Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 225 :
Ngày đăng: 12:20 19/04/20
Đã là tháng hai đầu xuân, một cơn gió xuân lạnh lẽo khó hiểu ập tới, luồng hơi lạnh giá như một cái lồng thủy tinh bao phủ trên kinh thành, rõ ràng đang buổi ban ngày mà cơn rét lan toả từ lòng bàn chân lên trên. Hạ phu nhân đứng trước cửa nhìn về phía chân trời, dậm chân vùng khỏi cơn giá lạnh, dặn dò bà hầu mau đốt địa long: “Đốt thêm hai lồng than trong phòng các cô chủ cậu chủ, bảo mấy đứa hầu theo dõi sát sao vào kẻo lại cảm lạnh.” Suy nghĩ giây lát lại dặn thêm: “Bên kia cũng thế, đừng để cảm lạnh rồi lại gây chuyện.”
Bà hầu cười đồng ý, khen ngợi bà chủ vài câu nhân đức xã giao rồi lui xuống, bấy giờ một nàng hầu trang điểm đẹp đẽ hào hứng chạy tới hành lang, cười nói vọng vào trong phòng: “Thưa phu nhân, ông An phòng nuôi ngựa mới về, bảo rằng lão gia sắp tới cổng thành, chỉ chờ dỡ mấy xe thuốc vào trong cửa hàng là về nhà.”
Hạ phu nhân vui mừng: “Lần này đi xa nhưng lại về nhanh, đi nào, bảo các cô chủ cậu chủ lão gia sắp về rồi, mau chóng lấy chữ viết và tranh vẽ mang ra, để lão gia được vui vẻ.”
Nàng dâu lanh lợi đáp ứng.
Ông chủ gia đình đi xa trở về, Hạ phu nhân đương nhiên bận bịu, chuẩn bị mấy thùng nước nóng to, rải thảo dược giúp giải toả mệt mỏi, chuẩn bị áo lót sạch sẽ và áo choàng ngoài, hâm nóng giường đệm, nghĩ có khi tầm này hắn vẫn chưa dùng cơm trưa, bèn sai nhà bếp chuẩn bị mấy món ăn mà hắn thích, bọn nhỏ tới tấp đến, bèn bảo vào trong phòng chờ trước…
Bận bịu hồi lâu, gần tối, một bà hầu mồ hôi mồ kê nhễ nhại lao vào, vừa tức giận vừa khinh thường nói: “Phu nhân, lão gia về rồi, nhưng kẻ gây chuyện kia lại làm loạn kìa! Sai đứa hầu chặn đường, vừa thấy lão gia liền vừa khóc vừa gào đòi phải sang nhìn một cái, nói gì mà dì Tào sắp ốm chết đến nơi rồi!”
Trò này bên kia chẳng phải lần đầu diễn, Hạ phu nhân vốn mặc kệ, dù sao chồng cũng không thích bên kia, nhưng bây giờ thấy hai đứa con đều đang mong ngóng cha về, nàng không nhịn nổi cơn tức.
Nhà mẹ đẻ Hạ phu nhân theo nghiệp binh đao, nàng theo phụ huynh mưa dầm thấm đất từ nhỏ, tính khí dữ dằn mạnh mẽ, tức khắc đứng lên, xoay người lao ra khỏi cửa, lúc bước ra còn vung tấm rèm gấm kẹp bông dày kêu vang dội.
Nhà họ Trạch nhỏ xinh, tổng cộng ba sân, chẳng qua có vài bước đường Hạ phu nhân liền tới chái phòng trong viện nhỏ phía Tây, chẳng đợi hầu già lên tiếng thông báo, nàng đã sải bước tiến vào, vừa vén rèm lên liền thấy một người phụ nữ ngồi tựa đầu giường ăn vận hớ hênh, ngực lộ một nửa, bầu ngực mịn màng, áo yếm đỏ tươi.
Dì Tào trông thật đáng thương, tóc mai rối loạn, một tay vỗ ngực, một tay kéo chặt người đàn ông bên giường, buông giọng xót xa: “Anh họ, anh họ, anh thật tàn nhẫn, mấy ngày nay chẳng đến thăm em…”
Người đàn ông phong trần mệt mỏi, giọng nói đầy uể oải: “Tôi ra ngoài mua hàng, đến thăm cô kiểu gì.”
Dì Tào rưng rưng nước mắt nhìn chăm chú vào hắn, giọng nói càng nhu mì: “Vậy lần trước thì sao, nếu không phải em mặt dày, chỉ e anh họ chẳng thèm ngó ngàng gì tới em! Dù em chết rồi chỉ e cũng chẳng ai hay!”
Người đàn ông đặt tay bắt mạch, thờ ơ: “Cô không sao, máu hơi ứ đọng, uống thuốc là khỏi.” Chết hay không chết, mấy năm nay hắn nghe nhiều, chai rồi.
