Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 193 : Đạo thế gian – Yêu quái

Ngày đăng: 12:20 19/04/20


Một đêm này, Minh Lan hầu hạ trước giường bệnh, xoa bóp, thúc nôn, thậm chỉ xử lý nôn mửa bài tiết đều không hề né tránh kẻ hầu, Phòng ma ma rưng rưng, Lâm thái y thấy vậy cũng cảm động, phu nhân cáo mệnh như thế thật hiếm thấy, sự lo sợ bất an trong lòng vơi bớt vài phần.



Đêm qua Lâm thái y điều tra xong phòng bếp, bất ngờ phát hiện hai kẻ thân hình vạm vỡ tướng mạo hung ác đứng trước cửa Thọ An đường hỏi han, khiến trái tim già nua của ông nhảy bang bang. Hành nghề này, đặc biệt lăn lộn vào Thái y viện, thường hay bắt gặp việc xấu trong nhà quan lại quyền quý. Mỗi lần bái lạy Dược sư Bồ Tát, ngoại trừ khẩn cầu y thuật tăng tiến, thuốc đến bệnh trừ, còn phải tự giác hạn chế nhiều lời, mồm miệng kín kẽ, làm việc cẩn thận, kẻo gặp phải tai bay vạ gió.



Đổi xong quần áo sạch sẽ do đứa bé hầu mang đến, Lâm thái y được Phòng ma ma dẫn sang chái phòng nghỉ ngơi một lát, Minh Lan thì mặc nguyên quần áo nằm trên ghế dựa trong phòng bà nội nghỉ một chốc. Tới đầu giờ Mùi, trời vẫn tối đen, Minh Lan khoan thai tỉnh lại, nghe thấy tiếng tranh chấp bên ngoài: “…Cô Sáu có ý gì? Không cho vào cũng không cho ra, còn dám đánh người… Lão gia phải vào triều…”



Minh Lan nhoẻn cười, đứng dậy bảo Lục Chi giúp mình thay quần áo mới, búi tóc đơn giản, thản nhiên bước ra ngoài. Người đang tranh cãi với Phòng ma ma là Tiền ma ma bên người Vương thị, bà ta thấy Minh Lan bèn tức khắc lên giọng: “…Chao ôi, cô Sáu, ban đêm bỗng dưng xuất hiện vô số kẻ xấu…”



Minh Lan xua tay ra hiệu cho bà ta nhỏ giọng mới bảo: “Khỏi nhiều lời, tôi đi với bà đến gặp phu nhân và lão gia.” Nói rồi nhanh chóng bước ra ngoài, Lục Chi cầm bọc nhỏ theo sát gót, Tiền ma ma ngơ ngẩn, vội vã đuổi theo.



Trên đường đi, bà ta thao thao bất tuyệt: “…Phu nhân giận lắm, vốn định đích thân đến chất vấn cô, may mà có tôi ngăn cản. Phu nhân bảo tôi đến mời cô sang, kẻo lại làm phiền tới lão phu nhân…” Minh Lan không đáp một lời, một mực bước về phía trước, Tiền ma ma thấy sắc mặt nàng nhuốm vẻ lạnh băng, bèn ngượng ngùng im miệng.



Đến nhà chính nơi Vương thị cư ngụ, Minh Lan bảo Tiền ma ma ở ngoài, tự mình đi vào. Vương thị thấy nàng bèn lập tức mắng: “Con bé chết tiệt này! Nổi điên gì thế, dám sai người bao vây cả nhà, không cho ra vào! Hễ phản đối còn bị đánh…”



Thịnh Hoành vận quan phục, khó chịu đi tới đi lui: “Rốt cuộc con đang nghĩ gì? Nếu chuyện này lan ra ngoài, sau này nhà chúng ta biết đặt chân vào đâu…” Bị con gái ruột bao vây phủ, đúng là chuyện lạ chưa từng có.



Minh Lan bỗng thấy buồn cười, bất kể khi nào, cha mình đều luôn lo lắng vấn đề này nhất. Nàng mỉm cười lên tiếng: “Cha yên tâm, con sai thị vệ chặn cửa từ bên trong, cổng vẫn đóng chặt, người bên ngoài làm sao biết bên trong ra làm sao?”



