Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 216 : Đêm qua mưa gió đột ngột – Họa từ trong nhà

Ngày đăng: 12:20 19/04/20


Lưu Chính Kiệt vốn là một viên quan ưu tú xuất thân từ bộ Hình, thấy gần đây trong kinh tụ tập ngày càng nhiều đủ hạng người thì làm việc càng thêm nhanh nhẹn, chân trước vừa tiếp nhận hai mẹ con Mạn Nương, chân sau liền cho người chia làm hai ngả rời khỏi kinh. Ai ngờ tối hôm sau Lưu phu nhân lại ngồi kiệu nhỏ vội vàng đến gặp Minh Lan, vừa thấy nàng liền xưng tội vì đã để Xương nhi bị người ta cướp đi.



Minh Lan giật mình, “Tại sao lại như vậy?”



“Cha sắp nhỏ cũng không ngờ, nói rằng mình đi bắt ngỗng lại bị nhạn mổ vào mắt*!” Trên mặt Lưu phu nhân lộ vẻ hổ thẹn, đậm giọng quê, không nhịn được vày vò góc áo, dí dí mũi giày đỏ thêu hình hồ lô bằng chỉ bạc trên mặt đất.



* ‘quá tự tin nên phạm phải sai lầm không đáng có’.



“Hôm qua cha sắp nhỏ áp tải con ả kia đi, lúc tới cửa thành còn đẹ dọa ả ta một trận, nói rằng nếu ả còn tới dây dưa thì sẽ giải ả tới biên cương làm nô dịch! Người đàn bà kia vâng dạ luôn miệng, hứa không bao giờ quay lại nữa rồi quay lưng chạy biến.” Lưu phu nhân nói khẽ, người hơi nghiêng về phía trước, “Thật ra theo ý tôi thì lúc đó nên xử lý ả luôn cho êm chuyện, chẳng qua…”



“Nói thẳng đi.” Minh Lan khoát tay, trò chồng hờ vợ tạm của Mạn Nương đến nước này cũng xem như kết thúc rồi, cô ta còn cù nhây dây dưa thì chẳng khác nào tự biến mình thành trò cười cả. Bây giờ Cố Đình Diệp và phủ hầu càng lo lắng cho đứa trẻ kia hơn, nói câu không dễ nghe, ngộ nhỡ có kẻ xấu bán Xương nhi tới mấy nơi bẩn thỉu, hoặc lôi kéo thằng bé vào con đường trộm cắp thì mới là đại họa.



Nàng nóng nảy hỏi: “Chỗ Xương nhi rốt cuộc là thế nào.”



Lưu phu nhân cần khăn chấm chấm mồ hôi rịn trên trán, “Bởi vì muốn tìm một vú em chăm sóc cho cho thằng bé trên đường đi, nên nhóm Xương nhi lên đường chậm nửa ngày so với dự kiến. Chẳng ngờ lúc đi ngang núi Phượng Vân ở ngoại ô cách kinh thành mười tám dặm, đoàn người lại bỗng đụng độ một bọn cướp che mặt, bọn cướp chưa nói lời nào đã vung vũ khí xông tới. Hai bên đánh nhau một lúc thì nữ tặc luôn tránh ở phía sau chợt thúc ngựa phi tới bên cạnh xe, quất một roi quật ngã bà hầu rồi xách thằng bé chạy mất. Mấy anh em hộ tống hoảng hốt, nhanh chóng giết phần lớn đám cướp, tra khảo hai tên còn sống mới biết bọn chúng thuộc bang Sơn Tiêu gì đó, được kẻ khác bỏ tiền tới cướp người. Mấy anh em hộ tống lại không mặc đồng phục nha sai, đám tặc cho rằng họ chỉ là gia đinh bình thường trong nhà, cho nên mới dám to gan như vậy.”



Minh Lan sững sờ, nữ tặc kia là ai, trong lòng nàng đã mơ hồ có đáp án.



