Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 38 : Matta mattatane [‘]

Ngày đăng: 12:18 19/04/20


[‘] Có nghĩa là “vẫn còn nhiều việc phải làm lắm!” trong tiếng Nhật (thoại của manga Hoàng Tử Tennis).



Làm phụ huynh của nam nữ thanh niên quá lứa lỡ thì, tiềm lực chuẩn bị cưới hỏi quả là vô hạn, Thịnh Duy cùng Khang gia không ngừng thúc đẩy trù bị mọi sự cho thật thỏa đáng. Hôn sự định vào tháng chín tầm cuối thu, để con dâu mới cuối năm ở từ đường thắp hương tổ tiên. Thịnh Hoành nhận được tin khẩn, bèn ngay sáng sớm định đến nha môn trễ một chút, gọi con cái tề tựu đông đủ để nói chuyện.



Minh Lan cố nén ngáp, lúc bị Đan Quất lôi vào phòng thì trông thấy Thịnh Hoành cùng Vương thị đã an tọa trên ghế đẩu gỗ ngô đồng ở phòng khách, người ngồi phía Đông, người ngồi phía Tây, ở bên dưới con cái đứng lần lượt theo tuổi tác. Chỉ thấy ở phía cuối bên trái Trường Đống nhẹ nhàng quăng cho nàng một cái nhìn trấn an, Minh Lan biết vậy là không sao, nhẹ nhàng luồn đến bên cạnh Như Lan, ngay ngắn đứng thẳng.



Thịnh Hoành nhấp ngụm trà nóng, Vương thị thấy ông ta để trà xuống mới nói: “Các con ngồi hết cả xuống, lão gia có chuyện muốn nói.”



Minh Lan ngồi xuống, nâng mắt nhìn Thịnh Hoành, chỉ thấy ông ta hớn hở nói: “Nhà bác cả các con sắp có hỉ, là chuyện vui đã thân lại càng thêm thân.” Nói xong thì vuốt chòm râu mà cười.



Không ai dám vặn vẹo Thịnh Hoành, liền đồng loạt nhìn Minh Lan, Minh Lan rất phối hợp nói: “Là anh Ngô họ nội và chị Duẫn họ ngoại. Bác gái cả sau khi gặp thì vô cùng ưng ý chị họ, nói chị ấy có đức hạnh lại dịu dàng lịch sự. Bà bác gửi thư tới nói lão phu nhân nhà chúng ta đúng là làm mai mát tay, cha, bác cả có tặng bà mối tiền lì xì không?”



Thịnh Hoành trỏ vào Minh Lan cười to: “Con bé này!Con gái có lứa lớn thế rồi, còn nghịch ngợm như vậy.”



Vương thị đắc ý nói: “Nói về nhân phẩm gia thế của Duẫn Nhi, thì không phải đắn đo, nhà bác cả có thể đón về cô con dâu như vậy đúng là có phúc, việc này mà thành thì đúng thật là duyên phận!”



Mặc Lan thản nhiên cười: “Duyên phận thì đúng là duyên phận, thế nhưng cẩn thận mà nghĩ lại, nhà bác cả có được may mắn này cũng phải kể đến thể diện của cha.”



Mấy lời này đầy ẩn ý, nhà thế gia như họ Khang có thể gả con gái dòng đích đến nhà thương nhân như nhà Thịnh Duy, nhiều hay ít cùng là vì nể mặt Thịnh Hoành. Mặc Lan ám chỉ đúng chỗ ngứa của Thịnh Hoành, quả nhiên, Thịnh Hoành nghe xong tuyệt không nói một lời, sắc mặt lại càng hí hửng, liên tục gật gù với Mặc Lan, ánh mắt tràn đầy khen ngợi.



Minh Lan cúi đầu, nhìn hai nắm tay trái phải siết lại của Như Lan, âm thầm thở dài: Nếu nói là Mặc Lan trước kia theo phái thần tượng, thì mấy năm nay đã chuyển qua phái thực lực. Bất kể nó ở trước mặt Minh Lan thể hiện tính tình gì, chỉ cần có mặt Thịnh Hoành ở đây, nó luôn là đứa con gái ngoan ngoãn nhu mì chu đáo, quan tâm bề trên, săn sóc em gái.



Thịnh Hoành cười nói: “Bà bác gửi thư nói, hôn sự lần này nhất định phải mời lão phu nhân tới uống rượu, nếu bà mà không đi thì sẽ đích thân đến đây mời, cuối tháng liền khởi hành tới Hựu Dương. Cha còn bận việc không đi được, cuối tháng mười cha mãn chức tri châu, Trường Bách gần đây cũng phải tới kinh sửa sang phòng ốc. Trường Phong phải thi hương, Trường Đống còn nhỏ, Minh Lan nhất định phải cùng lão phu nhân đi rồi. Mặc Nhi, Như Nhi, các con có muốn đi không?”



