Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 181 : Đạo thế gian chẳng phân đen trắng

Ngày đăng: 12:20 19/04/20


Dù nhà họ Cố có hiển quý đi nữa việc người nhà qua đời trong tháng giêng vẫn là chuyện xui xẻo. Tất cả mọi người đều khuyên Ngũ lão thái gia chờ ra giêng mới đưa ma, giờ trời giữa đông lạnh, nước đóng băng, cũng không sợ thi hài bị phân hủy. Nhưng Ngũ lão thái gia khăng khăng phải nhanh chấm dứt việc này, sai con thứ Đình Địch làm đơn giản mọi việc, sau mười ngày phải hạ táng.



Linh đường vắng ngắt, chỉ có một hai nhà trong tộc thường ngày vẫn qua lại thân thiết là đến tế bái, ngồi một lúc bèn cáo từ. Ngoại trừ Tứ lão thái gia thân thể không tốt không tới được, Tứ lão phu nhân ở lại hầu hạ, những người còn lại của ba phòng đều tới cả.



Ngũ lão phu nhân khóc lịm đi, nhảy dựng lên quay về phía vợ chồng Đình Địch ra sức chửi rủa, không ngừng mắng mỏ hai người bọn họ bất hiếu, khi Đình Dương còn sống thì gây khó dễ khắp nơi, chết rồi cũng không xử lý cho tốt, khiến anh cả ra đi cũng không an ổn.



Vợ chồng Đình Địch bị mắng đến đỏ ửng cảtai. Địch nhị phu nhân đã quen thói cố tình gây sự của bà mẹ chồng, Địch nhị lão gia lại bất bình, bị mắng dữ quá, dứt khoát quỳ xuống trước mặt Ngũ lão phu nhân, cổ họng gồng lên tiếng ồm khàn.



“…Mẹ không làm chủ gia đình nên không biết củi gạo đắt, anh cả đã bao giờ gánh vác nửa phần chi tiêu của cha, mẹ, các dì cùng người trong phòng đâu! Thế rốt cuộc là anh ấy đang đọc sách đi thi hay đi buôn bán kiếm tiền? Trong ngoài nhá có mười mấy miệng ăn, xem bệnh bốc thuốc cơm nước quần áo… Tiền cửa hàng điền trang đều tốn vào đây.Em Đình Linh cùng cháu lớn (con cả dòng thứ của Đình Dương) đã tới tuổi nghị hôn, đồ cưới quà cưới phải lo thế nào? Còn mấy đứa nhỏ ngày một lớn hơn, có việc nào không cần đến tiền!”



Đình Địch càng nói càng tức, xưa nay Ngũ lão phu nhân cưng chiều con cả, lúc sống chung ở phủ hầu thì tất cả là do dòng chính chu cấp, anh ta cũng lười tính toán. Giờ phân phủ ở riêng, một sợi chỉ cũng phải tự bỏ tiền ra, sao anh ta lại không phẫn nộ.



“Anh cả suốt ngày nuôi con hát, đi kỹ viện, ở bên ngoài tiêu tiền như rác, đến giờ tiền anh ta ghi nợ khống bên ngoài còn chưa trả hết, chẳng lẽ cả nhà chúng ta uống gió tây bắc mà sống để anh cả một mình vui vẻ?” Đình Địch liền dập đầu liên tiếp, trán va xuống nền cồm cộp, “Nếu mẹ thấy con không tốt thì cứ lấy gia pháp đánh chết con đi!”



Nói một thôi một hồi, làm Ngũ lão phu nhân đành phải im mồm, bà ta run run nhìn đứa con thứ, một hồi lâu không nói nên lời. Thái phu nhân ngồi ở vị trí đầu, cầm nắp chén chậm rãi gợi lá trà, mặt không chút biến sắc.Những người khác nhìn nhau, không muốn quản, cũng không quản được, cuối cùng chỉ có Cố Đình Huyên tốt bụng qua kéo Đình Địch lên rồi nói mấy câu giảng hòa.