Nói thật thì từ lần đầu chạm mặt ở phủ Dư, nàng chưa từng xem thường người đàn bà nhìn qua không có gì đáng chú ý kia, thế nhưng xem ra nàng vẫn đánh giá thấp cô ta rồi. Không ngờ vị kỳ nữ chẳng những có thể ca hát có thể diễn kịch này còn biết võ; lần này muốn gặp mặt liền phải phiền. Thôi ma ma cẩn thận thêm, nhất định phải lục soát trói cứng cả người rồi, bằng không ngộ nhỡ Mạn Nương bỗng nhiên phát tác nổi khùng lên, kẻ gặp nạn sẽ chính là mình.



Nàng cắn môi, hỏi: “Lưu đại nhân có hỏi được là ai giật dây không?”



Lưu phu nhân thờ dài thườn thượt, mày nhăn tít càng lộ rõ vẻ già nua khắc khổ, “Lúc tra khảo hai tên còn sống sót có chỉ ra rằng trong mấy xác chết trên đất có cả anh trai của người đàn bà nhờ vả bọn chúng.”



Minh Lan *à* khẽ, “Là anh trai của Mạn Nương?”



Lưu phu nhân vỗ đùi, nói ngay: “Chứ còn gì nữa! Nghe nói mấy năm nay anh trai của ả ta trốn chui trốn nhủi khắp nơi, quen biết không ít phường trộm cắp cướp giật. Hai gã còn sống nói bọn chúng bị gạt, anh trai ả kia nói em gái mình vốn là ngoại thất của nhà giàu nào đó, không ngờ vợ cả nhà kia lại ác độc, không dung được mẹ con bọn ả, muốn xử lý đứa bé… còn than thở rằng nếu biết đối phương là quan sai, bọn chúng nào dám có gan làm vậy chứ!”



Minh Lan nhếch môi mỉa mai: “Nói thế cũng không tính là sai.”



Lưu phu nhân ngượng ngùng cười cười rồi giải thích: “Nữ tặc che mặt nấp ở phía sau chính là Mạn Nương, mấy anh em vốn muốn bắn tên ngăn cản, nhưng Xương ca nhi cũng ở trên ngựa, sợ làm thằng bé bị thương nên chỉ đành trơ mắt nhìn hai mẹ con bọn họ chạy thoát.”



Minh Lan im lặng một thoáng mới nói: “Chuyện này không thể trách các anh em hộ tống, bọn họ làm sao có thể ngờ một người đàn bà yếu ớt lại vô pháp vô thiên như vậy chứ. Chẳng hay các anh em có bị thương vong gì không, nếu bọn họ có mệnh hệ gì thì chúng tôi sẽ rất áy náy.” Vốn chỉ theo lệnh làm một chuyến chuyển phát nhanh, kết quả người ta còn phải kiêm chức bảo vệ, bị đánh bất ngờ tất nhiên là trở tay không kịp.



Lưu phu nhân vội vã khoát tay, “Không có nguy hiểm tới tính mạng, chỉ bị vài vết thương ngoài da mà thôi, đúng ra đám tặc kia không hề có cửa, nhưng chúng dựa vào nhân số đông đảo, cùng lúc xông tới kềm chân mấy anh em nên mới cướp được Xương nhi đi.”



Minh Lan thoáng nhẹ lòng, tỏ ý muốn gửi ít tiền thuốc men cho những hộ vệ kia, ban đầu Lưu phu nhân còn không chịu, nhưng cuối cùng cũng bị thuyết phục  bởi miệng lưỡi khéo léo của Minh Lan, nhận lấy đồ mang về.



Hai người nói thêm vài câu, Lưu phu nhân không nhịn được thở dài, “Không phải tôi kiếm cớ giải bày hộ ông nhà tôi, nhưng chuyện thế này đúng là ai cũng chẳng ngờ được. Cô ả kia nom gày còm đáng thương, mặt lúc nào cũng hoang mang lo sợ, bị các nha sai đụng tới là sợ đến không dám nói tiếng nào, đối phương chỉ hơi to tiếng tí ả ta liền khóc lóc thê thảm, người run lẩy bẩy. Ai ngờ vừa quay đầu liền đi tìm anh trai, vừa cho người theo dõi đường hướng của nhóm còn lại vừa đi lôi kéo đồng đảng, chậc chậc, đúng là lợi hại!”