Như Lan quay đầu liếc Minh Lan một cái. Thật ra Minh Lan cũng bất ngờ, theo tính cách lãnh đạm ghét ồn ào của lão phu nhân, Minh Lan cho rằng lần này bà sẽ không chịu đi, đang nghĩ giúp bà viện cớ, không ngờ bà lại bằng lòng.



Mặc Lan liếc nhìn Minh Lan, cười nói: “Việc vui như thế, vốn là con cũng rất muốn đi, chỉ là cả nhà ta phải dọn đến kinh thành, phu nhân rối rắm việc nhà, bận bịu cũng chẳng giúp gì được. sửa soạn thu dọn hòm xiểng đồ đạc thì chúng con tự mình làm. Con, em Năm và anh Ba cũng phải giúp đỡ sắp xếp một hai, như vậy không tiện đi, đành nhờ em Sáu thay chị chúc mừng anh Ngô.”



Minh Lan mỉm cười đồng ý.



So với kinh thành phồn hoa, Hựu Dương đương nhiên còn kém xa, huống chi nơi đó còn có Tề Hành! Như Lan cũng nghĩ tới bèn lạnh lùng nói: “Ai đòi chị giúp đỡ thu xếp đâu! Chị Tư không muốn đi thì không đi là được rồi, đừng lấy em ra làm bia!”



Vương thị nhăn mày, nhìn Thịnh Hoành, quả nhiên ông ta trầm giọng quát: “Con ăn nói kiểu gì thế? Con từ tấm bé đã lơ là cẩu thả, chị con có lòng giúp đỡ, sao lại không biết tốt xấu như vậy?! Không biết phép tắc như thế cũng không nên đi, không lại mất mặt xấu hổ!”




Minh Lan nhìn hai đứa trẻ kia chỉ khoảng ba tuổi, ngây ngô vô tri, trong lòng hơi thương hại, liền ướm thử: “Cố gia không chịu thu nhận ngươi, mấy đứa trẻ này thì vẫn nhận đấy! Chỉ e là thiệt thòi cho ngươi thôi.”



Mạn Nương hoảng sợ, kêu lên: “Chẳng nhẽ lại chia rẽ mẹ con tôi? Nhìn cô phong thái trông có vẻ tử tế, hóa ra lại ác độc như thế! Nếu phải xa con, tôi không bằng đi chết…”



Nói xong dập mạnh đầu trên đất, vú già bên cạnh vội lôi lên.



Minh Lan bắt đầu thầm cười khẩy, giọng điệu dần cứng rắn: “Ngươi tính kế giỏi lắm, biết Cố gia không dung được ngươi bèn muốn khiến cho chị ta mang tiếng con dâu bất hiếu, còn chưa vào cửa đã trái lời người lớn!”



Ánh mắt Mạn Nương lóe lên nhưng đầu lại cúi, thê lương thống thiết nói: “Xin cô thương xót, tội nghiêp cho tôi! Cứu một mạng người bằng xây bảy tòa tháp, tính mạng ba mẹ con tôi đều ở trong tay cô ấy! Tương lai tôi với chị cô cùng hầu một chồng, chắc chắn tôi sẽ cung kính ngoan ngoãn, chỉ nghe lời chị cô, hai đứa con này của tôi cũng chính là con chị cô…”



Ả còn chưa dứt lời, tiếng Yên Nhiên khóc rấm rức vọng ra, Dư lão phu nhân kiệt sức hổn hển: “ Đuổi nó đi, đuổi đi! Từ hôn!Từ hôn!…” Giọng rất nhỏ, bên ngoài không nghe thấy, chỉ có Minh Lan đứng ở cửa là nghe thấy, liền đứng lên, quát lớn: “Câm mồm!”



Giọng con gái lanh lảnh, âm lượng rất cao, bỗng làm mọi người trong đình ngây người. Minh Lan vụt đứng lên, đi đến bậc thềm, từ trên cao nhìn Mạn Nương, giọng lạnh lùng nói: “Cái gì chung một chồng? Không mai không sính, chị ta cùng Cố gia có quan hệ gì, ngươi nếu mồm miệng còn không sạch sẽ, ta vả vào miệng ngươi!”