Thịnh Hoành quá sốt sắng, nhất thời nghĩ luẩn quẩn.



Minh Lan lại tiếp: “Huống hồ, chẳng phải hôm qua cha nói xin nghỉ một ngày cũng không sao ư?”



Thịnh Hoành bị chính lời nói của mình ngăn chặn, quên mất hỏi việc khác.



Vương thị đứng lên, cả giận: “Vẫn phải vào triều chứ!”



Minh Lan tiến lên vài bước: “Cha khỏi cần lo, ban nãy con đã sai người xin nghỉ giùm rồi. Lấy cớ trong nhà bề trên ngã bệnh đột xuất, cha lo lắng vô ngần, ở nhà chăm sóc bà nội. Xưa nay cha luôn cần cù, chưa từng xin nghỉ một ngày, kể cả việc này có lan ra, người ta sẽ chỉ nói cha vô cùng hiếu thuận, cực kỳ thiện lương, có ích cho thanh danh quan lại của cha.”



Thịnh Hoành lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán, cảm thấy con gái nói rất có lý. Lão phu nhân bị ốm là thật, dạo này chẳng có việc quan trọng, sao không xin nghỉ một lần, thực sự làm người con hiếu thảo?



Vương thị thấy Minh Lan trước sau không để ý tới mình, càng giận dữ: “Con giam giữ cả nhà già trẻ chúng ta, rốt cuộc định làm gì!” Thịnh Hoành từ tốn đặt mũ quan xuống bàn thật ngay ngắn: “Con nói đi?”



“Cũng không có gì quan trọng, chẳng qua đề phòng có kẻ mật báo.” Minh Lan cười nhã nhặn như cũ.



Thịnh Hoành chau mày: “Mật báo cái gì?”



“Hạ độc.” Minh Lan tắt nụ cười, giương mắt nhìn Vương thị.



Vương thị giật thót, vịn mép bàn chậm rãi ngồi xuống.



Thịnh Hoành chẳng hiểu ra sao, nhỏ giọng quát: “Con nói bậy bạ gì thế!” Vừa dứt lời, chợt định thần lại, kinh hãi: “Con nói lão phu nhân…” Minh Lan gật đầu. Thịnh Hoành giật mình, lảo đảo chực ngã, tỉnh táo lại, lớn tiếng: “Con chớ nói nhảm! Trong phủ đều là người nhà, tại sao lại…”



Minh Lan chỉ lên trên bàn dài, Lục Chi lập tức đặt bọc nhỏ trong tay lên, nhẹ nhàng cởi ra, bên trong là một cái đĩa bằng gốm thanh hoa khắc hình tòa sen, trên đựng món bánh lót dạ vàng óng thoảng hương.



Vương thị vừa thấy vậy bèn mặt mày tái mét, Thịnh Hoành run rẩy chỉ vào đĩa: “Lão phu nhân… Chẳng lẽ… Thạch tín?” Đây là thuốc độc lưu hành nhất trên thị trường.



“Không phải thạch tín.” Minh Lan đáp.



Vương thị vỗ ngực, lau mồ hôi lạnh trên trán, thả lỏng vai buột miệng hỏi: “Tôi biết mà, rõ ràng chỉ là…” Bà ta đột nhiên ngớ ra, bèn vội vàng im miệng.



Minh Lan lạnh lùng hỏi: “Chỉ là cái gì? Chẳng lẽ phu nhân biết nội tình.”



Thịnh Hoành hoảng sợ trợn mắt nhìn vợ, Vương thị ậm ờ: “Rõ ràng… Rõ ràng chỉ là ngã bệnh.”



Minh Lan cười lạnh lẽo: “Món bánh lót dạ này, dù không phải thạch tín, nhưng vẫn giết người được.” Nàng quay sang Thịnh Hoành: “Cha, cha biết mầm bạch quả có độc chứ.”



Thịnh Hoành gật đầu: “Đương nhiên. Cái này ai chẳng biết, chỉ có trẻ con tham ăn ấu trĩ mới dễ bị trúng độc.”