Lưu phu nhân lớn tuổi hơn chồng nhiều, cho nên đối với anh em thân tín của Lưu Chính Kiệt vừa là chị dâu vừa là mẹ, rất dễ hỏi thăm tường tận chuyện trong phủ. Lúc nghe nói về chuyện của Mạn Nương, cô ta còn thầm trách Minh Lan nhỏ nhen, ngay cả một đứa trẻ cũng dung không được, quan lại quyền quý nào mà không tam thê tứ thiếp, không một đống con vợ lẽ chứ. Nhưng bây giờ xem ra, đúng là không thể giữ hai mẹ con kia lại.



Minh Lan khẽ nhếch môi, “Anh em bọn họ đều xuất thân từ Lê Viên, văn võ toàn tài, không thể trách Lưu đại nhân và các anh em. Không tận mắt chứng kiến thì ai ngờ được chuyện này chứ, chưa kể, người bị người đàn bà kia lừa gạt cũng đâu chỉ một hai người.” Đầu têu đặc biệt oan ức chính là phu quân đại nhân thân ái nhà nàng.



Lưu phu nhân líu lưỡi nói: “Cũng phải nói ả đàn bà kia đúng là nhẫn tân, lúc anh trai ả bị chém ngã, có gọi ‘Em ơi!’ thật to mà ả chẳng hề quay đầu lại, cứ thế chạy như bay đi. Theo lời của ông nhà tôi nói thì ả ta có ý định dùng bọn cướp làm lá chắn cho đỡ phiền phức, e rằng ngay cả anh ruột mình mà ả cũng giấu giếm không nói hết kế hoạch.” Nói rồi cô ta lắc đầu liên tục, ngay cả tính mạng của anh trai ruột mà cũng lợi dụng cho được, đã tới mức mà bốn chữ ‘tàn nhẫn độc ác’ không đủ để miêu tả rồi.



Minh Lan im lặng một lúc lâu mới hỏi: “Mẹ con bọn họ đi đâu, Lưu đại nhân có manh mối gì chưa?”



Lưu phu nhân cười xấu hổ, “Đã ra khỏi hẻm núi Phượng Vân thì sẽ thông cả với bốn phía Đông Tây Nam Bắc, đi đường nào cũng được, thật sự vẫn chưa tra ra mẹ bọn hai ả đi hướng nào, chưa kể… ừm… bây giờ kinh đô… thật sự không đủ nhân thủ…”



Minh Lan kép tay Lưu phu nhân, dịu dàng nói: “Chị không cần giải thích, chỗ khó xử của Lưu đại nhân tôi đều hiểu, tôi chỉ tội cho đứa bé kia còn quá nhỏ tuổi thôi, mới yên ổn được mấy năm thôi, lần này không biết lại trôi dạt đến phương nào.”



Lưu phu nhân sinh được một nam một nữ cho nên cũng có lòng từ mẫu với trẻ con, nghe vậy thì thở dài, vỗ vỗ tay Minh Lan khuyên nhủ: “Em gái à, đây cậy già lên mặt lắm miệng một câu nhé, ả đàn bà ác độc như thế, lăn lộn bên ngoài thì có được quả ngon để ăn sao? Hai vợ chồng em là người phúc hậu thành thật mới chẳng làm được mấy chuyện trời đất không dung kia, bằng không đã kết kiễu ả ta từ lâu rồi mới đúng! Haiz, đứa bé kia cũng là kiếp trước không tu mới gặp phải một người mẹ như thế, ai biết được ngày sau thế nào, chờ đầu thai làm lại kiếp khác thôi!” Vừa nói cô ta vừa cảm thán không thôi.



Kiếp trước không tu ư?



Minh Lan mù mờ nghĩ, thật ra Xương nhi có rất nhiều cơ nhiều thay đổi số phận, đáng tiếc đều luôn chệch một chút.



Với nàng, tất nhiên là hận không thể phủi tay không bao giờ tiếp nhận củ khoai nóng bỏng tay này, có thể tránh liên quan tới chuyện của Xương nhi bèn tránh.



Còn Cố Đình Diệp, bởi vì những gì trải qua lúc trước, chàng luôn cảm thấy có mẹ ruột bên cạnh với trẻ con vẫn tốt hơn giao cho người không quen biết chăm sóc; nhưng càng bận tâm về con trai dòng chính của mình hơn, không muốn Minh Lan bị liên lụy và Đoàn nhi bị uy hiếp.



