Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 40 : Gió thu toại lòng người

Ngày đăng: 12:18 19/04/20


Mấy tháng sau khi hồi kinh lúc cả nhà Thịnh Hoành đoàn tụ, từng có người hỏi Minh Lan Hạ Hoằng Văn là người như thế nào?



Minh Lan suy tư một lúc lâu, đáp lời: người tốt.



Hạ gia thuộc loại danh môn, ông cố họ Hạ là người lập nên thư viện Bạch Thạch Đàm, là người đọc sách trước hết vì thiên hạ, làm thủ lĩnh Thanh Lưu[‘] hơn mười năm. Đời sau bây giờ tuy không được hưng thịnh như tổ tiên, nhưng cũng phú quý sung túc. Hạ lão phu nhân được gả đến một chi khác thuộc Hạ gia, con trai thứ ba của bà mất sớm, chỉ để lại một đứa con trai là Hạ Hoàng Văn, được ông bà nội vô cùng quan tâm.



[‘]Thanh Lưu Là một huyện của thành phố Tam Minh, tỉnh Phúc Kiến, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.



Hạ Hoằng Văn từ nhỏ đã nghiên cứu y thuật, lên thuyền không lâu đã đun trà thảo cho Minh Lan ổn định tỳ vị[‘], mặc dù vị đắng nhưng hiệu quả không tệ. Minh Lan chỉ uống một thang mà đã cảm thấy dễ chịu, chỉ có điều Minh Lan một mực tin tưởng tự thân rèn luyện sức đề kháng mới là vương đạo, sau đó không chịu uống nữa, nhưng cũng không tiện từ chối ý tốt của đối phương, chỉ lén lén lút lút đổ thuốc.



[‘]Tỳ vị là từ dùng trong Đông y, tương đương với lá lách.



Một ngày nọ, Hạ Hoằng Văn đến thăm Minh Lan, thuận miệng hỏi: “Trà thảo dược mới đưa tới đã uống chưa?”



Minh Lan vẻ mặt nghiêm túc: “Vừa uống xong ạ.” Ai ngờ đúng lúc này, Tiểu Đào cầm chén từ bên ngoài tiến vào, miệng nói “Cô chủ yên tâm, không ai nhìn thấy….” Tiểu Đào nhìn thấy Hạ Hoằng Văn, nói được một nửa thì mắc nghẹn.



Minh Lan nương theo ánh mắt Hạ Hoằng Văn, trên bát sứ sen trắng đua nở vẫn còn lưu lại chút hương quen thuộc của nước thuốc màu xanh. Hạ Hoằng Văn lẳng lặng quay đầu lại nhìn Minh Lan. Minh Lan cố nén chột dạ, cực kỳ điềm tĩnh nói: “Tiểu Đào, em có rửa cái bát thôi mà sao lâu vậy?” Tiểu Đào ngơ ngơ ngác ngác, chỉ có thể nói: “Cái bát……….rất khó rửa ạ.”



Minh Lan chỉ biết cười gượng vài tiếng, không dám nhìn thẳng Hạ Hoằng Văn, nói: “Ha ha, khó rửa, đúng là khó rửa.”



Hạ Hoằng Văn giống như chẳng có chuyện gì, mỉm cười nói: “Mọi việc trên thuyền đúng là không tiện bằng lúc còn trên đất liền.”



Minh Lan…….. =_=, Đan Quất hầu hạ ở một bên da mặt không dày như vậy, nghiêng đầu sang bên.



Ngày hôm sau, Hạ Hoằng Văn đưa tới chén trà thảo dược lớn gấp đôi. Trước mặt Hạ Hoằng Văn, Minh Lan vô cùng anh dũng giơ chén lên, ừng ực một hơi uống hết chén trà thảo dược đó, sau đó giơ cái chén trống trơn lên cho Hạ Hoằng Văn kiểm tra.



Hạ Hoằng Văn mỉm cười vuốt cằm, cứ như giáo viên chủ nhiệm ngợi khen học trò nhỏ vừa mới chép phạt xong.



Nghiêm túc mà nói, Hạ Hoằng Văn là người con trai bên ngoài đầu tiên mà Minh Lan chính thức tiếp xúc. Bà nội của bọn họ là tri kỷ lâu ngày gặp lại, trốn trong khoang thuyền, muốn nói chuyện bù cho mấy chục năm kia. Giữa sự chăm sóc của một đoàn ma ma già cùng người hầu nhỏ, Minh Lan và Hạ Hoằng Văn cũng đã gặp nhau vài lần.



Trai gái thời xưa lần đầu gặp mặt, chủ đề nói chuyện theo thường lệ đều bắt đầu như thế này: “Em Minh đã đọc những sách gì rồi?”
Văn thị lập tức đỡ Minh Lan đứng lên, dịu dàng nói: “Em đừng đa lễ, đợi sau khi gặp lão phu nhân, em nhìn qua một chút căn phòng được chuẩn bị cho em, xem có thích không? Nếu không thích, chị sẽ cho người đổi, đây chính là nhà em, không cần phải khách sáo.”