Minh Lan lại tiếp: “Có người nghiền mầm bạch quả ra thành nước, cô lại thật đặc, cho vào nguyên liệu làm bánh. Con đã hỏi Phòng ma ma, bà thường hay ăn hai miếng bánh trước khi nắng lên, Lâm thái y bảo nếu thật sự ăn hết hai miếng, chỉ e hiện giờ bà đã ở điện Diêm Vương. May mà ông trời thương xót, hôm trước trời oi quá, bà không kiên nhẫn ăn đồ ngọt ngấy, bèn chỉ ăn một miếng, như vậy mới để lại nửa cái mạng.”



Mồ hôi Thịnh Hoành thấm ra sau lưng, ướt sũng tà áo.



“Thú vị nhất là, trưa hôm qua người của phu nhân đến Thọ An đường đòi lại bánh, bảo cháu gái cả của con đòi ăn. May mà Phòng ma ma thấy bà ăn ít, lỡ muốn dùng thêm, bèn để lại một ít. Bằng không, quả thật hoàn toàn kín kẽ.” Minh Lan nhìn Vương thị, lưu tâm từng nét thay đổi trên mặt bà ta: “Kẻ hạ độc, thật sự thận trọng lão luyện.”



Vương thị hốt hoảng, thấy hai cha con đều nhìn mình liền hét lên: “Hai người nhìn tôi làm gì?!”



Minh Lan nói: “Món bánh này chẳng phải do phu nhân đưa sang còn gì? Mua điểm tâm hiếu thuận mẹ chồng, thoạt đầu vô số người còn từng khen phu nhân đấy.”



Thịnh Hoành tức tối, bất chấp con gái đang ở trước mặt, cáu giận: “Nói mau! Rốt cuộc bà đã làm gì!”



Vương thị cắn răng, dứt khoát giở trò lưu manh: “Chỉ bằng mấy miếng bánh tầm thường đã muốn định tội cho tôi, không dễ thế đâu. Ai biết không phải có đứa nô bộc nào bên cạnh lão phu nhân nổi lòng xấu xa, hãm hại chứ!”



Thịnh Hoành mắng: “Đồ ngu, đồ ngu! Kẻ hầu ở Thọ An đường ở bên lão phu nhân mấy chục năm, tại sao lại hạ độc thủ!”



Vương thị nghển cổ tranh luận: “Ai biết có phải lão phu nhân mặt hiền tâm ác, lén lút hà khắc nô bộc! Hoặc có thể Lâm thái y chẩn đoán lung tung, bản thân không chẩn đoán được, bèn nói năng tùy tiện?!”



Thịnh Hoành thấy vẻ mặt bà ta đầy chống chế, tức không nói nổi. Minh Lan chẳng thèm bận tâm, tươi cười bảo: “Không sao. Cứ việc mời nhiều vị thái y tới xem, lão phu nhân rốt cuộc trúng độc hay bị ốm.”



“Không được!” Thịnh Hoành vội vã: “Đây là chuyện xấu. Đêm qua con chất vấn Lâm thái y đã là quá mức lỗ mãng, nếu lộ phong thanh, chúng ta còn mặt mũi nào. Bây giờ há có thể để kẻ khác biết!”



Minh Lan chẳng hề ngạc nhiên với phản ứng của cha: “Cha đừng lo lắng, Lâm thái y là người mà hầu gia nhà con tin tưởng, ông ấy biết nhiều, nhưng mồm cũng kín lắm. Còn việc mời những thái y khác… đấy là do phu nhân không tin ông ấy mà thôi.”




Theo sách, Giả mẫu là mẹ đẻ của hai anh em Giả Xá Giả Chính, Giả Chính vô cùng hiếu thảo, gần đến độ ngu hiếu, thật lòng thật dạ. Hơn nữa khi đó nhà mẹ đẻ Giả mẫu là họ Sử vẫn còn yên ổn, có nàng dâu nào dám can đảm chọc vào?!



Trên thực tế, lão tổ tông của Tào Tuyết Cần chính là Tôn thị, nhũ mẫu của vua Khang Hi, vậy càng khỏi cần nói, Khang Hi mất cha mẹ từ nhỏ, tình cảm đối với nhũ mẫu sâu đến chừng nào, vinh quang nhà họ Tào vốn một phần đến từ lão tổ tông này. Cho dù cha Tào Tuyết Cần không phải là con đẻ của Tôn thị thì cũng phải cung kính hầu hạ, cung phụng như cung phụng Bồ Tát ấy chứ.



