Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 212 : Mọi người đều cần khen ngợi

Ngày đăng: 12:20 19/04/20


Cứ như vậy thu xếp cả hai bên, hàng ngày Thạch Thương ở viện ngoài học thể dục cùng anh em họ Đồ, Tiểu Đào ở viện trong ăn ngon mặc đẹp. Một lũ con gái ở Gia Hi cư được nhận bao nhiêu quà biếu, lại thêm Tiểu Đào thường ngày vốn hiền lành, tương lai không chừng lại có phúc lớn, mấy trò đùa cợt trêu chọc trước kia dần tản đi, còn nói giúp cho cậu Thạch bao lời hay ý đẹp.



Hưởng thêm hai lần chân giò hầm mật, Tiểu Đào vốn trì độn cũng dần thấy cảm động, cô nàng quyết định cảm tạ. Bởi vì chả rành chữ nghĩa bèn làm hai cái hầu bao cứng cáp gửi qua.



Một tiếp tục tặng đồ, một tiếp tục tạ ơn, xu hướng dần chuyển thành ơn huệ ngoài miệng, qua qua lại lại, từ lúc hai người gặp mặt nói không được năm chữ, dần dần nói chuyện nhân sinh lý tưởng sống, chuyện trăng chuyện sao, còn có chuyện năm kia cùng giết cá.



Không cần mấy người đến mách lẻo, mỗi lần gặp mặt Tiểu Đào đều thành thật kể lại hết với Minh Lan. Thạch Thương từ nhỏ đi theo anh trai và chị dâu vào nam ra bắc, cũng có chút kiến thức, nói chuyện về các nơi đã từng đi, về đặc sắc vùng miền, dù lời lẽ hơi vụng về nhưng lại thắng ở nội dung phong phú, khiến Tiểu Đào rất kính phục. Phàm là người khiến Tiểu Đào kính phục, con bé chỉ có một cách thể hiện, chính là ra sức khen ngợi.



Vì vậy, Minh Lan dù vui vì hai đứa giữ lễ không vượt khuôn phép nhưng trong lòng không khỏi chan chát, lại nói mười mấy năm qua, chỉ mình nàng được Tiểu Đào khen ‘thật thông minh, thật hiểu biết, thật lợi hại’!



Minh Lan bỗng nảy xúc động muốn tìm cậu em Thạch tính sổ.



Buổi sáng hôm đó, nàng đang tính toán sổ sách cùng Thúy Vy, mùa đông này trong phủ thu thêm nhiều đồ lông da, cả gia đình chỉ có mấy người, không nói người lớn, đến hai cô bé đang tuổi lớn cũng có hai bộ áo khoác da dê màu tía, lúc ăn tết để dành tặng cho mấy chi thân thiết, giờ vẫn còn lại không ít.



Thấy sắp đầu xuân rồi, Minh Lan sợ đồ để lâu hỏng bèn bàn bạc phải tìm cách cất giữ, mới chế ra mười cái tủ cao bằng nửa người, ngày mát trời nắng có thể đem chỗ da đó ra phơi, như vậy mới giữ được lâu.



Đủ mọi việc bận bịu mất nửa ngày, tới giờ cơm trưa mới xong, nhìn cái tủ gỗ long não to nặng cần hai người khiêng đi, Minh Lan không khỏi líu lưỡi, chả trách mấy cụ già trong tích cổ đều có vốn riêng lớn, hai ngày ba bận lại thưởng đồ cho con cháu, nếu cứ như thế này đến lúc mình già cũng có thể tích góp lại thật nhiều đồ quý giá.



Thúy Vy nhìn Minh Lan nhíu mày, tưởng nàng nghĩ ngợi bèn liền khuyên nhủ: “Phu nhân đừng sợ mấy đồ này hỏng, giờ trong nhà ít người, chờ phu nhân sinh thêm mấy cô chủ cậu chủ, cả sân là trẻ con, từng cô cậu lớn lên, đến lúc đó sợ không đủ đồ mặc.”



Minh Lan mỉm cười, cũng không thanh minh, để chị ta tự đi làm nốt, tự mình nằm trên giường ấm áp ngủ trưa, sau khi tỉnh lại rửa mặt lại bảo vú nuôi ôm nhóc mập tới dạy nói.



Nhóc Đoàn mặc áo nhung nhỏ màu đỏ thẫm cổ bọc lông chồn trắng, chỉ kim tuyến thêu hoa văn phú quý trường mệnh, chân đi đôi giày tròn tròn hình đầu hổ, được vú nuôi nắm tay dẫn vào nhà, một bên gò má hồng hào trắng mịn còn in vết chăn đệm lúc nằm ngủ, vừa nhìn thấy Minh Lan liền buông tay vú nuôi, lảo đảo nghiêng ngả chạy tới, không cho người ngoài giúp, tự dùng tay chân lúc lắc gắng bò lên giường.



Vú nuôi cười rang rỡ: “Cậu Cả càng đi càng vững, hôm nay là do mới tỉnh ngủ, bình thường đi không chịu cho người dắt.” Từ lúc Minh Lan mang thai, chị ta nhanh trí gọi nhóc Đoàn là ‘cậu Cả’.



Minh Lan nói: “Tôi giờ thân mình nặng nề, mong ma ma tốn công, tương lai cậu Đoàn lớn sẽ không quên hiếu thảo với ma ma.”



