năm đó khi Yên Hồng bị vỡ lở, cô ta vội vã nhờ phủ họ Dư giúp đỡ, đúng dịp nghe thấy một tin. Dư các lão có vị bạn thân cùng trường, tuổi hơn sáu mươi, dưới gối lại chỉ có một cháu gái, mắt thấy hương khói đoạn tuyệt, nhìn con cháu họ Dư phồn thịnh, bèn thành khẩn mở lời năn nỉ xin một người ở rể. Cha con họ Dư thương lượng bèn quyết định chọn con vợ lẽ chi thứ ba. Đến khi cô ta biết, hắn đã đến tận Quỳnh Châu, ở rể quyền quý.



Lúc ấy, lòng cô ta như tro tàn, phủ Cố, họ Dư, mặc kệ con vua cháu chúa, cô ta cũng chẳng muốn để tâm.



Có lẽ, cuộc đời này không gặp lại nhau, cũng tốt.



Hồng Tiêu ngẩn ngơ hoài niệm, tự nhiên không hay Dư các lão lại nói cái gì, chỉ biết hai bên có bà hầu nâng chính mình dậy, kéo ra ngoài, bên ngoài trăng sáng sao thưa, rực rỡ như ban ngày, không khí lạnh thấm vào ngực, đầu chợt tỉnh táo, tức thì tỉnh hẳn. Cô ta sờ vào phần trong vạt váy, chỗ đó có túi lót, cất giấu ba bốn tấm ngân phiếu nhỏ, còn trang sức bạc vụn cô ta đã vụng trộm đưa tới chỗ mẹ mình từ trước.



Cô ta lại ấn lên ngực, chỗ đó có tấm ngân phiếu một ngàn lượng, đó là hôm nay lúc ra ngoài, Cố hầu phu nhân cho.



“Cô biết biến báo, lại giỏi giang, bất kể khó khăn thế nào, cô vẫn sẽ ổn thôi.” Trong mắt vị phu nhân trẻ trung xinh đẹp ánh vẻ xót xa lạ kỳ: “Cô cầm bạc đi, coi như tôi là ngụy quân tử, đã đuổi cổ còn lấy lòng. Tôi tặng cô một câu, mọi chuyện qua rồi, coi như đã hết, sau này hãy sống thật tốt.”



Hồng Tiêu vui buồn xen lẫn, mơ màng loạng chạng đi ra.



Cô ta đi rồi, hầu già canh giữ ngoài cửa phòng một lần nữa đóng kín cửa nẻo, xa xa xung quanh là mấy đứa ở nàng hầu, chỉ còn lại nhà họ Dư ở bên trong. “Các con đứng lên đi.” Dư các lão đưa tay chỉ, ông không dằn giọng, song không ai dám trái lời, ba cô con dâu nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy, chừa lại ba người con trai.
Dạo này tính hắn rất dễ, Minh Lan khua môi múa mép, đùa cợt: “Để em tết cho Hầu gia một chiếc quạt lông vũ, sắm vai càng hợp.” Mới nói hai câu đã định giả mạo Gia Cát Lượng phỏng?



Cố Đình Diệp không giải thích nhiều, chỉ cười cười chốt lại “phu nhân cứ chờ mà coi.”



Hay lắm, bây giờ thấy rồi. Từ kết quả suy ngược ra quá trình, thoạt đầu Dư các lão còn định khoan dung với dâu cả, chỉ định phạt nặng, sau đó đích thân đến nhà nhận lỗi. Nhưng khi ông biết vụ tai tiếng, dâu cả còn dám đến nhà lừa dối, liền biết không thể giải thích rõ ràng với Cố Đình Diệp, đành phải giải quyết theo kiểu nữ quyến với nhau. Lúc này, chỉ nhận lỗi bằng mồm là không đủ, họ Dư phải mạnh tay hơn.



