Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 50 : Hoa Lan đến chơi
Ngày đăng: 12:18 19/04/20
Minh Lan thờ ơ, thấy Vưu ma ma ít nhiều còn biết điều, mấy ngày nay còn nhiệt tình chăm lo đồ ăn thức uống hằng ngày cho Minh Lan, chưa từng động tay đến rương hòm đựng châu báu tiền tài, nhưng mà…Có phải do ở thôn trang quá lâu hay vốn dì Vệ ít dạy dỗ, cách hành xử của Vưu ma ma khá là hống hách. Ba ngày đầu đã đánh người mắng chó, nếu phạm lỗi sẽ bị mắng chửi ngay, chỉ có Thúy Vy là lão phu nhân điều sang nên bà ta không dám, còn lại từ Đan Quất trở xuống đều bị dạy hết ráo. Nhược Mi và Lục Chi vốn nóng tính, có mấy lần suýt thì xông lên đánh trả.
Minh Lan chỉ im lặng, âm thầm nhớ kỹ. Trong viện có nha hoàn lười biếng nhưng chưa bị phạt theo nội quy lần nào, có hôm liền bị Vưu ma ma xách lỗ tai kéo vào viện mắng mỏ hết cả buổi, vừa mắng vừa đánh, đuổi nha hoàn kia đến gà bay chó sủa. Minh Lan ngồi đọc trong sách ở trong phòng cũng chỉ im lặng, Lục Chi không nhìn nổi nữa muốn đi chặn lại thì bị Minh Lan ngăn cản bằng ánh mắt.
Minh Lan lướt qua ba trang sách, chờ đến khi Vưu ma ma mắng thoải mái mới bảo Tiểu Đào đi gọi người đến. Vưu ma ma vén rèm bước vào nhà. Minh Lan ngồi ngay ngắn trên kháng. Thúy Vy ngồi ở góc kháng thêu hoa. Đan Quất đứng xếp sách vở trên bàn. Vưu ma ma thấy nét mặt Minh Lan lạnh nhạt, trong lòng hơi lo lắng. Qua mấy ngày hầu hạ, bà biết cô Sáu là người có chính kiến, không hay tính toán, nên mỉm cười trước lấy lòng. Không đợi bà mở miệng, Minh Lan quay sang nói: “Tiểu Đào! Đi pha trà mời ma ma dùng. Ma ma! Mời ngồi.”
Vưu ma ma kéo cái ghế con lại, chỉ ngồi một góc nhỏ, rồi cười hỏi: “Cô chủ gọi tôi có việc gì đấy ạ?”
Minh Lan cười ấm áp, nói: “Ma ma đến chỗ tôi được mấy ngày rồi, quản giáo rất tận tâm nhưng có chỗ tôi thấy không được ổn thoả lắm. Tôi với ma ma đều là người một nhà liền nói thẳng. Mong ma ma chớ giận.”
Trong lòng Vưu ma ma trầm xuống, kéo khoé miệng: “Cô chủ cứ nói đi.”
Minh Lan đặt cuốn sách xuống, nắm mười ngón tay nõn nà, mềm mại, giọng nói dịu dàng, dáng vẻ thong dong: “Ma ma thấy nha hoàn bướng bỉnh, dạy bảo một hai là được, nhưng ma ma lại khiến cho gà bay chó sủa. Nếu mọi người biết được thì không ổn lắm!”
Vưu ma ma không hài lòng, đứng thẳng dậy cãi lại: “Cô chủ còn nhỏ tuổi hay mềm lòng, không hiểu được lợi hại trong đó. Con đĩ kia tính tình có gì tốt, suốt ngày dùng mánh khoé để trốn việc, nói mãi không nghe nên phải cho một trận mới tỉnh ra được!”
Minh Lan nhíu mày, ánh mắt chợt loé, đánh trả ngay: “Ma ma nói lời ấy là sai rồi! Tôi mặc dù còn ít tuổi, nhưng cũng biết mấy chữ này “Việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài”. Tuy là người một nhà nhưng đều được phân chia cai quản “một mẫu ba phân ruộng”. Nếu trong viện của ai có nha hoàn bướng bỉnh đều bị người ta kéo vào phòng từ từ dạy bảo. Có ai giống như ma ma, còn muốn khua chiêng gõ trống cho cả thế gian này đều biết. Người biết thì nói ma ma có năng lực, kẻ không biết lại nghĩ tôi không biết cai quản cái viện này đấy!”
