Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 195 :
Ngày đăng: 12:20 19/04/20
Diện tích phủ Thịnh dù không tới trăm mẫu song nhân khẩu lại thưa thớt, từ khi ba cô con gái đi lấy chồng, con Cả làm quan bên ngoài, tổng cộng cả phủ chỉ có vợ chồng Thịnh Hoành cùng mấy dì ở chính viện, vợ chồng Trường Phong ở một viện, Thọ An đường chiếm một góc, ba đứa trẻ mới sinh ở cùng chỗ với người lớn.
Trường Đống dần lớn lên, Thịnh Hoành đem tiểu viện Mặc Lan ở trước kia chuyển cho cậu (muốn động vào viện của Như Lan với Minh Lan sao, nhìn mặt lão phu nhân cùng Vương thị đã), phòng trống không người dùng còn rất nhiều. Giờ Minh Lan muốn tìm một nơi ít người lui tới làm chỗ thẩm vấn cũng không khó.
Bà Khang bị hai bà hầu lôi kéo đi cả một đoạn đường dài, tới khi váng đầu hoa mắt mới đến một hiên nhà, nhớ mang máng nơi này vốn là nơi chứa đồ lặt vặt. Hai bà hầu dễ dàng lôi bà ta đi qua mấy góc rẽ, sau đó chui vào gian bên của một căn phòng nhỏ. Khang Vương thị chỉ hận không thể chửi ầm lên, ra sức đánh hai bà hầu này, nhưng mà cằm bị trật khớp, nửa thân người bủn rủn, kêu cũng không ra hơi. Lòng đang tràn đầy oán độc, chợt nghe một hồi tiếng động, bà ta ngẩng đầu lên liền thấy đối thủ một mất một còn của bà ta đang thản nhiên bước vào phòng.
Tiểu Đào bưng ghế nhỏ đặt trên sàn trống, Minh Lan bình thản ngồi xuống, mấy người đàn ông cao lớn kéo bốn người hầu từ bên ngoài đi vào, đè bọn họ xuống quỳ gối trước mặt minh Lan. Mấy người này quần áo lộn xộn, trên tay và trên mặt có mấy vết thương, dường như đã giãy giụa trước đó, một bà có vẻ chua ngoa bị giữ chặt tay chân, căm giận kêu lên: “Chúng ta là người nhà họ Khang, không biết là cô có ý gì, không hòa thuận với phu nhân nhà tôi cũng không có đạo lý bắt chúng tôi trút giận…”
Đồ Hổ lập tức bạt tai mụ ta một cái, quát lớn: “Cho mụ nói chuyện mụ mới được phép mở miệng!”
Bà hầu kia mặt lập tức sưng lên, trong miệng khạc một tiếng, phun ra ngụm máu lẫn mấy cái răng, nước mắt cũng chảy ròng ròng, ba bà hầu bên cạnh câm như hến, cúi đầu không dám giãy giụa.
Minh Lan ngẩng đầu lên nói: “Làm phiền cậu Hai Đồ.” Chiêu này dùng để dọa phủ đầu rất tốt, hắn ta quả là am hiểu bí quyết thẩm vấn.
Đồ Hổ liền ôm quyền.
Minh Lan quay lại, nói ngắn gọn dứt khoát: “Lão phu nhân nhà ta bị bệnh, là bị phu nhân nhà các ngươi hạ độc. Hôm nay gọi các ngươi đến chính là muốn hỏi chút việc này.”
Sắc mặt cả bốn người đều thay đổi, hai người sợ thực sự, hai người giống như đang diễn trò, con ngươi xoay mấy vòng, vẻ mặt bà Khang ở gian nhỏ bên cạnh cũng bấn loạn, bốn bà hầu này đều là tâm phúc của bà ta, trong đó có hai người đúng là biết việc hạ độc, hai người kia cũng biết lờ mờ.
Bốn người nhìn nhau một hồi, một bà hầu gương mặt hiền lành, được ánh mắt của đồng bọn cổ vũ liền gượng cười: “Lạy Phật, cô nhà thông gia hay là có gì hiểu nhầm. Chuyện lớn như vậy phu nhân chúng tôi sao có thể…”
Đồ Hổ lại giáng một cái bạt tai, lập tức bà hầu kia miệng đầy máu, ôm mặt khóc rưng rức. Cửa sổ trong gian phòng đều đóng kín, chỉ lọt mấy tia sáng le lói, bên trong u ám, gương mặt Đồ Hổ méo mó đáng sợ như ma quỷ, hắn lạnh nhạt nói: “Nghe không hiểu à? Cho mụ nói chuyện mụ mới được mở miệng.”