Đương nhiên, chỉ nhìn hành động của thủ phạm, cũng xứng đáng không nên giữ lại. Đợi Dư đại nhân lấy vợ mới, cho dù tương lai hai cụ họ Dư qua đời, Đại phu nhân cũng không nối lại tình xưa nổi. Huống hồ Đại phu nhân chưa chắc kéo dài được ảnh hưởng. Người hay dao động thì ai nói mà chẳng dễ vào, đợi phu nhân mới vào cửa, Dư đại nhân làm sao còn hết mực tin tưởng Đại phu nhân.



Cố Đình Diệp đang tuổi tráng niên, họ Dư lại bước vào thời kỳ chuyển giao thế hệ. Họ Dư đã không nhận lỗi thì thôi, đã nhận là phải khiến Cố nhị hài lòng. Chỉ cần Minh Lan còn niệm tình cũ, đợi tám năm mười năm nữa, hai nhà vẫn có thể tiếp tục giao hảo.



Trải qua sự huấn luyện chuyên nghiệp của Công Tôn tiên sinh, cha thằng nhóc rõ ràng càng ngày càng tinh ranh. Minh Lan ôm nhóc con nhào xuống gối, kề sát mặt con, nhỏ nhẹ thương lượng: “Nhóc con, nói đi, liệu cha con có quên lỗi nhỏ của mẹ hay không.”



Nhóc con phun ra hai cái bong bóng, biểu lộ xem thường.



Tối đó, nàng cố ý bày biện một bàn đồ ăn ngon, ân cần hầu hạ Cố Đình Diệp cởi áo quan, mũ quan, lại ôm con trai mũm mĩm ra dỗ hắn vui vẻ. Một buổi chiều ăn no ngủ đủ, lúc này Đoàn nhi cực kỳ tinh thần, xoay đi xoay lại trong lòng cha, cánh tay Cố Đình Diệp mạnh mẽ, ôm vững vàng ngay ngắn, không sợ nó lộn xộn.



Cố Đình Diệp ung dung liếc người nào đó đang chột dạ, vẻ mặt bình tĩnh như thường, thản nhiên bỏ cái tay nhỏ béo tròn nhanh với vào trong miệng hắn ra, cái tay đó lại sờ lên phần cặn râu trên mặt. Cặn râu chọc tê tê, Đoàn nhi thích thú vừa sờ vừa cười. Tay thằng bé dần linh hoạt, sức nắm không nhỏ, lúc Minh Lan ôm con không dám đeo hoa tai, chỉ sợ nó lại túm xuống. Lúc thằng nhóc ra sức túm tóc rơi trên vai cha, Minh Lan bắt gặp Cố Đình Diệp hơi nhăn mặt, có điều để duy trì oai phong nên vẫn tỏ ra bình thản.



Minh Lan cúi đầu cười thầm. Cứ giả vờ giả vịt đi!



Bày biện xong xuôi, Minh Lan dặn vú nuôi ôm Đoàn nhi xuống, để Cố Đình Diệp ăn cơm, song thằng nhóc bướng bỉnh đang mải đùa nghịch, một tay nắm chặt tóc Cố Đình Diệp, một tay bấu lấy vạt áo hắn, đỏ mặt sống chết không chịu buông. Nếu như bình thường, nhiệm vụ gỡ ngón tay tự nhiên thuộc về Minh Lan, nhưng bây giờ nàng đang co đầu rụt cổ ra chiều ngoan ngoãn, vú nuôi không dám, cứ đứng đơ ra.



Đoàn nhi bấy giờ rất giống động vật nhỏ chưa cai sữa, nhớ mùi, nó lại đặc biệt thích hơi thở đậm đặc của Cố Đình Diệp. Nhìn con trai như con cún con rúc vào trong lòng, lòng hắn mềm ra, quyết định một tay ôm con, một tay cầm đũa. Minh Lan nịnh nọt gắp thức ăn, múc canh, ra sức cổ vũ.



