Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 48 : Sum vầy
Ngày đăng: 12:18 19/04/20
Rời nhà gần hai tháng, Minh Lan chợt thấy hốc mắt hơi nóng, lúc này mới phát hiện ra không biết bắt đầu từ bao giờ mình đã coi người nhà này như người thân thực sự của mình. Dưới cằm Thịnh Hoành cũng mọc thêm ba cọng râu lũn cũn, kiểu rải rác ngắn dài ngắn, nghe nói đây là kiểu râu thịnh hành nhất hiện giờ trong giới quan văn ở kinh thành. Vương thị vì chuẩn bị hôn sự của Trường Bách mà mệt đến mức mọc mụn nước ngay mép, son phấn kiểu gì cũng không che được.
“Lão phu nhân người nếu không trở về, con dâu có khi phải nhảy sông tự vẫn mất, ở đây trong trong ngoài ngoài thành cái cửa hàng lớn rồi!” Vương thị đỡ tay lão phu nhân, vẻ thân thiết chưa từng có từ trước tới nay.
Lần này Hải lão gia mưu một chức quan địa phương[‘], vì lo sợ tương lai gả xa khó khăn nên dứt khoát đẩy hôn dự lên năm trước. Vương thị một mặt phải thu xếp cho già trẻ trong nhà khi vừa tới kinh, một mặt phải chuẩn bị hôn sự, bận đến mức đầu váng não phình.
Hải lão thái gia là đế sư hai đời, tuy đã về hưu nhưng uy vọng trong Thanh lưu vẫn như lúc còn tại vị. Bây giờ ở Hải gia gả con gái, gần nửa nhân vật có máu mặt trong sĩ lâm phương Bắc đều phải đến, gia quyến của bọn họ chưa chắc đã người người phú quý, nhưng ai cũng có thể nói đôi câu văn hoa.
“Bức tranh đúng là tuyệt, chỉ là đề tự nàycó phần cứng nhắc, chặn mất phần khí chất phiêu dật, nếu có thể dùng bút pháp của Tham Vi tiên sinh, tăng lên vẻ đẹp của “Cố Lục”, Thịnh phu nhân, chị nói có phải không?” Phu nhân của một học sĩ nào đó nói xong, sau đó cả hai đồng loạt nhìn về phía Vương thị.
Vương thị =_=…. cười ha ha vài tiếng, vội vàng chuyển hướng đề tài, bắt đầu chuyện trò.
Ai có thể nói cho nàng, vừa rồi mấy người kia nói cái gì không?
Đầu sỏ làm liên lụy Vương thị là Trường Bách thì vẫn một vẻ ông cụ non, kéo Minh Lan ra so sánh chiều cao với mình, mặt không biến sắc nói: “Hai tấc kém sáu phân.” ——–Anh ấy phán một câu như vậy.
Lúc này Trường Phong lại thi rớt kỳ thi Hương, nhưng vẫn ở lại kinh thành kết giao với mấy thi văn bằng hữu, gần đây mới nhận được một mỹ danh “gia phong công tử”, trời thì lạnh căm căm mà cầm cây quạt phe phẩy chẳng màng gió rét. Trường Đống là thay đổi nhiều nhất, giống như mầm non mới nhú, nói một mạch: “Chị Sáu, em vẫn trông chừng đồ của chị đấy, đến vỏ rương cũng chưa hụt cái nào đâu.” Trường Đống vội vàng nói.
“Đống Nhi giỏi quá, trở về thì qua chỗ chị lấy đổ, chị để dành cho dì Hương đấy.” Minh Lan tới gần kề tai thủ thỉ.
“Con trâu trên bờ ruộng tính tình cũng tạm được, con lấy dây thừng khe khẽ dắt đi, nó cũng đi chậm thong thả. Phẩm Lan ngốc, cố sức kéo, chọc giận con trâu kia, suýt nữa bịđ á ra sau cọc gỗ, làm con sợ gần chết!”
Giọng Minh Lan trong trẻo, vẻ mặt sinh động, chọn chuyện cũ thú vị rủ rỉ một hồi, lúc nói chuyện cơm nước thì trầm bổng du dương, kể về phong cảnh thì văn nhã thư sướng, này thú hoang trong núi, này phong cảnh điền viên, giống như rành rành trước mắt, nói đến mức mọi người đều bật cười một hồi. Con gái Thịnh gia đều lớn lên trong nhà lớn, từ nhỏ sống trong gấm vóc, làm sao từng có lạc thú như vậy.
“Quê nhà mình đúng là nơi tốt nha! Địa linh nhân kiệt, phong cảnh kiều diễm.” Thịnh Hoành cũng bị gợi lên nỗi nhớ quê hương, ca ngợi.
Trường Phong nhịn không được nói: “Hựu Dương chơi vui như vậy sao? Con cũng từng đi rồi mà.” Mặc Lan thấy Minh Lan hôm nay nổi trội hơn hẳn, trong lòng hơi chua: “Anh là người đọc sách, sao có thể so với mấy con bé nghịch ngợm chứ?”
Thịnh Hoành nhíu mày nói: “Em con tuổi còn nhỏ, ham chơi là lẽ thường, huống hồ có bọn người dưới trông coi, cũng không thể chạy lung tung! Bác cả bác gái nhà chúng ta viết thư đến, trực tiếp khen Minh Nhi tính tình tốt lại hiểu chuyện, cũng khiến cho Phẩm Lan nề nếp hơn rất nhiều.”
Mặc Lan cúi đầu không nói, bất mãn trong lòng, Như Lan thấy Mặc Lan bị trách mắng, so với việc được khen còn vui hơn, hớn hở gặm một cái đùi gà.
Minh Lan ngượng ngùng khẽ nói: “Bà nội đã dặn con rồi, bảo con với Phẩm Lan chơi cho đã, sau đó về kinh thì phải thành thành thật thật.” Thịnh Hoành cười nói: “Quan hệ tốt với thân thích cũng là phải, không nên ra vẻ ta đây, sau khi về thu liễm tính tình cũng được.”
Minh Lan thầm nghĩ: thân thích đương nhiên tốt, lúc này lên kinh, Thịnh Duy sợ kinh thành gạo châu củi quế, Thinh Hoành vừa muốn an cư vừa muốn tổ chức hỉ sự, lo lắng tiền bạc không đủ dùng, lại tặng không biết bao nhiêu là tiền đến.
Nhưng nghiệp quan nghiệp quan, chẳng phải là tôi giúp ông thì là ông giúp tôi, lợi cả đôi bên thôi.