Rõ ràng không thể so sánh với Thịnh lão phu nhân trong trường hợp này.



Đầu tiên, Thịnh lão phu nhân đã cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ từ lâu. Tiếp theo, bà ở goá sớm nên không được phong cáo mệnh phu nhân nhờ chồng, mà đến giờ Thịnh Hoành vẫn chỉ là quan văn tầm trung, càng không được tước hiệu. Thêm vào đó, Thịnh Hoành không phải con ruột của bà, hơn nữa sự hiếu thuận của ông ta đa phần là ngoài mặt, không phải thật sự từ đáy lòng, đây là điều Vương thị cũng biết rõ.



Còn về Vương thị.



Mặc dù bà ta không được chồng thích nhưng lại có nhà mẹ đẻ đắc lực, quan chức của anh trai không kém chồng là mấy, mẹ đẻ là cáo mệnh phu nhân, con thứ của chị gái làm vợ bé cho vương gia (dì Khang truyền sức mạnh cho). Quan trọng nhất, hiện giờ con trai Trường Bách như mặt trời mới mọc, tiền đồ hứa hẹn, con gái car Hoa Lan sống thoải mái tự tại ở nhà họ Viên, con rể Viên Văn Thiệu càng ngày càng thành công.



Vì vậy, bà ta hoàn toàn cho rằng bản thân nên được sống sung sướng tự tại, trong phủ bà ta là nhất.



Nhưng không phải. Lão phu nhân liên tục chèn ép bà ta, mà mỗi lần quyết định việc lớn, Thịnh Hoành luôn đứng về phía mẹ cả, giao quyền quản gia cho dâu cả, Vương thị biến thành kẻ làm nền.



Chênh lệch giữa hiện thực và lý tưởng dẫn đến Vương thị càng ngày càng tức, cộng thêm dì Khang xúi giục, bà ta lại càng cáu.



Đến đây, một số bạn độc giả quên mất một sự thật. Vương thị chưa bao giờ muốn lão phu nhân chết, bà ta không có trí tuệ và lá gan đó, bà ta chỉ muốn lão phu nhân đổ bệnh, bản thân thu hồi quyền quản gia, hơn nữa lấy lại tôn nghiêm.



Đối với những người lý trí, ví như các bạn độc giả thông minh, đương nhiên không dễ dàng tin lời người ngoài, dù sao cũng phải suy đi tính lại, đánh giá thiệt hơn. Nhưng Vương thị là người hồ đồ, nói trắng ra, bà ta là người dễ bị kích động giận dữ, cho nên đối mặt với nước mắt yếu đuối của dì Lâm mà mất lòng chồng.



Trong hiện thực chẳng lẽ không có người hồ đồ như vậy ư? Họ hàng của tôi có người như thế đấy, nổi giận lên là quên hết mọi sự, phát ngôn khó nghe, cư xử ngu dốt.



Cho nên, khi dì Khang khéo léo xúi giục, Vương thị đến tuổi mãn kinh bèn vào tròng, trong mắt bà ta, đó chẳng phải chỉ là việc cỏn con như ném bã đậu? Huống hồ bà ta không ngờ sẽ bị phát hiện (mỗi kẻ phạm tội đều cho là vậy).



Mặt khác dì Khang rắp tâm mưu hại, chủ ý chính là “cho dù chuyện bị vạch trần, chính mình phủ nhận triệt để, bắt Vương thị gánh tội thay.”



Còn Thịnh Hoành, không phải ông ta coi thường tính mạng mẹ cả, đương nhiên ông ta vẫn có tình cảm mẹ con với lão phu nhân, nhưng ông ta coi trọng chức quan và danh vọng hơn hết. Ông ta nghĩ giấu diếm chuyện trước, sau đó đóng cửa giải quyết với nhau. Đương nhiên, giống như lối suy nghĩ của Vương thị, niệm tình họ Vương và con cái, Thịnh Hoành phạt bà ta nặng đến mức nào được?



