Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 46 : Nhân chứng ghi chép từ hiện trường vụ án ly hôn cổ đại

Ngày đăng: 12:18 19/04/20


Hai mẹ con nhà họ Thịnh chuyện trò hơn nửa canh giờ, cái gì nghe hay không nên nghe Minh Lan đều nghe thấy hết. Thấy cụ mệt mỏi, Thịnh Vân dìu đi nghỉ ngơi. Minh Lan quỳ gồi khó khăn, chầm chậm lui ra ngoài, hai chân mỏi nhừ đau nhói, lưng còng như bà già, còn phải cẩn thận kẻo người khác nhìn thấy. Minh Lan thầm bội phục chính mình, trong tình huống như vậy mà nàng còn không quên bê vại nước đặt lại chỗ cũ, gạt cỏ dại sang hai bên, chui ra khỏi ổ chó.



Khắp người toàn là bùn, nhếch nha nhếch nhác, Minh Lan không dám về phòng mình, lén lút chạy đến chỗ Phẩm Lan, vừa lúc thấy tên phản bội vứt bỏ đồng đội kia đang đứng ngồi không yên chờ mình. Vừa thấy mặt đã nở nụ cười lấy lòng, lấy ra bộ quần áo mới mời Minh Lan đi tắm rửa thay đồ.



Minh Lan bước đến cù cho chị ta một trận, đến lúc thở hắt ra mấy cái mới bắt đầu tắm. Lúc cởi quần áo, hai cô gái đều giật mình. Chỗ khuỷu tay sưng tấy một vùng trên làn da ngọc ngà tựa như ấn con dấu khắc hoa văn phật đường trên đá cẩm thạch. Phẩm Lan tự mình cầm lọ cao đến xoa bóp hồi lâu, nấu canh gừng cho Minh Lan uống giữ ấm cơ thể. Dù là vậy nhưng vết thương ngày hôm sau vẫn chuyển thành vết lốm đốm màu xanh tím giống như màu viên gạch lát ở nhà xí. Minh Lan bực bội, dùng sức véo hai gò má của Phẩm Lan. Phẩm Lan thét gào ầm ĩ nhưng rất thành thực chịu tội, mấy ngày liền đều giống con chó nhỏ lanh lợi, không ngừng nhận lỗi.



Chờ đến khi vết xanh tím trên đầu gối Minh Lan biến mất, bà bác liền tập hợp tộc trưởng, các bô lão của hai nhà Tôn Thịnh và mấy ông bà đức cao vọng trọng có giao tình xưa nay, cuối cùng mời mẹ con họ Tôn tề tựu dưới một mái nhà để giải quyết việc này. Việc trọng đại như vậy, Phẩm Lan cớ nào chịu ngồi yên, đứng trước mặt Lý thị năn nỉ nguyên một buổi, Lý thị mới chịu cho con gái đi xem người lớn cãi nhau. Nhưng ngược lại, bà bác chỉ nói một câu: “Con bé không còn nhỏ nên để cho nó biết thói đời gian nan, đừng giống như đoá hoa mềm yếu sống không nổi qua đợt sóng gió.”



Đạo lý sinh tồn của bà bác và con dâu không giống nhau, bà cho rằng cỏ dại mạnh mẽ hơn giống lan cảnh nhiều. Lý thị không dám cãi lời bà, liếc mắt trừng Phẩm Lan một cái rồi mặc kệ. Phẩm Lan vội vàng đến tìm Minh Lan, luôn mồm bảo ‘Đi cùng đi. Đi cùng đi.’ Trong lòng Minh Lan thực ra cũng ngứa ngáy, nhưng trước hết vẫn bẩm báo với bà nội, không ngờ bà nội lại không ngăn cản nàng. Vì thế hai cô gái hưng phấn lén vòng qua phòng khách đến gian giữa ‘Không xử chết anh ta đâu mà!’ Phẩm Lan cực kì phấn chấn.



Đến gian giữa phát hiện Thục Lan đang ngồi ở một góc, khuôn mặt tiều tuỵ như bà góa.



“Là lão phu nhân bảo chúng tôi đưa cô chủ đến.” Nha hoàn bên cạnh Thục Lan khẽ nói. Minh Lan và Phẩm Lan đưa mắt nhìn nhau một cái, e là lần này bà bác muốn hạ độc dược chặt đứt triệt để ý niệm của Thục Lan.



Mẹ con họ Tôn thấy người hầu nhà họ Thịnh cung kính đến mời, nghĩ rằng họ Thịnh muốn thoả hiệp nên nghênh ngang bước đến cửa. Vừa đến đã thấy nửa phòng đầy kín người, ngồi ở phía trên kia hẳn là hai vị trưởng bối đức cao vọng trọng của hai nhà. Nghiêng đầu lại thấy ông thông phán[‘] vùng này đã ở đây, bên cạnh còn đưa theo hai vị lục sự[‘],Tôn Chí Cao dần thấy bất an. Chỉ có Tôn mẫu vẫn không biết gì, vênh vênh váo váo chọn cái ghế dựa đầu tiên ngồi xuống.