Vú nuôi kia quỳ xuống, luôn mồm nói: “Có thể hầu hạ phu nhân và cậu Cả là tôi đã có phúc khí lớn, phải hầu hạ cậu Cả cẩn thận, nào có ý muốn kể công.” Từ khi cậu Đoàn cai sữa, hai vú nuôi được Thịnh lão phu nhân đưa tới đã thả một người đi, bản thân mình hàng ngày cẩn thận, nhẫn nại chăm sóc, cuối cùng phu nhân Cố hầu hài lòng nên mình mới được giữ lại.



Minh Lan cười, cho chị ta đi ăn điểm tâm, mình tự dạy nhóc Đoàn nói chuyện chơi trò chơi.



Nhóc Đoàn từ nhỏ đã khỏe mạnh, ăn ngủ điều độ, bước đi mạnh mẽ, phải cái đến lúc học nói lại ngọng líu ngọng lô.



Minh Lan chỉ vào Thiệu thị cho bé gọi ‘bác gái’ (bá nương), nhóc mập gọi là ‘dê thọt’ (bả dương), chỉ vào Hoa Lan để bé gọi dì (di mẫu, phiên âm [yímǔ]), bé lại gọi là ‘quần áo’ (di phục – phiêm âm [yī·fu]), hai đứa Dung Nhàn dạy bé một hồi gọi ‘chị’ (tỷ tỷ – [jiě·jie]), bé lai nói thành ‘vay tiền’ ([jiè] [qián]).



___Con mới đi vay tiền! Cả nhà con đều đi vay tiền!
Thôi ma ma bảo Hạ Hà đi bưng trà nóng, ngồi xổm xuống giúp Minh Lan cởi giày, thả lỏng xiêm y bên ngoài, nhìn hai mẹ con kề cạnh nhau, trên gương mặt nghiêm túc hiếm thấy của bà nở nụ cười trêu đùa, “Hai vị phu nhân họ Trịnh đối với phu nhân tốt như vậy là có dụng ý, phu nhân thật không nhìn ra sao?” Vừa rồi bà ở phòng ngay cạnh, hai người nói chuyện cũng nghe được bảy tám phần.



Minh Lan quay đầu ngạc nhiên: “Dụng ý? Có thể có dụng ý gì.”



Thôi ma ma ngồi bên giường Minh Lan, hiền lành vén tóc rơi trên mặt nàng: “Cô chủ của tôi ơi, cô thông minh như vậy lại nghe không ra. Trịnh phu nhân nói thương tiếc con gái thế nào, sợ tương lai con gái không nơi dựa vào. Nói đến nói đi, có gì mà không dễ, tìm nhà biết gốc biết gác, thành thực phúc hậu là được. Tôi xem ra đoán là Trịnh đại phu nhân cũng hiểu.”



Nói rồi liền thả ánh mắt rơi xuống người Minh Lan, lại rơi xuống nhóc Đoàn đang ngủ trên giường, cười mà như không cười.



Minh Lan há miệng, cúi xuống nhìn nhóc mập đang ngủ say, ngẩng đầu lên nói: “…Không thể nào…?” Tuy nói vậy nhưng nàng càng nghĩ càng thấy có khả năng, không khỏi sợ hãi trong lòng.



“Nhóc Đoàn tương lai phải kế tục tước vị, vợ của nó… phải có khả năng chút.” Không phải nàng ghét bỏ gì con gái cô Thẩm nhỏ, mà là… Nàng cũng không nói nên lời, nếu là con gái Trịnh đại phu nhân, nàng lập tức gật đầu.



Ấy, suy nghĩ của nàng sao lại càng ngày càng giống mẹ Bảo Ngọc thế.



Thôi ma ma thấy vẻ mặt Minh Lan ủ rũ, thầm buồn cười, “Cũng chưa chắc là cậu Đoàn. Tôi xem Trịnh phu nhân không hẳn muốn con gái làm dâu trưởng; vừa rồi không phải chị ta mới hỏi phu nhân việc mang thai và thời gian sinh sao?”



Minh Lan phản xạ ôm bụng, nghi ngờ không tin nổi “… Dù thai này có là con trai nhưng so với con gái nhà chị ta vẫn nhỏ tuổi hơn.”



Thôi ma ma cười nói: “Kém nửa năm một năm cũng không có gì ghê gớm, dâu thứ vốn dễ làm hơn dâu trưởng.”



Minh Lan ngây cả người.



Nàng có nằm mơ cũng chẳng ngờ, con trưởng mới đầy hai tuổi, con thứ còn chưa sinh, nàng đã bắt đầu phải chọn con dâu.



Thôi ma ma xì bật cười, vỗ về Minh Lan khuyên bảo, “Phu nhân không cần gấp, Trịnh phu nhân cũng không nhất định phải kết thân cùng phu nhân. Các cậu chủ lớn lên thế nào, tính tình ra sao, tiền đồ thế nào cũng không ai biết, người ta cũng còn phải xem xét.”



Minh Lan mờ mịt như đang trong mộng, một hồi chợt tỉnh lại, “Nói như vậy, chị ta cùng Uy Bắc hầu phu nhân đột nhiên tốt lên, không đơn thuần là thông suốt, sợ là cũng có tính toán.”



Con trai Trương thị hơn con gái cô Thẩm nhỏ nửa tuổi, không chỉ tuổi tác thích hợp mà còn là có tình thân cô cháu, tính tình Trương thị chính trực, sẽ không làm khó con dâu.



Thôi ma ma bật cười: “Phu nhân thật thông minh!”



Nghe được lời này, Minh Lan đột nhiên cảm thấy bi thương.



Lại nói từ khi Tiểu Đào bắt đầu hẹn hò, nàng đã rất lâu không được nghe khen ngợi, cho nên mới ngốc dần sao.