Mạn Nương đờ đẫn, ả không thể tưởng tượng được cô gái nhỏ xinh như hoa này khi nổi giận lại khiến người ta sợ hãi như vậy, trước đó một khắc còn ôn tồn nhã nhặn, khắc sau lập tức trở mặt, trong lòng sờ sợ, chợt thấy nhiều người ở xung quanh, cố lấy lại dũng khí, lớn tiếng: “Cô đã không cho tôi sống, chúng tôi liền không sống nữa!”



Nói xong liên ôm con định đập đầu vào cạnh tường thì bị vú già xung quanh lập tức cản lại. Sau đó ả gào khóc không ngừng, hai đứa con cũng khiếp hãi, liên tục thét chói tai khóc inh ỏi, chốc lát toàn tiếng kêu “ mẹ ơi, con ơi”, ầm ĩ không chịu nổi.



Lúc này vú già đã mời được ma ma quản sự đến, thấy cảnh tượng như vậy, lập tức gọi đám người giải tán, rồi sai hai hầu gái tráng kiện một giữ bên phải một giữ bên trái Mạn Nương. Mạn Nương kinh hoàng không dám khóc nữa. Minh Lan nhẹ nhàng phất tay, lạnh lùng nhìn các nàng, giọng nói trong trẻo thong thả: “Xuất thân của ngươi tuy kém nhưng cũng không đến nỗi quá tệ hại, an phận mả gả cho người bình dân thì cũng có thể sống yên ổn cả đời. Thế nhưng ngươi biết rõ xuất thân của mình khó để nhà hào môn vọng tộc tiếp nhận, biết rõ phủ Cố không dung được ngươi, vậy vì sao còn đi làm ngoại thất, nếu đã chịu làm ngoại thất thì hà tất còn đến nơi này khóc lóc đòi sống đòi chết! Chẳng nhẽ trước đây ngươi bị ép phải làm như thế à?… Hừ hừ, ngươi bảo chị ta thu nhận ngươi không phải vì phủ Cố không chịu thu nhận ngươi mà vì muốn hãm hại chị ta mang tội bất hiếu. Ngươi làm kinh động phủ Dư trên dưới gà bay chó sủa người người chỉ trỏ, hãm hại chị ta vu tội bất nghĩa. Ngươi mở mồm ngậm mồm kêu chủ mẫu thiếp thất, chị ta là người thuần khiết như ngọc, vô duyên vô cớ lại bị ngươi phá hủy danh tiếng! Ngươi với chị ta không thân cũng chẳng quen, người cứ thế này không đầu không đuôi tìm tới cửa, làm chị ta mang tiếng bất hiếu bất nghĩa, bại hoại danh dự, ta hôm nay có vả vào mặt ngươi, đánh một trận đuổi ra ngoài cũng chẳng quá đáng!”



Minh Lan mắng có đạo lý rõ ràng, ngay cả vú già có mặt trước đó còn đồng tình với Mạn Nương cũng cảm thấy khinh thường. Mạn Nương thấy tình thế đảo ngược, lại muốn mở miệng cãi lại, Minh Lan giành phần nói trước: “Giờ ngươi có hai con đường, một là ngươi tự mình đi ra ngoài, người phủ Dư sẽ cho ngươi ít tiền đi đường, một là ngươi bị trói tay chân ăn tát, bị đuổi ra từ cửa sau, ném lên thuyền đuổi về kinh! Cho ngươi tự chọn đấy!” Ma ma quản sự rất nhanh trí, vừa nghe xong thì lập tức sai người đem dây thừng ra để trói.



Mạn Nương ngẩng khuôn mặt lộ ra chút nhan sắc, cắn môi dưới, dịu dàng nhu nhược, ra vẻ đáng thương nhìn Minh Lan, lại chần chờ nói hai câu: “Cô ơi, tôi…”



Minh Lan lại ngắt lời ả, nhìn ả bằng nửa con mắt, lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ cần nói được hoặc không được! Ma ma, dây thừng xong chưa?”



Sau khi nói xong câu này với ma ma quản sự, bà ta lập tức trả lời: “Xong rồi ạ! Chỉ chờ cô lên tiếng nữa thôi!” Hầu gái thô khỏe hai bên trái phải vận sức chờ ra lệnh, chỉ cần có lệnh là động thủ.



Mạn Nương trơ mắt nhìn Minh Lan, Minh Lan chẳng e dè chút nào trừng mắt lại, nhiều năm thấy mẹ con Vương thị với mẹ con dì Lâm so tài nghệ, cùng ra sân đấu thể thao, tình hình hôm nay đúng là không dọa nổi nàng.



Hai người đọ mắt một hồi lâu, Mạn Nương chán nản bất lực, tự mình lôi hai con dậy, bị vú già kéo đi ra ngoài.