Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 191 : Đạo thế gian – được cái nọ mất cái kia
Ngày đăng: 12:20 19/04/20
Trận tranh cãi đêm hôm đó, hai người đều tình nguyện muốn quên đi. Người nào đó trời sinh như vậy, hiện thực ấy, cũng không có cách nào thay đổi, Cố Đình Diệp đành phải chấp nhận. Mấy ngày sau đó, Minh Lan vẫn hiền lành như cũ, Cố Đình Diệp vẫn lo liệu việc nhà như xưa.
Ngày nào đó hắn đi ngang qua một quán rượu, ngửi thấy mùi thơm quen thuộc liền động lòng, mua một phần chân giò thủy tinh béo ngậy về. Lá sen bọc ngoài xanh biếc, thịt kho tương hồng chín mềm thơm ngon. Nhóc mập vốn đang gật gù buồn ngủ trong ngực vú nuôi bỗng nhiên tỉnh táo, mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng, nhìn chằm chằm vào chân giò kia.
Minh Lan nổi hứng đùa dai, vẻ mặt cười quái dị ôm nhóc cho gặm, nhóc mập đáng thương mới chỉ mọc sáu, bảy cái răng nhỏ như gạo nếp, răng cửa không đủ, làm sao mà cắn nổi miếng thịt bóng loáng trơn mềm kia.
Cố Đình Diệp tắm rửa xong đi ra nhìn thấy nhóc con cuộn chân, ấm ức ngồi trên ghế rưng rưng muốn khóc, bà mẹ vô lương tâm của nhóc thì lại cười hì hì: “…Con muốn nói cái gì, không phải không cho con ăn, là con ăn không được nhé…”
Sau đó nàng cười nghiêng ngả, lấy vẻ mặt ngây ngô của nhóc con làm vui, vừa quay sang thấy cha thằng bé đứng cách vài bước, lập tức trở về dáng vẻ rụt rè ngoan ngoãn. Nhìn cảnh này, Cố Đình Diệp không khỏi thở dài, cưới phải một cô vợ giống như chuột, thích đào đất che lên đầu rồi coi như thiên hạ thái bình, hắn đúng là không phải người có phúc.
Hầu gia cùng phu nhân làm hòa, trong phủ có người vui vẻ có người buồn. Thôi ma ma cùng mấy đứa Thúy Vi đương nhiên là vui vẻ, chỉ có Tiểu Đào có chút buồn bực trong lòng, đêm đó con bé giữ bên ngoài cửa, mơ hồ nghe tiếng hai người cãi vã, con bé vô cùng bất an. Ai ngờ nửa đêm hầu gia lại tự mình bò lên giường phu nhân, vì cớ gì mấy ngày trước phu nhân nhún nhường thì hầu gia lại làm khó không chịu trở về, giờ ầm ĩ một trận thì lại trở nên ngoan ngoãn. Vẫn là cãi nhau có tác dụng, vậy nếu đánh cho một trận, chẳng phải là càng tuyệt vời?
Tiểu Đào lén thở dài một hơi, phu nhân vốn thực thà yếu đuối (con bé tự cho là vậy), sợ là không dám đánh hầu gia, bao giờ đến lượt mình có thể thử một lần.
Tiếng gió truyền ra, lúc Thu Nương tới thỉnh an liền có chút buồn bã, qua thêm mấy ngày, chị ta rụt rè lấy ra hai bộ áo mới làm, “Trời nóng gắt, làm hai bộ quần áo mùa hè cho phu nhân cùng hầu gia. Tôi chân tay lóng ngóng, phu nhân đừng ghét bỏ.”
Minh Lan cầm y phục nhìn kỹ, món đồ nam rõ là làm tỉ mỉ, đồ cho nữ thì dù không tệ, mềm mại ngay ngắn nhưng để cho Thúy Vi giàu kinh nghiệm xem qua thì biết ngay là đẩy nhanh tiến độ để làm, đường may hơi ẩu.
Nhìn bộ dáng của Thu Nương liều chết, Minh Lan giận không có chỗ phát tiết. Chị gái này đoán chừng là giống kiểu Vương Bảo Xuyến, vững tin mười tám năm giữ cửa nhà lạnh lẽo cuối cùng có ngày ngóng được quân về, dù là mang theo vị công chúa về chị ta cũng chẳng để ý.
Dù hôm đó bị Cố Đình Diệp ném bỏ bát canh, chị ta vẫn như xưa không oán không giận tiếp tục làm y phục, đáng tiếc không chờ chị ta làm xong tay áo, Cố Đình Diệp đã chuyển về Gia Hi cư, thế là chị ta đành phải gạt lệ làm thêm một bộ khác.
Đêm đó Minh Lan giao tâm huyết của Thu Nương cho chồng. Cố Đình Diệp cầm bộ trang phục kia lại gần nàng có vẻ vênh váo, đầy mắt là ý ’em không yêu thì tôi có người khác yêu’, thấy Minh Lan mân miệng còn làm bộ hỏi: “Phu nhân vì sao không thoải mái?”
Minh Lan rầu rĩ không vui, “Không sợ trộm viếng, chỉ sợ trộm nhớ nhung.”
“Nhớ nhung phu nhân cũng không ít.” Cố Đình Diệp thản nhiên.
Minh Lan im lặng, thầm oán hận, đây là kết quả ngả bài sao.
Đến lúc thay quần áo tắt nến, nàng vẫn buồn bực như vậy. Cố Đình Diệp luồn cánh tay nóng hầm hập xuống dưới cổ nàng, “Sao vậy?”
“Em đang nghĩ tới một chuyện bỉ ổi.”
“Chuyện gì?”