Càng đừng kể đến dì Khang, họ Vương từ chối không chịu giao người, Thịnh Hoành lại không dám lộ chuyện, phỏng chừng chẳng động đến bà ta được tí tẹo nào.



Tổng kết lại, không phải Thịnh Hoành không muốn xử phạt Vương thị, mà là cách thức và mức độ xử phạt của ông ta hiển nhiên không làm Minh Lan hài lòng, hơn nữa ngay từ đầu nàng đã đoán được, cho nên mới bày mưu như thế, làm to mọi nhẽ, đòi lại công bằng.



Bổ sung thêm.



Tôi phải nhấn mạnh lần nữa, cổ đại không phải xã hội pháp trị, mong mọi người đừng ảo tưởng về pháp chế thời cổ đại.



Cho dù bà vợ độc chết bà mẹ, làm con trai kiêm ông chồng mà không báo cáo thì thường chỉ bị là “không điều tra sự việc”, nặng hơn thì bị coi là “bao che”, nặng nữa thì bị coi là “bất trung bất hiếu”, chỉ cần ông ta không tham dự vào âm mưu thì sẽ không bị mất đầu, không bị tịch thu gia sản, nhưng có thể sẽ bị cách chức hoặc lột bỏ quan chức, tàn nhẫn hơn nữa là bị lên công đường.



Còn việc Minh Lan tự ý lập quan toà – ngay cả tình tiết này cũng chê, tôi chịu rồi.



Chẳng lẽ các bạn chưa từng xem “Đèn lồng đỏ treo cao” à? Đây là bộ phim cải biên từ tiểu thuyết nổi tiếng “Thê thiếp thành đàn” đấy. Bối cảnh truyện ở thời dân quốc, cho hỏi dì Ba “hồng hạnh xuất tường” tại sao mà chết? Chị ta là vợ bé con nhà lương thiện đấy, còn chẳng phải đứa ở bán thân, người nhà đó dựa vào đâu mà giết chết chị ta chứ.



Từ thời cổ đại, thế lực dòng họ đã vô cùng uy quyền, ở những khu vực xa xôi hoặc giao thông hẻo lánh, từ đường dòng họ có thể trực tiếp định tội, ví dụ như các tội ngỗ nghịch, thông dâm… Ngâm lồng lợn, thi hành hình phạt riêng, về cơ bản quan phủ thường ngầm thừa nhận tình hình này.



Cổ đại coi trọng tình – lý – pháp, trong đó chữ “pháp” đứng hàng cuối cùng. Không phải “pháp chế” không quan trọng, mà là con đường “pháp chế” là lựa chọn giải quyết vấn đề cuối cùng của người xưa. Họ cho rằng, nếu có thể, tốt nhất không nên lên công đường, đặc biệt là chuyện nhà, một khi phơi bày ra là bê bối.



Đương nhiên, Minh Lan tự động lập quan toà vẫn là không hợp pháp. Nàng tất nhiên biết, nhưng chỉ còn cách này. Nàng phải nhanh như chớp bắt lấy quyền chủ động mới chống chọi được với họ Khang, họ Vương và cả ông bố Thịnh Hoành hay do dự.



Minh Lan biết làm thế là sai, nhưng sai thì sao, nàng chỉ muốn báo thù cho bà nội.



Tóm lại, đây chính là quá trình suy nghĩ khi tôi viết ra tình huống này.



Hoan nghênh mọi người góp ý, nhưng đừng nhắc lại luận điểm “bởi vì chữ hiếu là quy tắc số một cổ đại, cho nên Vương thị chưa đến mức làm ra chuyện này”, hoặc “mưu hại mẹ cả là tội ác lớn nhường nào, Vương thị đâu thần kinh như vậy”. Tôi đã nói rồi, bất luận là tiểu thuyết bằng chữ, hay là chuyện kể tương truyền đều tồn tại việc con cháu mưu hại bề trên.