[‘] Thông phán: vị quan trông coi giấy tờ, sổ sách



[‘] Lục sự: người chịu trách nghiệm ghi chép giấy tờ.



Hành lễ với mọi người xong, dượng Hồ và Trường Tùng mời ông thông phán và hai vị lục sự ra ngoài dùng trà. Phẩm Lan cẩn thận nhìn qua khe cửa, quay lại nói nhỏ: “May mà chi thứ ba không tới, nếu không nhất định bị bọn họ cười chê.”



Qua một chén trà nhỏ, Thịnh Duy nhìn lướt qua mọi người trong sảnh chính, rồi chắp tay nói: “Hôm nay mời các vị phụ lão đến đây chính là muốn bàn bạc về chuyện con gái tôi và con rể Tôn, việc nhà rối rắm, mong mọi người chớ chê cười.”



Tôn Chí Cao thấy cách hành xử này, nghĩ thầm trong bụng họ Thịnh các người ỷ mạnh muốn điều khiển mình đây mà, mình nên ra tay trước chiếm ưu thế, bèn lạnh lùng hừ một tiếng: “Cha! Tội bất hiếu có ba điều, không có con là tội lớn nhất, là con cháu Tôn gia, Chí Cao thật hổ thẹn, giờ đã hơn hai lăm tuổi mà vẫn chưa có con nối dõi, quả thật bất hiếu. Nay trong nhà vợ bé hoài thai, đúng là việc vui của Tôn gia, vợ cả tất nhiên phải chăm sóc, lo liệu ổn thoả nhưng nàng ta sinh lòng đố ky đến nước này, không chịu dung người. Cha là người hiểu rõ đại cuộc phải răn dạy nàng một hai mới phải.”



Thịnh Duy nghe anh ta đổi trắng thay đen như vậy, tuy bác ấy xưa nay hiền lành, nghe vậy cũng không nén được lửa giận dâng trào. Lý thị thấy sắc mặt chồng khó coi, liền chậm rãi đứng lên nói: “Đậy là chuyện trong nhà, chủ nhà như tôi đây nói cũng không tiện, thôi thì đứng vị trí của người làm mẹ mà nói vậy.” Nói xong xoay người về phía Tôn Chí Cao, “Con rể! Mẹ muốn hỏi con, con gái ta làm dâu được ba năm, cho con nạp bao nhiêu thiếp thất?”



Tôn Chí Cao sững lại, hừ một tiếng không nói lời nào. Lý thị nói tiếp: “Con tôi làm dâu chưa được nửa năm vì anh mà thu xếp ba đứa thông phòng, một năm sau lại mua thêm hai đứa từ bên ngoài vào, năm thứ hai cưới thêm một vợ lẽ, ngoài ra con có ba đứa thông phòng nữa, năm thứ ba lại thêm năm đứa nữa. Nay anh hai mươi lăm, tổng cộng đã có mười hai, mười ba người trong phòng.”



Thấy Lý thị nắm rõ như lòng bàn tay nội tình nhà mình, da mặt Tôn Chí Cao đỏ bừng. Mấy vị trưởng bối trong họ đều xầm xì, liếc xéo. Một ông chú trong họ có xích mích mới nhà Tôn Chí Cao lạnh lùng nói: “Thảo nào cháu thi cử mấy lần đều rớt, ra là bận bịu thế này đây.”



Tôn Chí Cao xấu hổ, tức giận vô cùng. Tôn mẫu thấy con mình lúng túng, vội vàng nói: “Đàn ông ba vợ bốn hầu là bình thường, huống chi con tôi vì muốn con nối dõi. Ông thông gia có ý gì?”



Thịnh Vân lạnh lùng hừ một tiếng nói:“Suy cho cùng là vì muốn có con nối dõi hay là vì háo sắc, có trời mới biết được ~~~~!”
Lý thị lại nói: “Đám tôi tớ lúc mang đi đều là con cháu người hầu trong viện, giờ chúng ta đã là hai nhà khác nhau, không nên để con cái nhà họ phải chia lìa. Cứ thế này, tôi đưa đủ bạc, người không để lại một ai.”



Nói xong lấy mấy tấm ngân phiếu từ trong tay áo đưa qua, mấy bô lão, người trong họ đứng ở giữa, liếc mắt thấy mỗi tờ đều là một trăm lượng, hình như có bốn hay năm tờ, thầm nghĩ: họ Thịnh thật hào phóng, chừng này bạc mua bao nhiêu người cũng đủ.