Dì Tào thầm hận, nếu là đàn ông tầm thường còn thôi, có điều hắn lại là thầy thuốc cao minh, muốn giả ốm cũn không xong, thoáng thấy hắn định đứng dậy, chị ta vội kéo lấy tay áo hắn, nỉ non: “Anh họ thương em với chứ!”
Tiếp đến chị ta dựa nửa người lên người hắn, ẽo ợt kêu: “…Từ khi dì qua đời năm trước, anh họ chẳng thích gặp em, em biết em có lỗi, mấy năm nay em làm ảnh hưởng đến anh, không uống thuốc thì chính là dùng đồ bổ, có lẽ anh đã ghét em từ lâu rồi. Nhưng mà em lại chẳng muốn buông xuôi, chỉ mong được bên anh họ thật dài thật lâu, chị gái lại chẳng cho em bước vào chỗ chị ấy nửa bước…”
Hạ phu nhân chẳng nghe nổi nữa, hất mạnh rèm lên, xông vào, lôi dì Tào ra khỏi người đàn ông, đẩy mạnh xuống đất, mắng: “Tiện nhân! Cô còn cần thể diện không hả? Cởi quần áo, lộ bộ ngực, mẹ chồng qua đời mới được mấy tháng hả?! Tướng công còn đang giữ hiếu đấy, cô bỉ ổi đến mức dụ dỗ đàn ông thế hả! Đang có nạn đói nghiêm trọng đấy, tôi ra ngoài tìm mấy thằng đàn ông khoẻ mạnh đến diệt hoả cho cô nhé! Cần gì làm cho tướng công mang tiếng bất hiếu!”
Dì Tào xưa giờ e sợ bà chủ ưa động tay chân này, đặc biệt sau khi dì qua đời chị ta đã từng nếm trải một trận đòn do đích thân bà chủ ra tay, mặt chị ta đỏ bừng lên, bò trên mặt đất khóc tu tu: “…Phu nhân ăn nói… sao khó nghe thế! Tôi… Tôi không sống nổi nữa…”
Hạ phu nhân chả thèm thương hương tiếc ngọc, nhổ một ngụm nước bọt lên người chị ta, khinh thường: “Cô chết sớm càng tốt! Chỉ sợ chẳng chịu chết, đội lốt đầu trâu mặt ngựa tìm cớ hại người thì có! Mẹ chồng đối xử khoan dung với cô, thế mà cái loại không biết xấu hổ như cô thừa dịp mẹ chồng ốm nặng gây ra chuyện gì hả?! Cô còn dám khóc hả! Cô hạ dược cho tướng công, sai đứa hạ tiện bò lên giường, định lôi đứa ất ơ vào nhà gây hoạ! Mẹ chồng vốn còn sống được nửa năm nữa, bị cô tức chết luôn rồi!”
Dì Tào che mặt lệ tuôn như mưa: “Phu nhân chán ghét tôi, đánh tôi mắng tôi đều được, nhưng đừng có oan uổng tôi! Tôi cũng biết suy nghĩ cho nhà họ Hạ, anh họ đến giờ mới chỉ có một trai một gái, chi bằng lấy nhiều vợ lẽ, sinh con đẻ cái mới phải! Tôi không làm được, đành phải tìm đứa béo khoẻ đến, nào ngờ con bé đó lòng dạ khó lường, tôi đâu có biết…”
Hạ phu nhân giận dữ, đá mạnh vào người Tào thị, chửi: “Hừ, cô lừa ai hả! May mà bà nội đề phòng, chứ không cô mà thành công thì tôi giết chết cô cũng không có ai dám ra mặt! Đồ bẩn thỉu, giẫm lên đất của tôi tôi cũng thấy bẩn!”
Tào thị bị bà chủ cấu véo đau đớn, muốn lao đến chân người đàn ông, nhưng lại bị Hạ phu nhân đá thêm một cú, chị ta lăn ra đất gào khóc: “Anh họ, anh cứ giương mắt nhìn em bị đánh chửi thế sao?”
“Cố hầu canh giữ biên cương, Cố Đại phu nhân là quả phụ, hôn sự này phải làm thế nào?… Hai năm trước, Cố hầu phu nhân vội vàng trở về từ phía Nam, đích thân xử lý hôn sự mà.”
Thấy ông chồng xưa nay kiệm lời có hứng thú với việc này, Hạ phu nhân cũng hào hứng kể ra bằng sạch.