Trong lòng Vưu ma ma hoảng hốt, biết Minh Lan nói đúng nhưng bị giáo huấn ngay trước mặt ba nha hoàn kia nên không thể làm mất thể diện được, trong lòng khó chịu liền lẩm bẩm: “Nhà người ta chỉ có ma ma dạy bảo cô chủ, chứ có nơi nào để cô chủ giáo huấn ma ma. Bà già này làm ngược rồi, mới vào chưa được mấy ngày đã làm cho cô chủ ghét bỏ.”
Minh Lan tai thính, nghe thấy hết, khẽ cười nói: “Đúng vậy! Tôi vốn không nên nói ma ma như thế! Vậy để tôi về nói lão phu nhân và Phòng ma ma nói chuyện với bà nhé!”
Nói xong giả vờ muốn đứng lên, Vưu ma ma liền đặt chén trà xuống, vội vàng kéo Minh Lan ngồi xuống, nặn ra nụ cười miễn cưỡng, nói: “Cô chủ đừng vội đi, đều do bà già này quẫn trí. Có chuyện gì cô cứ nói, đâu cần ầm ĩ trước mặt lão phu nhân, quấy nhiễu sự thanh tịnh của cụ.” Lúc ở thôn trang, Vưu ma ma nghe đồn từ nhỏ cô Sáu đã được lão phu nhân cưng chiều, chiếm vị trí rất lớn trong lòng lão phu nhân.Bà ta biết mình là nhờ Vương thị đưa vào, chắc chắn lão phu nhân sẽ không ưa. Giờ mới vào mấy ngày mà đã làm ầm lên trước mặt thì không ổn, liền lập tức nhận thua.
Minh Lan thấy Vưu ma ma nói thế, không đuổi cùng đánh tận, một lần nữa chui vào ngồi thoải mái trên đệm kháng, nâng lò sưởi lót đồng, lớp ngoài tráng men khắc tơ đồng[‘]lên ủ ấm tay, dịu dàng nói: “Ma ma dạy dỗ bọn nha hoàn, tâm ý là tốt nhưng mà có đôi khi lòng tốt lại gây ra chuyện xấu. Đám nha hoàn nếu phạm lỗi, ma ma cố gắng ghi nhớ, sau đó từ từ dạy bảo, muốn mắng liền mắng, muốn đánh thì ở đây có thước, nếu muốn phạt tiền tiêu vặt hàng tháng bảo Cửu nhi thông báo với Lưu ma ma một tiếng là được. Ma ma lớn tuổi rồi, đâu cần phải đỏ mặt tía tai tranh chấp với mấy đứa con nít, không nên khiến cho mình không được tôn trọng, phải không? Hôm nay tôi và ma ma nói chuyện với nhau, đâu cần phải hô to gọi nhỏ cho cả viện đều biết.”
[‘]: Kháp ti pháp lang (掐丝珐琅): Pháp lang làm theo kiểu ngăn chia ô hộc. Chế tác bằng cách dùng những sợi tơ đồng mảnh và nhỏ kết thành các hoạ tiết gắn lên cốt bằng đồng.Sau đó, đổ đầy men pháp lam nhiều màu lên phần trong và phần ngoài các ô trang trí ấy rồi đưa vào lò nung đốt nhiều lần, cho đến khi bên ngoài sản phẩm phủ kên men pháp lam với độ dày thích hợp.Mài nhẵn và mạ vàng (nếu có) các đường chỉ đồng là khâu cuối cùng, hoàn thành sản phẩm.
Hoa Lan véo Minh Lan hai cái, đảo mắt nhìn sang thấy Tiểu Đào, liền nói đùa: “Em có phải là cô bé theo Minh Lan từ lúc đầu đúng không? Cô nương nhà em giờ còn đá cầu không?”
Tiểu Đào hưng phấn bước lên hành lễ. Năm ấy, nàng cũng từng nhận lệnh giám sát Minh Lan đá cầu, nhận được không ít thưởng của Hoa Lan, trong lòng luôn có cảm tình với cô Cả, liền cười xoà nói: “Bẩm cô Cả, tôi là Tiểu Đào…Từ lúc cô xuất giá, cô Sáu không có thói quen tập đá cầu nữa, một ngày kéo rê đến hai ngày đấy ạ!”