Văn thư viết xong, ông thông phán nhìn Thịnh Duy nói; “Giờ ký tên vào đây.” Tôn Chí Cao bước lên trước đầu tiên, viết cái tên rồng bay phượng múa, sau đó ấn dấu vân tay xuống. Lý thị vội nói: “Con tôi sức khoẻ yếu, vậy để chồng tôi ký đi.”



Lúc này, nghe rầm một tiếng, Minh Lan và Phẩm Lan đều giật mình, quay lại nhìn, thấy Thục Lan đã đứng dậy từ lúc nào, dùng sức đẩy tấm bình phong, bước nhanh ra ngoài. Phẩm Lan định đuổi theo thì bị Minh lan kéo lại sau ván cửa, có thể nhìn qua khe cửa.



“Thục Lan, con ra đây làm gì?” Lý thị nghẹn ngào nói.



Nước mắt trên mặt Thục Lan còn chưa khô, quỳ xuống trước mặt cha mẹ, nức nở nói: “Là do con bất hiếu khiến cho bà, cha mẹ phải cho lo lắng cho con!” Lý thị che mặt lại khóc thầm. Lòng Thịnh Duy đau đớn, không quay lại nhìn. Ánh mắt bà bác lại có chút vui mừng.



Chỉ thấy Thục Lan kiên quyết, nét mặt kiên định, hành lễ với mọi người trong sảnh đường, từ từ bước đến bàn lấy bút viết, ấn dấu tay xuống.



Tôn Chí Cao thấy mặt Thục Lan héo úa, khinh thường nói: “Loại đàn bà xấu xí không có đức hành này không xứng đôi với ta. Trước kia nhà ta định lầm hôn sự, giờ nàng đi đường nàng, sau này có lấy được tên nông dân thì cũng nên hiền lành hơn một chút.”



Thật khinh người quá mức! Lý thị và Thịnh Duy đều giận dữ, mọi người xung quanh đều thấy quá đáng.



Tôn Chí Cao còn cười, đột nhiên Thục Lan quay ngoắt sang, trong mắt lửa giận ngùn ngụt. Nhìn đây, đây là người chồng nàng lấy cả tính mạng để dựa vào, cái mặt này khiến người ta buồn nôn, nàng vận hết sức nhổ một bãi nước miếng lên mặt Tôn Chí Cao, sau đó thở hổn hển nhìn tên đàn ông kia, lẳng lặng nói: “Loại đàn ông háo sắc vong ơn bội nghĩa. Đồ cặn bã vô tài vô đức. Liếc mắt nhìn ngươi một cái cũng thấy ghê tởm.”



Nói xong lại hành lễ với mọi người lần nữa, sau đó vẫy tay áo đi, Tôn Chí Cao vội vã lấy ống tay áo lau mặt, nghe tiếng châm biếm khe khẽ bên tai, hận muốn giết người.



Trên mặt mọi người đều lộ vẻ khinh thường, nói lời tạm biệt với Thịnh Duy nhưng không một ai quan tâm đến mẹ con Tôn thị. Mấy người trong họ cũng chỉ cúi chào Tôn Chí Cao rồi đi.Tôn Chí Cao nghĩ hôm nay để cho ông thông phán chứng kiến phải chê cười, vội vàng bước lên hành lễ với ông thông phán nhân tiện làm quen. Ai dè ông thông phán không thèm để ý đến hắn chỉ lạnh lùng nhòm một cái, rồi cùng Thịnh Duy nói mấy câu bèn cáo từ.



Tôn Chí Cao tức giận, quạy lại nói với Tôn mẫu: “Được lắm! Lão già tham lam! Mấy hôm trước còn uống rượu làm thơ với con, hôm nay đã trở mặt. Chờ con thi đậu công danh liền vạch tội ông ta cho mà xem!”



Thịnh Vân khẽ cười một tiếng:“Ấy! Thi mấy lần nữa đây? Ngay cả cử tử cũng không vớt được còn đòi vạch tội người ta. Đúng là “con cóc ngáp”, khẩu khí lớn thật!”



Tôn Chí Cao tức đến nỗi phải khóc thét, đấu võ mồm hắn không phải đối thủ của Thịnh Vân nên lại bị châm chích mấy câu.



Phẩm Lan ở gian giữa đã đi từ lâu, chạy theo an ủi Thục Lan, chỉ có Minh lan vẫn ở đấy. Hai nha hoàn hầu hạ liếc nhìn nhau thấy Minh Lan vẫn đứng đấy không nhúc nhích, vẻ mặt trầm tư có chút lạ lùng.



Minh Lan từ từ bước chân, cúi đầu ngẫm nghĩ, mấy ngày nay có rất nhiều việc khó hiểu, kể cả tấm lòng nhọc công suy tính của bà nội, giờ nàng đã hiểu được đôi chút.