“Lần này Cố hầu phu nhân không đến, anh em Cố thế tử thay cha đưa gả chị họ. Chậc chậc, chàng không thấy chứ, Cố thế tử còn thôi, tuổi nhỏ nhưng đầy vẻ khí khái, còn cậu Hai Cố, đúng là đẹp như Phan An, giống hệt tranh vẽ. Hôm đó cậu ấy không ngồi xe, ruổi ngựa qua cửa Đắc Thắng, các chị các cô điên cuồng vứt túi thơm khăn tay và đồ bên người lên cậu ấy! Nghe bảo Cố hầu phu nhân năm đó là mỹ nhân hạng nhất, cậu Hai giống mẹ mới tuấn tú như thế. Chẳng biết cô gái nhà nào may mắn được xứng đôi với cậu ấy nhỉ, có khi nằm bên gối nửa đêm lại tỉnh giấc bật cười ấy chứ. Nghe nói Thẩm quốc cữu và cha vợ Anh quốc công rất ưng hai anh em họ Cố, còn định chọn mỗi cậu một bên làm con rể…”
…
Dùng xong cơm tối, uống xong trà, Hạ phu nhân ngồi trên giường thuê thùa, Hạ đại phu đứng yên dưới cửa sổ, hồi lâu, hắn đột nhiên nói: “Tuyết rơi.” Sau đó mở cửa ra ngoài.
Trong đình viện có cây mai già, đoá hoa đầu cành run lẩy bẩy, bông tuyết bay lả tả giữa không trung, Hạ đại phụ đứng dưới bóng cây đưa lưng về phía cửa, ngước nhìn cánh hoa mai đọng tuyết.
Hạ phu nhân đẩy khung thêu sang một bên, chậm rãi đến bên cửa thưởng tuyết, ánh trăng bàng bạc, cánh hoa nhỏ bé ánh xạ màu bạc giữa trời tuyết, mông lung như tấm voan mỏng.
Nàng ngơ ngác đứng một lát, hoảng hốt nhớ lại năm ấy, cũng là đêm trăng sáng tỏ tuyết bay khắp trời, người thiếu niên tuấn tú hoạt bát nằm sấp trên tường, si mê ngắm mình, nàng cũng đứng dưới gốc cây mai già trong nhà, ngẩng đầu nhìn hắn.
Lông mày chàng thiếu niên đậm màu chếch cao, ánh mắt rừng rực, đôi mắt đen lay láy chỉ có bóng hình của mình, bông tuyết lạnh băng rơi lên mặt nàng, nàng cũng chẳng hay, lòng nàng đã bị ánh mắt nóng cháy của hắn làm tan chảy, cảm thấy tan thành nước.
Hai trẻ vô tư, thanh mai trúc mã, kết thúc được cha mẹ hai nhà hứa hẹn cho nhau, cuộc sống thật hạnh phúc…
“…Sáng sớm tôi sẽ xuất phát với cha và các anh, đợi tôi về, chúng ta thành hôn nhé, mai này, chúng ta… chúng ta… vĩnh viễn ở bên nhau, cho dù rụng hết răng, bạc hết tóc cũng ở bên nhau!”
“Em gái, tôi, tôi… trong lòng tôi chỉ có em… Xưa giờ đều chỉ có em.”
“Em yên tâm, tôi nhất định bình an trở về, vì em tôi cũng phải bình an trở về.”
Lời nói hãy còn văng vẳng bên tai, người thương trong mộng đã thành thi thể lạnh buốt, không còn ánh mắt nóng rực, không còn tiếng cười cởi mở, cánh tay nóng bỏng lực lưỡng…
Nước mắt tràn mi, Hạ phu nhan vội vã cúi đầu lau.
Nàng mất rất nhiều năm mới có thể thoát khỏi đau buồn, không biết đã từ chối bao nhiêu hôn sự mà cha mẹ tìm cho, bỏ lỡ tuổi xuân đẹp nhất, bỏ lỡ hôn sự tốt đẹp, nhưng nàng không bao giờ hối hận.
Chợt có một ngày, nàng nhìn các cháu chơi đùa trong viện, chợt phát hiện bản thân vẫn muốn có gia đình, vẫn muốn có hạnh phúc con cái sum vầy, cũng để cho cha mẹ và anh trai chị dâu khỏi phiền phức, thế là nàng đồng ý lấy chồng.
Chồng là người tốt, dù không hề yêu nàng, nàng biết rõ, nhưng chàng đối xử với mình và con cái đều dịu dàng săn sóc, vợ chồng quý nhau như khách, kính trọng lẫn nhau, cuộc sống giàu có bình thản bận bịu, nàng đã rất thoả mãn.
Một người phụ nữ, đời này từng được hưởng mối tình chân thành như thế, nàng đã mãn nguyện, đã cảm thấy không uổng sống trên đời này.
Hạ phu nhân định thần lại, nhìn người chồng đứng dưới gốc cây, trong lòng chợt dâng nỗi áy náy và tò mò.
Người đàn ông bình thản đạm bạc này, có phải trong lòng cũng từng có một người, một bóng hình làm hắn ghi khắc cả đời hay chăng.