Cố Đình Diệp uống hớp rượu, cầm đũa chấm lên môi cho thằng bé mút (Minh Lan co giật, ráng nhẫn nhịn), hắn ăn một miếng thì chia non nửa cho thằng bé nếm thử. Minh Lan nhặt ít đậu phụ Phù Dung* và cá non, nhai nát, thằng bé ăn ngon lành, có khi còn há cái miệng nhỏ đòi ăn.



*Đậu phụ Phù Dung: Phù dung là hoa sen, bông sen. Món này dùng nước gà chưng đậu phụ với tôm thịt, rắc tảo biển. Món ăn vừa đưa ra nóng hổi, ví với hoa sen mới nở.



Vú nuôi hào hứng thêm lời: “Cậu chủ đang lớn, bắt đầu ăn được cháo gạo, khẩu vị càng ngày càng tốt.”



Bữa cơm ăn sắp đến nửa canh giờ, may mà dưới đĩa thức ăn để nước nóng giữ ấm. Mãi mới ăn xong, không biết Đoàn nhi nghịch mệt hay là say rượu, ngáp lên ngáp xuống, vú nuôi cuối cùng thuận lợi ôm đi.



Rửa tay rửa mặt, thay quần áo, Cố Đình Diệp mặc áo trong dệt hình cây tùng đen, ngồi ngay ngắn xuống bàn đọc sách, ra vẻ hững hờ: “Nghe nói hôm nay người nhà họ Dư tới?”



Minh Lan nhìn lên trần, lầm bầm kể lại câu chuyện với Dư tứ phu nhân.



“À, vậy sao?” Tư thế cầm sách của hắn rất ngay ngắn, bình thản từ tốn, hơi hướm thanh tao như thư sinh bội kiếm Tiên Tần, đáng tiếc xem hồi lâu cũng không thấy lật thêm một tờ.



Minh Lan nhìn giờ, nhỏ giọng hỏi: “Đến giờ nghỉ rồi, hầu gia vẫn còn đọc sách ư?”



“Tôi theo cái nghiệp nhà binh lỗ mãng, nhưng cũng biết vài chữ, đọc nhiều sách, miễn cho phu nhân phải đến nước hành nghề tết lông quạt.” Cố Đình Diệp tỏ ra nghiêm trang, song cái miệng hơi nhếch lên, giọng nói hơi trêu đùa.



Minh Lan bĩu môi, đến trước mặt hắn, kéo quyển sách ra, ngồi lên gối, cắn mạnh vào vành tai hắn, nheo đôi mắt đẹp, thủ thỉ nhè nhẹ: “Sách có đẹp được như em chăng!”



Vạt áo lót lụa trắng như tuyết phơi ra, hé lộ áo yếm gấm xanh um, viền thêu xanh sẫm, nổi bật bộ ngực đầy đặn phập phồng, đường cong uốn lượn.



Nhiều tài lẻ không hại thân, đến thời nảy nở, hoàn toàn chứng minh mười cái G trước kia nàng xem cũng không uổng… Tắt đèn, hài hòa.



“…Phu nhân vẫn chưa tết lông quạt đâu.” Hắn chống tay nằm nghiêng trên gối, miệng đưa tình, mặt mày thoả mãn. Kỳ thực Minh Lan đã mệt đến nỗi lưng mỏi chân đau, có điều thua người không thua trận, nàng bò lên ngực hắn, nũng nịu: “Chỉ sợ tết xong, chàng cũng chẳng phe phẩy nổi.”



Cố Đình Diệp không ngờ nàng vẫn dám khiêu khích, xoay người đè lên, cười nhẹ: “Vậy để tôi thử xem.”



May mà cái giường to này được thợ cung đình chế tạo, gỗ tử đàn, bốn cột, vẫn chịu nổi. Trời đất xoay chuyển, mơ hồ không rõ mấy giờ, Minh Lan kiệt sức, đương mơ màng còn nghĩ, gã này càng ngày càng không dễ đánh lừa.