Ai mà chả biết tạo phản là tội ác diệt tộc, nhưng kẻ dã tâm các đời chẳng lẽ còn thiếu sao? Ai chẳng biết bỏ vợ cũ lấy vợ mới là tối kỵ, nhưng mấy ngàn năm nay chẳng phải đầy rẫy Trần Thế Mỹ hay sao. Mưu hại mẹ chồng và mưu sát chồng đều là tội không thể tha thứ, ha ha, vẫn có đầy Phan Kim Liên can đảm tinh ranh đấy thôi.



Bất kể sau này họ bị trừng phạt thế nào, nhưng ít ra là đã từng có người làm như vậy.



Trong chốn võ lâm có cái gì quan trọng hơn sư môn đây? Song đồ đệ chẳng nên thân thì không thiếu.



Hai anh em Vô Hoa và Nam Cung Linh từ nhỏ được yêu thương, giáo dục vô cùng chính thống, sau cùng hạ độc sư phụ và cha nuôi chẳng hề áp lực. Kỳ thực Thiên Phong Thập tứ lang căn bản không muốn sống nữa chứ không phải bị giết chết. Còn lão hoà thượng Thiếu Lâm và bang chủ Cái bang đúng là xui xẻo tám đời, nhận lời quyết đấu tử tế, ra tay đường đường chính chính, hết thảy quang minh chính đại, sống chết có số. Kết quả bị thằng quỷ nhỏ hãm hại, mười mấy năm sau lại bị đứa con chính tay nuôi lớn hành hạ. Vô Hoa và Nam Cung Linh luôn miệng muốn báo thù cho cha, tôi thấy họ vì dã tâm xưng bá giang hồ mới là thật.



Còn cả Trương Triệu Trọng khi sư diệt tổ, lúc nguy nan bỏ rơi sư phụ Kim Luân pháp vương Hoắc Đô, trong nhóm đồ đệ của Vô Sân đại sư, ngoại trừ Trình Linh Tố, cả bộ Tiếu ngạo giang hồ, Liên thành quyết đều rối rắm hỗn loạn.



Bất kể là luật lệ nào được xã hội công nhận đều sẽ có người làm trái lại, việc này không hề hiếm lạ.



Nhân tính biến đổi vì lợi ích. Chẳng lẽ lý lẽ này cũng không đúng? Huống chi trong mắt đồ ngốc Vương thị, bà ta chẳng qua chỉ ném bã đậu mà thôi.



Để viết nên một quyển tiểu thuyết đạt tiêu chuẩn, xây dựng tình huống phải hợp tình hợp lý, lại phải bất ngờ, rất khó nắm chắc đúng mực.



Quách Tĩnh, cho dù trước kia trải qua đều là hiển nhiên, nhưng tự dưng chạm trán con gái duy nhất của Hoàng lão tà, tự dưng được Hoàng Dung yêu chết đi sống lại, tự dưng bắt gặp Hồng Thất Công, cả đời liên tiếp gặp kỳ ngộ, Kim đại sư viết thì được coi là hợp lý. Nếu tôi mà là tác giả có khi lại bị mắng “đồ tác giả chết dẫm mở bàn tay vàng lung tung”. Tương tự với các trường hợp Vi Tiểu Bảo, Trương Vô Kỵ…



Anh Cô thân là quý phi lại tư thông với người khác, với hiểu biết của chúng ta, sau khi xảy ra chuyện cho dù không bị trục xuất thì cũng phải tống vào lãnh cung, thế mà hoàng đế còn cho phép bà ấy sinh con riêng trong cung. Đoạn vương gia không chịu giúp đỡ “thành quả đội nón xanh” còn bị Anh Cô oán giận vài chục năm (chính mình đội mũ xanh cho hoàng đế còn tỏ ra không có việc gì) – dựa theo thói suy luận xã hội trong truyện điền văn, người phụ nữ này quá là @#@#@ rồi.



Đời thực vốn có đủ loại người kỳ lạ khác biệt, có người hết sức may mắn, có người đầu óc lơ mơ, có người cực kỳ xung động, có người trung hậu thiện lương, hoặc có kẻ ích kỷ dối trá…, vì sao Vương thị không thể hãm hại mẹ chồng đồng thời quên lo lắng cho đứa cháu trai nhỉ?



Ngu xuẩn, cả tin, bất hiếu, bà ta không phải người đầu tiên, ước chừng cũng không phải người cuối cùng.