Về Mạn Nương, cô ta càng là người đàn bà trăm năm khó gặp, hoặc là buông tay thả Xương nhi đi hoặc là ở cùng con trai sống cuộc sống an nhàn, nhưng cô ta lại chết sống bám víu lấy ước niệm viễn vông của mình.



Chẳng biết tại sao, từ khi làm mẹ Minh Lan càng thêm mềm lòng, trước kia đụng phải nhiều vụ bi thảm hơn đều lấy lợi chung làm trọng, nhưng hôm nay lại thấy thương trẻ con phải chịu tội, thành ra không đành lòng.



Tiễn Lưu phu nhân về, Minh Lan liền cho gọi Dung nhi tới, bảo người hầu lui ra rồi kể chi tiết mọi chuyện cho cô bé biết, nói xong thì thở dài, “Hài, bây giờ cũng không ai biết bọn họ đã đi đâu.”



Dung nhi hơi cúi đầu, tay nắm chặt thành quyền, hai mắt sưng đỏ, qua mấy ngày dường như cô bé gày đi, gương mặt vốn tròn trịa nay hơi hõm vào, cằm nhọn ra khiến đường nét thiếu nữ thêm thanh tú. Cô bé nghe Minh Lan kể xong cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế tròn trước giường, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.



Hai người cùng im lặng một lúc lâu, Minh Lan đang tính bảo cô bé quay về thì Dung nhi nhiên đột nhiên lên tiếng: “Cảm ơn mẫu thân.” Giọng cô bé nghèn nghẹn, Minh Lan hơi sững sờ.



Dung tỷ nhi cầm khăn lau nhẹ chóp mũi, nhỏ giọng nói: “Cám ơn mẫu thân đã quan tâm em Xương, ngỏ lời nhờ Thường ma ma nuôi dưỡng em ấy. Từ khi… từ khi biết được chuyện này, con thật sự vô cùng cảm kích… Con người Thường ma ma chính trực, em ấy còn có thể đi theo anh Năm đọc sách, đúng là phúc khí muôn đời rồi. Ai ngờ mới mấy năm không gặp, em Xương lại trở nên cực kỳ quái đản, ngoại trừ… ngoại trừ mẹ ruột con, ai nói em ấy cũng không nghe…”


Hách Đại Thành sờ sờ râu, đang định mở miệng thì chợt nghe thấy bên ngoài nhao nhao cả lên, một tiểu nha hoàn loạng choạng chạy vào, kêu khóc báo: “Phu nhân đau bụng, còn bị ra máu, bảo ngài mau đi mời đại phu tới!”



Trong đầu như có tiếng chuông đánh, Hách Đại Thành lập tức sợ hãi kêu lên: “Ôi… lần này nguy rồi, lần trước đại phu còn nói cái thai của phu nhân không tốt lắm, quả nhiên xảy ra chuyện rồi!” Dứt lời ông liền quay sang mắng một gã sai vặt bên cạnh: “Đồ ngu kia, còn đứng đực ra đó làm gì, còn không mau đi mời đại phu…!”



Gã sai vặt nọ loạng choạng chạy như bay ra ngoài, Hách Đại Thành quay đầu cười cáo lỗi: “Hai vị thấy rồi đấy, phu nhân chúng ta sắp sinh rồi, nhìn tình hình này… Haiz, xem ra không cách nào tiến cung rồi.”



Sắc mặt của nữ quan và gã hoạn quan kia đều cực kỳ khó coi, bọn họ đang định mở miệng đe dọa thì lại thấy Hách Đại Thành quay đầu nói với nha đầu báo tin: “Nhanh đi bẩm lại với phu nhân rằng đại phu sẽ tới ngay, xin phu nhân ráng cầm cự, chớ sốt ruột vì chuyện tiến cung, chủ nhân trong cung đều là người hiền lành thiện lương, tuyệt đối sẽ không có ý thương hại đến tính mạng của mẹ con phu nhân đâu!”