Lý thị trông rất phúc hậu, ân cần nhã nhặn rồi lại chững chạc uy nghi, trong lúc nói chuyện đã dẫn đoàn người Thịnh lão phu nhân đi vào bên trong, xuyên qua nhị môn cùng chỗ bọn người hầu ở, đi theo hành lang vào bên trong, vượt qua chỗ treo lồng đèn, đi vào chính đường chỗ bà bác. Minh Lan tiến vào, chỉ thấy lão phu nhân đầu tóc bạc trắng ngồi ở giữa, vẻ ngoài gầy yếu tiều tụy, chỉ có đôi mắt là trầm tĩnh có hồn. Bà vừa nhìn thấy Thịnh lão phu nhân thì lập tức đứng lên, hai tay mở ra đi tới.



Thịnh lão phu nhân vội tiến thêm vài bước, gọi: “Chị dâu.”



Đại lão phu nhân thân thân thiế đáp lễ: “Em dâu, đã lâu không gặp. Sức khỏe em không tốt, lại theo Hoành Nhi đi khắp nơi nhậm chức, dù sao chị cũng không muốn em phải mệt nhọc, chỉ mong mỏi lúc sinh thời còn có thể gặp em một lần nữa, hôm nay được toại nguyện âu cũng là Phật Tổ phù hộ.”



Nói xong, giọng hơi chút nghẹn ngào, Thịnh lão phu nhân có phần cảm động, cũng đáp lại vài lời thân mật, sau đó lại bảo Minh Lan dập đầu bái kiến. Bà bác kéo Minh Lan lại, nhìn thật cẩn thận, gật đầu liên tục: “Đứa bé này dáng vẻ khá lắm, xinh đẹp lại có phúc khí.”



Hôm nay đây là lần thứ hai có người khen bản thân xinh đẹp, Minh Lan cố lắm mới không đưa tay sờ lên mặt mình. Mới là bé gái mười hai tuổi thì có thể xinh đẹp tới mức nào chứ, xem chừng là kiểu khen của thân thích, dù thế nào thì cũng không thể mới gặp mặt đã nói “Con bé nhà cô ăn cái gì mà lớn lên nhìn như quả bí ngô ý” được.



Trường Ngô ngày thường lúc nào cũng chính trực, hôm nay lại có chút ngại ngùng, từ lúc Minh Lan vào cửa nói với anh ấy một câu “Chúc mừng anh Ngô nhé”, anh ta liền ngượng chín cả mặt. Sau khi Thịnh lão phu nhân nói mấy câu thì xấu xấu hổ hổ trở về, sau đó cúi đầu mặt đỏ lừ, đứng thẳng tắp một bên, âm thầm bồi dưỡng phong độ tinh túy của tân lang.



Thấy Thịnh lão phu nhân trò chuyện cùng bà bác, Lý thị kéo Minh Lan đi, chỉ vào một thiếu nữ cùng tuổi Minh Lan đang đứng bên cạnh, nói: “Đây là chị họ của con, Phẩm Lan, hơn nữa, hai đứa cùng tuổi.”



Minh Lan chăm chú nhìn cô gái kia, chỉ thấy nàng mặt tròn mắt to, dáng dấp khá giống Lý thị, lông mày thanh tú kiên nghị đầy khí khái, cả khuôn mặt tràn trề sức sống. Nàng cũng đang nhìn Minh Lan, Minh Lan và nàng bốn mắt nhìn nhau, mỉm cười bày tỏ thiện ý: “Em chào chị Phẩm Lan.”



Đôi mắt nàng kia cũng lóe lên, đáp lời: “Chào em Minh Lan nhé.”



Nói xong, lén liếc mẫu thân nhà mình một cái, thấy Lý thị đi qua hầu hạ hai vị lão phu nhân bèn nháy mắt với Minh Lan. Minh Lan càng hoảng, vội vàng liếc xung quanh, tâm lý vui đùa nổi lên, cũng nháy mắt đáp lễ với nàng kia một cái, rồi nhanh chóng hạ khóe miệng xuống, bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn thành thật.



Phẩm Lan nhìn mà trố cả mắt, trong đôi mắt to kia lại tràn ngập ánh cười.



Lời editor:



Các bạn đã lung lay chưa, đã thấy đổ rầm rầm tiểu Hoằng chưa:)) Soán ngôi Tề hành được không, hí hí. Bạn Hoằng cute nhỉ, bất ngờ còn ở đằng sau, chờ xem nhé.



Nhân nói về câu từ tiêu đề truyện của Lý Thanh Chiếu. Tác giả có giải thích rằng hẳn là Lý Thanh Chiếu hôm sau không cần hầu hạ mẹ chồng nên hôm trước uống say miên man, ngủ dậy lơ mơ hỏi nha hoàn hải đường thế nào rồi? Nha hoàn cũng trả lời qua loa là vẫn vậy thì nàng ấy mới giật mình “phải là hồng phai xanh thắm” chứ. Như vậy thể hiện cuộc sống một nữ tử cổ đại an nhàn thư thái, không phải lo lắng sợ hãi, là cuộc sống đáng ước ao, lý tưởng thời xưa mà trong truyện này chính là cuộc sống mà Minh Lan hằng mong ước.