“Mình ăn không vô cũng phải nhổ một bãi nước bọt vào bát, không cho người khác ăn.”
Minh Lan đành phải nhặt mấy chuyện quan trọng, sau đó căm giận nói: “Bà xem người này có đáng trách hay không, cũng chỉ là sống cho qua ngày đoạn tháng, cần gì phải tự gây thêm phiền phức! Chẳng lẽ muốn con phải càm ràm, mỗi ngày chàng làm những gì, gặp những người nào, nhìn thấy những việc gì? Đàn ông chẳng phải là phiền nhất mấy chuyện này hay sao?”
Thịnh lão phu nhân ngửa ra sau cười, chỉ nàng nói: “Con đó, đúng là không hiểu chuyện.”
Khó khăn lắm mới nén cười, bà xoa ngực nói, “Chuyện trên đời sao có thể hiểu tới tận cùng, con không cẩn rõ ngọn ngành nhưng tốt xấu gì cũng phải hỏi han vài câu! Con ra ngoài hỏi thăm một chút. Ai làm vợ mà không thích hỏi han chồng, hỏi không ra còn mắng mấy câu ‘quỷ sứ’? Con thì ngược lại, gì cũng không hỏi, khách khí như vậy, con coi người ta là chồng hay là quan trên!”
Minh Lan muốn nói, bị người đoán trúng rồi, con thực coi hắn là BOSS.
Cười đùa một hồi rồi, lão phu nhân cũng lười can thiệp mấy chuyện vặt của vợ chồng, “Thôi được, giờ cháu rể cho con dựa dẫm, là phúc của con.” Lại nhíu mày nói, “Chính là quan võ thường phải xa nhà không tốt.”
Minh Lan lắc đầu, “Gả cho quan văn cũng không tốt, có mẹ chồng đáo để.”
Thịnh lão phu nhân cười cảm thán: “Con bé Như giờ tính tình lại tốt hơn nhiều.”
Càng tới gần ngày Văn Viêm Kính đi nhậm chức bên ngoài, Văn lão phu nhân càng nhiễu việc, một hồi muốn đi thôn trang nghỉ ngơi, một hồi lại muốn về quê thăm họ hàng, lần nào cũng kéo Như Lan đi, Như Lan cũng chịu nhịn. Chỉ có Vương thị chạy tới cãi cọ một trận, nói là không cho Như Lan theo chồng đi nhậm chức thì cứ xem bà ta náo cho trời long đất lở, làm ảnh hưởng tới việc của con rể cũng chưa biết chừng.
“Chị Năm trưởng thành rồi.” Minh Lan cảm khái nói.
Thịnh lão phu nhân véo cái mũi của nàng, chiều chuộng nói: “Con từ nhỏ đã hiểu chuyện như người lớn, giờ thì lại như trẻ nít.” Chợt trong mắt bà lộ vẻ vui mừng, “Phụ nữ đi lấy chồng rồi, có thể sống như trẻ thơ, thật ra cũng là phúc khí.”
Sống không tốt mới bị buộc phải mau trưởng thành, có người che chở yêu thương mới có thể trở nên ngây thơ hồn nhiên. Giống như Dư lão phu nhân, sống đến từng đó tuổi rồi tính tình vẫn như cô gái nhỏ trong khuê các.
Minh Lan im lặng, nàng hiểu ý tứ này.
Từ khi gả cho Cố Đình Diệp, nàng gần như không phải đi lấy lòng bất luận người nào, không cần nhường nhịn bất cứ chuyện gì, cai quản cả cái phủ hầu lớn như vậy, bạc tùy nàng tiêu, người tùy nàng đổi, thích ra cửa thì ra cửa, thích lười trên giường thì lười. Người người tranh nhau nịnh nọt nàng, càng không có ai dám tỏ ý coi thường, không ai ra vành ra vẻ. Đóng cửa phủ hầu lại là không có việc nàng không thể làm, Cố Đình Diệp dường như trao cho nàng hết thảy tín nhiệm và quyền lực.
Đương nhiên, bản thân nàng cũng rất cố gắng và cẩn thận, nhưng cũng không thể so được với xưa kia là con gái dòng thứ, giờ thật sự là tốt hơn nhiều lắm. Những ngày sống như bây giờ, dù rất vất vả, nhưng rất tự tại.
Nghĩ tới những điều này lại càng nhớ tới nguồn gốc của những ngày lành này, không biết giờ hắn đang làm gì nhỉ.
Ảo não như vậy thêm hai ngày, đang đêm Minh Lan vừa dỗ Đoàn nhi nằm ngủ, Lục Chi từ bên ngoài vội tiến vào, phía sau là Thúy Bình đã gả cho người ta, chị ta vừa thấy Minh Lan liền khóc quỳ xuống: “Cô chủ, mau trở về nhìn xem. Lão phu nhân không xong rồi!”
Dường như nhịp tim Minh Lan cũng dừng lại, nghiêm nghị nói: “Chị nói cái gì!”
Thúy Bình khóc lóc nói: “Ban ngày vẫn còn tốt, từ xế chiều bắt đầu nói không thoải mái, mới đầu lão phu nhân còn không cho gọi đại phu, nhưng cơm vừa bưng lên, lão phu nhân đã ngất đi. Bây giờ… bây giờ…”
Minh Lan ngồi bệt xuống giường, trong lòng rối loạn, cố gắng bình tĩnh, bình tĩnh… Nàng cao giọng nói với Lục Chi: “Lấy thiếp của ta, đi mời Lâm thái y! Nhanh, nhanh, chuẩn bị xe ngựa, đưa người trực tiếp tới phủ Thịnh!”