Ngũ lão phu nhân vẫn còn tức giận, nghĩ tới con trai trưởng bà ta yêu thương chết thảm, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, cũng không dám trách cứ chồng, lại không tiện mắng con thứ, chỉ có thể tìm người bên ngoài trút giận. Bà ta đứng dây tới trước mặt dâu cả, vừa khóc vừa mắng: “Đều là do đồ xui xẻo nhà cô! Con trai ta khỏe mạnh lại gặp phải đồ vô dụng nhà cô, không giữ được chồng, để nó không biết làm gì đành phải làm tró hồ đồ bên ngoài! Lúc trước không nên đón cô vào cửa….”



Dương đại phu nhân mặc một thân quần áo trắng thuần càng lộ vẻ gầy gò, da vàng như nghệ, hai gò má nhăn nheo tiều tụy, dù mẹ chồng có nhục mạ thế nào cũng chỉ cúi đầu đờ đẫn, nhẫn nhịn không phát ra nửa lời. Giữa linh đường là con trai độc nhất của chị ta Cố Sĩ Tuần đang quỳ, thiếu niên mười mấy tuổi mặc áo tang, mắt cúi xuống không nói một lời.



Huyên đại phu nhân ghé vào tai minh Lan thì thầm: “Theo ý chị, cha như thế này thà Tuần nhi không có còn hơn! Tương lai thằng bé ghi tên bảng vàng, có người cha như thế này cả ngày ở ngoài ăn chơi chè chén, chỉ tổ mất mặt xấu hổ, chậc chậc. Em nói có phải không?”



Minh Lan vốn ghét con người Cố Đình Dương, nghe vậy cũng thấy đồng cảm sâu sắc, không chút nghĩ ngợi mà gật đầu một cái, rồi lại nhớ ra đây là đám tang người ta lại vội vã lắc đầu. Huyên đai phu nhân không nhịn được cười, cúi đầu che miệng, “Em gái ngốc.”



Ngũ lão phu nhân vừa khóc vừa mắng khàn cả giọng, không ngừng xô đẩy véo đánh Dương đại phu nhân, nhìn tình thế sắp náo loạn không ra thể thống gì, một đám phụ nữ ngồi không yên muốn tới khuyên nhủ. Lúc này Ngũ lão thái gia trước sau ngồi yên như gỗ dường như vừa tỉnh lại từ trong mộng, đột nhiên đứng dậy kéo Ngũ lão phu nhân ra bạt tai một cái.



Tiếng tát vang dội, tựa như giữa linh đường chợt vang lên tiếng sấm rền, mọi người tức khắc kinh ngạc ngây cả người.



“Nuôi ra cái loại con thối nát còn chả bằng súc sinh bực này mà bà còn có mặt mũi khóc?!” Ngũ lão thái gia dường như biến thành người khác, không còn vẻ nho nhã phong độ thường ngày, hai mắt đỏ thẫm, thân mình gù xuống, chỉ lạnh lẽo xì ra mấy chữ, “Tôi hưu bà!”



Ngũ lão phu nhân bị đánh lảo đảo, may nhờ đứa hầu bên cạnh đỡ lấy, giờ phút này bà ta đang sợ đến quên cả khóc, sững sờ đứng đó. Thái phu nhân mở miệng gào lớn: “Cô Địch, còn không dìu mẹ chồng về nghỉ ngơi!”



Địch nhị phu nhân giờ mới phản ứng lại, nhanh chóng vừa lôi vừa dìu Ngũ lão phu nhân ra ngoài. Địch nhị lão gia cũng vội vã đỡ cha ngồi xuống. Thái phu nhân cứng rắn nói: “Chú Năm, không phải là chị dâu trách chú, không nên đánh chửi vợ, con trai con gái đều đã lớn như vậy, em dâu biết giấu mặt vào đâu…”



Ngũ lão thái gia cung kính ngắt lời: “Việc nhà chúng tôi sẽ tự liệu, đã phân phủ ở riêng rồi, chị dâu cũng đừng quản nhiều.”
Cô Trâu nhỏ nghe mà ngẩn người. Minh Lan thở phào, tiếp tục nói: “Sau đó, vị công chúa thứ nhất không chịu được đau buồn, âu sầu mà mất. Nhũ mẫu của công chúa tiến cung tạ ân, kể nguyên do từ đầu tới cuối. Hoàng đế kiểm tra rồi tức giận không thôi, cách chức tước của nhà phò mã, đày phò mã lưu vong ba ngàn dặm, cả đời không được quay lại, mà ả thiếp kia…”



Minh Lan nhìn cô Trâu nhỏ mặt hơi trắng bệch, “Ngàn dao phanh thây, lăng trì xử tử, con trai gái do ả ta sinh ra tất cả đều giáng làm cung nô, mặc cho người ta chà đạp bắt nạt.”