Tiểu nha đầu kia vẫn còn mang vẻ mặt sợ hãi, lau nước mắt trên mặt rồi chạy biến ra ngoài, một hơi về lại Gia Hi cư. Lúc vào trong phòng, trên mặt cô bé đã chẳng còn chút hoảng hốt nào, còn tinh quái đắc ý nói: “Tiểu Đào tỷ tỷ nói nên bôi chút hành tây vào mắt, em bảo không cần. Vừa nãy em khóc như thật ấy, khiến tất cả đều hoảng hồn.”



“Còn ở đó khoe khoang gì nữa, mau nói đi, thế nào rồi?” Lục Chi kéo cô bé vào phòng trong, gặn hỏi liên hồi.



Thúy Tụ đi tới đứng cạnh Tiểu Đào, ngơ ngác đáp: “Còn thế nào nữa. Nói xong ta liền ra ngoài, Hách tổng quản nói là đại phu sẽ tới ngay thôi.”



Lục Chi nóng ruột tới giậm chận, ai hỏi về đại phu chứ!



Minh Lan bật cười, “Em rống Thúy Tụ làm gì, vốn bảo em ấy đi diễn một màn kịch mà, làm xong thì trở lại đây ngay chứ sao.”



Lục Chi lườm Thúy Tụ một cái rồi bất đắc dĩ thở dài rồi dẫn cô bé ra ngoài ăn hoa quả.



Thôi ma ma liền cùng hai người Thúy Vi giúp Minh Lan nơi lỏng áo cánh, thả búi tóc xuống, tuột giày và vớ ra. Chỉnh sửa mất cả buổi, Minh Lan mới nằm xuống giường, bất giờ mới thấy toàn thân bủn rủn, bắp chân đau nhức.



Thấy Thúy Vi thu dọn trang phục cáo mệnh và trang sức cài đầu, Thôi ma ma quay sang hỏi: “Phu nhân, như vậy… có được không…? Đó dù gì cũng là thái hậu.”



Minh Lan xoa huyệt thái dương, mệt mỏi đáp: “Là thái hậu, nhưng không phải là Thánh An thái hậu mà là Thánh Đức thái hậu.” Một vị là mẹ ruột, còn một vị… ngay cả mẹ kế cũng không được tính.



Thôi ma ma giật mình, “Thánh Đức thái hậu? Chúng ta bình thường đâu thù oán gì với bà ta, sao bà ta lại tới làm khó phu nhân?”



“Đúng, rõ ràng là muốn làm khó ta. Bà già kia muốn tìm người tiêu khiển mà, nếu bắt ta tới rồi để ta đứng hầu hai canh giờ hay quỳ nửa canh giờ, hoàng đế hoàng hậu có tới cứu thì cũng không kịp. Tính mạng quan trọng, an toàn là trên hết, cho dù ý chỉ này là thật thì ta cũng không thể theo lệnh, cùng lắm thì về sau tới ngự tiền kêu oan thôi. Tóm lại trước mắt tuyệt đối không thể ngậm bồ hòn chịu cái thiệt này…”



Minh Lan đang lẩm bẩm thì chợt thấy Tiểu Đào mặt đỏ hồng chạy vào, phía sau còn có Lục Chi nóng nảy đi theo. Cô nàng lắc lắc cánh tay Tiểu Đào, nói liên hồi: “Cô đứng ngoài trông chừng cả buổi, mau nói đi!”



Tiểu Đào giật tay ra khỏi móng vuốt của Lục Chi, trợn mắt nói: “Đau, buông tay, từ từ để ta nói chứ!”



Tiểu Đào thở ra một hơi rồi mới đi tới trước mặt Minh Lan, bẩm báo: “Bây giờ Hách tổng quản đã đuổi mấy người kia đi rồi. Phu nhân không biết đâu, vừa nãy hai người còn ra uy dữ dội, vừa vỗ bàn vừa mắng mỏ liên hồi, còn nói cái gì phủ hầuchúng ta muốn tạo phải nữa, khăng khăng phải gọi phu nhân ra ngoài! Em sợ muốn chết, ai ngờ Hách quản sự không hề dao động, càng nói càng kiên cường, cuối cùng hai người kia không còn cách nào, cũng chẳng thể xông tới đánh lộn với bên mình, đành phải đi.”