Bốn mụ đàn bà bị dọa trắng bệch mặt, người run cầm cập, không ai dám tự ý mở miệng nữa.
Minh Lan cứng rắn không chút nào lay động: “Nhà họ Thịnh sắp đối chất cùng phu nhân các ngươi, giờ phiền các ngươi. Phàm có liên quan tới việc này, một cây kim sợi chỉ cũng mời nói ra. Sau này ta có thưởng.”
Bốn người hoàn toàn yên tĩnh, thêm một lúc một ả hầu còn trẻ từ từ thẳng lưng lên, tới giờ ả ta là người bình tĩnh nhất trong bốn người, ả ta ngạo nghễ nói: “Phu nhân đối với chúng ta ân trọng như núi, thân khó báo đáp! Cô muốn chúng ta tham bạc hãm hại phu nhân, tuyệt đối không thể.”
Minh Lan nhẹ nhàng vỗ tay, cười nói: “Tốt lắm, đúng là nô bộc trung thành!” Sau đó cao giọng, “Người đâu, dẫn đến.”
Hai thị vệ nhấc theo Tiền ma ma sống dở chết dở tiến vào, thảy xuống đất, bốn người đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy hai tay Tiền ma ma có mấy ngón tay máu thịt lẫn lộn, trong lòng giật nảy.
Người kia nói: “Mợ cả yên tâm, một người cưỡi luân phiên hai con, lộ trình như vậy nửa ngày là tới.”
Hải thị chắp tay trước ngực niệm Phật, “Cầu trời phù hộ, trong nhà gặp biến cố, chỉ mong Đại gia mau trở về.”
…
Ngày hôm đó phủ Thịnh cực kỳ yên tĩnh, từ dãy nhà phía sau mơ hồ vẳng tới tiếng nỉ non thảm thiết, theo chiều gió như có như không truyền tới viện phía tây phủ.
Trường Phong ngóng cổ ngoài cửa sổ, phóng tầm mắt, lẩm bẩm nói: “Sao mà hồi lâu rồi không nghe thấy gì?”
Liễu thị ngồi trên giường khẽ đùa con, nghe vậy ngẩng lên nói, “Tướng công thật thú vị, lúc nghe thấy tiếng thì đứng ngồi không yên, không nghe thấy lại mong ngóng.”
Trường Phong cười khổ, đi tới ngồi xuống bên giường, “Trong lòng ta giống như có mèo cào.”
“Sợ là đang tra xét.” Liễu thị chỉnh tã lót, ôm con gái dỗ dành, thì thầm nói: “Tướng công đừng nghĩ nhiều, việc này chúng ta biết càng ít càng tốt. Đến giờ cha chưa từng nói với chàng nửa câu, đoán là cũng có ý này.”
Đứa nhỏ kêu ê a thành tiếng, tay nhỏ hồng hồng khua khoắng, hai mắt mở to nhìn thẳng cha, trong lòng Trường Phong ngập tràn yêu thương, đưa tay ôm con, nhẹ nhàng nói: “Nàng nói đúng lắm.”
…
Mặt trời lặn, mặt trăng nhú lên, một đêm trôi qua, trời vừa hửng sáng, một bà hầu vội vàng chạy tới Thọ An đường, nhỏ giọng nói với Phòng ma ma, sau đó Phòng ma ma vào buồng trong, “Cô nương, nhà họ Vương tới.”
Minh Lan nhổm dậy từ ghế nằm, vươn tay xoa eo: “Họ Khang không có người tới sao?” Càng thú vị.
Phòng ma ma khẽ nói: “Họ Khang chỉ có cậu Tấn, họ Vương lại đến không ít.”
Minh Lan tới trước giường lão phu nhân, thấy săc mặt bà dần bớt xám xịt, còn có mấy phần sắc máu. Nàng cao hứng trong lòng, cảm thấy cả người có thêm sức sống, cao giọng: “Thay y phục cho ta.”
Nhớ tới đêm qua Tiểu Đào báo lại, giọng mang theo ý cười, “Thay cho cả bà bác tốt của ta nữa.”
Cho bà ta dính cứt đái cả một đêm, trút giận trước đã, hôm nay liền kết liễu bả ta.