“Vậy, còn người kia?” Năng lực kể chuyện của Minh Lan không tệ, cô Trâu nhỏ không nhin được hỏi.



“Vị kia có phúc, công chúa thấy chị ta hiền lành, dù không hòa thuận cùng phò mã nhưng đối xử với chị ta như chị em, đối xử con trai chị ta như con đẻ, sau này con trai của chị ta đọc sách có thành tích, công chúa tự mình đi cầu xin hoàng đế ban ân. Sau đó công chúa và phò mã đều qua đời, mấy người con trai gái theo di nguyện của mẹ, người thiếp kia được hưởng hết phú quý nhân gian, sống tới tám mươi tuổi mới về chầu tổ tiên.”



Chuyện kể xong, cô Trâu nhỏ cắn chặt môi: “Nhà họ Trương của cô ta dù hiển hách nhưng không tính là công chúa. Hơn nữa còn có hoàng hậu, còn có chị Thanh Bình (cô Thẩm nhỏ). Tôi không sợ…”



Minh Lan thở dài: “Thanh Bình mỗi lần nhắc đến chị gái cô của đều chảy nước mắt, nghẹn ngào không nên lời. Giờ chỉ mong chị Trương sinh nở thuận lợi, bằng không, nhà họ Trương nếu muốn có câu trả lời, ai sẽ cho họ trút giận đây?Đương nhiên không phải quốc cữu gia.”Càng không phải hoàng hậu cùng cô Thẩm nhỏ.



Sắc mặt cô Trâu nhỏ xoay chuyển, cười lạnh mấy tiếng: “Xem ra chị ở bên phía nhà họ Trương, cũng đúng, phủ Anh quốc công thế lớn, ai mà không kiêng kỵ. Nhưng tôi cũng không phải thứ tiện thiếp cho người ta xoa nắn.Tôi có cáo mệnh.”



Minh Lan nhìn cô ta một hồi mới nói: “Thanh Bình nói, thân thể cô vẫn không tốt, hay là nên điều trị sớm, bằng không để lâu thành bệnh trị không dứt. Còn có, đừng thoa nhiều phấn như vậy, không tốt cho sức khỏe.”



Cô Trâu nhỏ ngẩn người đứng đó, môi động đậy, cuối cùng vẫn không nói gì.



Ra ngoài phủ quốc cữu, đi được nửa đường gặp Cố Đình Diệp tới đón nàng. Hai vợ chồng ngồi trong xe ngựa, Minh Lan giành nói: “Không có người bắt nạt em, hầu gia yên tâm.”



CốĐình Diệp nhìn vẻ mặt của nàng buồn bực, hơi nhíu mày nói: “Làm sao vậy?”



Hai vị thiếp kia, kết cục khác biệt nhưng làm sao lại không kể đến, vị phía trước là thật lòng, không chia sẻ với người bên ngoài nửa phần. Vị đằng sau là giả ý, vì an toàn của chính mình, thà rằng để người trong lòng đi thân cận công chúa.



Ngu xuẩn hay thông minh, thật lòng hay giả ý, có lúc, thật sự khó nhận ra.



Minh Lan trầm mặc một hồi mới nói: “Không có gì.” Qua loa giống như không để ý tới.



Suy nghĩ một chút lại nói thêm, “Phu nhân quốc cữu thân thể không tốt, em có chút lo lắng.”



Cố Đình Diệp nhìn nàng chăm chú, thật sâu, thật lâu, giống như hy vọng có thể tiến vào nơi sâu thẳm trong nội tâm của nàng, tìm tòi nghiên cứu từng chút một.



Bọn họ rất hạnh phúc, rất viên mãn, không nói chuyện không nên nói, tâm tính hợp nhau, đây đều là thực.Nhưng cùng lúc đó giữa bọn họ vẫn có một tầng khoảng cách, một vùng cấm bí ẩn nho nhỏ, giấu ở đáy lòng cô gái hắn yêu thương.