Minh Lan nghe xong thì nhếch môi cười, hỏi thêm vài câu hoạn quan và nữ quan kia cáu giận tới cỡ nào, uy hiếp thế nào Tiểu Đào đều nhất nhất thuật lại, cuối cùng Minh Lan khen: “Hách tổng quản đúng là người hiểu biết, lúc này tuyên chỉ quả thực là có ẩn tình.”



Nội quan được lệnh tới nhà thần tử tuyên chỉ thì phải là hạng có thể hếch mũi lên trời, tự cao tự đại, ai dám kháng chỉ bất tuân hay dèm pha nói ra nói vào thì chỉ cười lạnh vào tiếng, lúc trở về phục mệnh với hoàng đế hoàng hậu thì ồn ào tố cáo mấy bận rồi thôi.



Làm gì có ai giống như hai người này, sốt ruột đến cỡ đó, cứ như không mang nàng đi thì không được vậy.



“Bọn họ tức giận lắm, trước khi đi còn hăm dọa bảo chúng ta hãy chờ đó.” Tiểu Đào bổ sung thêm một câu cuối.



Minh Lan khinh thường hừ lạnh, “Ta cũng muốn chờ xem thế nào!”



Chỉ hoàng đế mới nắm giữ chiếu vệ và cấm quân mới có thể bắt trói phạm nhân, xét nhà hỏi tội; cho dù ý chỉ này không có vấn đề, Thánh Đức thái hậu cũng phải bẩm báo trước với hoàng đế, được lệnh bắt người từ hoàng đế mới có thể xuống tay, bởi vì hậu cung căn bản không có quyền điều động quân binh.



Nhưng nếu ý chỉ này là giả, ha ha ha…



Ấy dà, không đúng!



Nụ cười trên mặt cứng lại, trong đầu Minh Lan chợt oang oang lên tiếng còi báo động, nàng ngồi phắt dậy, vỗ mạnh lên gối đầu, hét lớn: “Nguy, nguy rồi! Nhanh lên, Tiểu Đào, Lục Chi, các ngươi mau đi tìm Hách tổng quản, bảo ông ấy phái thân tín đắc lực đi tìm đại nhân Lưu Chính Kiệt kể lại chuyện này, sau đó tới gõ cửa nhà bọn họ bảo bọn họ tuyệt đối đừng tiến cung!”



“Nhà ai ạ?” Tiểu Đào giật nảy mình, Lục Chi cũng sững sờ.



“Nhà Đoàn tướng quân, nhà Thẩm quốc cữu, phủ Anh quốc công, cả họ Bạc, họ Chung, họ Cảnh và họ Phục … Tạm thời là mấy nhà này trước, ta nghĩ ra thêm sẽ báo sau, mau lên, đi ngay bây giờ đi!” Minh Lan liên tục đập giường.



Hai nha hoàn vội vàng vâng dạ rồi đi ra ngoài.



Thôi ma ma nhìn thấy mặt Minh Lan đầy vẻ sợ hãi cũng run giọng hỏi: “Phu nhân, chuyện gì vậy ạ?”



Thần sắc hết sức trầm trọng, Minh Lan chậm rãi nói: “Thôi ma ma, bà còn nhớ loạn Thân Thìn năm đó không, cũng bắt đầu từ chuyện lừa gạt nữ quyến quý gia vào cung đấy.”



Thôi ma ma lập tức trợn tròn mắt, nghẹn ngào kêu lên: “Không thể nào!”



“Chỉ mong là ta suy nghĩ nhiều.”



Minh Lan uể oải tựa vào đầu giường, hai tay ôm chặt bụng, áp lòng bàn tay lên bụng, lẳng lặng cảm giác động tĩnh theo quy luật của thai nhi.



Đứa bé trong bụng bây giờ rất ngoan, chưa từng ngọ nguậy đá đánh lung tung như bé Đoàn mập lúc ấy, khi nào khó chịu cũng chỉ động khẽ hai lần tỏ vẻ kháng nghị mà thôi, tương lai nhất định là một đứa trẻ ngoan hiểu chuyện cho xem.



Chỉ mong lúc nó ra đời thì thiên hạ đã thái bình, không còn hỗn loạn nữa.