Tất cả mọi người đều biết tinh nết Minh Lan, cười ha ha, còn thêm một Như Lan muốn bỏ đá xuống giếng. Nàng nhìn thấy tình hình này, vội vàng nói lớn: “Chị cả không biết đấy thôi. Thường ngày em Sáu ngoài thỉnh an ra, còn có ba cái không ra, trời mưa không ra, tuyết xuống không ra, nhức đầu cũng không ra.”
Trong phòng cười rộ lên, mọi người đều trêu đùa Minh Lan. Minh Lan đỏ mặt, dáng vẻ thành thật, mặc cho mọi người chòng ghẹo. Tiếc là nơi này không có nhiệt kế, nếu trời quá 28 độ hay dưới 15 độ thì nàng cũng không đi ra ngoài.
Mọi người đều vui vẻ, cởi mở, ngồi vây quanh lão phu nhân, cười nói hỉ hả lôi hết chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà. Mấy năm trở lại đây, Hoa Lan có vẻ ăn nói khéo léo hơn nhiều, kể những chuyện kỳ thú được mắt thấy tai nghe trong kinh thành mà mặt tươi như hoa khiến mọi người cười không ngừng được. Đối với Mặc Lan cũng khách sáo, chưa lần nào tỏ ý lạnh nhạt với chị ta. Nhưng Minh Lan cảm thấy cách hành xử Hoa Lan hơi quá, giống như đang giấu giếm gì đó. Mà nàng, cô em gái dòng thứ cũng đâu có gì, chỉ có thể đứng bên canh nói đùa mấy câu chiều lòng.
Trong lúc nói chuyện, Hoa Lan cẩn thận quan sát ba đứa em. Mặc lan như khóm trúc mảnh mai thanh nhã, phảng phất phong vị thanh cao. Minh Lan thì mặt mày như hoạ, hơn nữa còn xinh đẹp xuất chúng, mặc dù tuổi nhỏ nhưng luôn dịu dàng đáng yêu, hành xử rất đúng mực, vừa rồi thân thiết quấn lấy chị cả nhưng không có ý qua mặt Như Lan, người gặp người thích. Hoa Lan âm thầm gật đầu.
Cuối cùng nhìn đến đứa em ruột thịt của mình, Hoa Lan âm thầm thở dài. Khuôn mặt Như Lan có nhiều nét giống Vương thị, nhan sắc bình thường, cũng may nhờ có da trắng, mắt sáng, phong thái phú quý, hành xử trầm ổn, điệu bộ giống con gái dòng chính nhưng mà…Hoa Lan không muốn dối mình, nói đúng ra Như Lan chưa đủ thành thục.
Nói chuyện hồi lâu, Thịnh lão phu nhân có ý nhắc Vương thị, lại nhìn sang Hoa Lan. Vương thị hiểu ý, liền đứng lên tươi cười bảo đám con gái đưa Trang nhi đi dạo. Minh Lan vừa nhìn thấy liền biết lão phu nhân muốn nói chuyện riêng với Hoa Lan, đứng dậy để cho Đan Quất và Tiểu Đào mặc áo khoác và đội mũ lông giúp mình. Mặc Lan, Như Lan cũng thế. Vương thị mang theo mũ áo đưa Trang nhi ra ngoài trước. Ba Lan đuổi theo sao. Đám nha hoàn, hầu già dần rút khỏi Thọ An Đường.
Chờ mọi người đều tản đi hết, Phong ma ma và Thuý Bình đóng cửa sổ lại, đứng ở cửa canh chừng. Hoa Lan thấy Thịnh lão phu nhân làm thế, trong lòng có chút lo lắng, vẫn cười nói: “Bà có chuyện gì muốn nói với cháu ạ? Nhưng đâu cần phải làm thế.”
Thịnh lão phu nhân không nói nữa chỉ kéo Hoa Lan đến gần, cẩn thận quan sát nét mặt, tinh thần của nàng cho đến khi Hoa Lan bắt đầu thấy lo lắng, mới từ từ nói: “Con bé này! Mấy năm nay trong thư cháu viết mọi chuyện đều tốt cả. Hôm nay, bà muốn hỏi con một câu. Con không được giấu diếm đâu đấy! Rốt cuộc con sống ra sao?”
Nét cười trên mặt Hoa Lan có chút miễn cưỡng, vẫn gượng cười nói: “Sao bà lại nói thế. Con vẫn ổn mà.”
Lão phu nhân khép hờ đôi mắt, thở dài kéo Hoa Lan đến bên người mình, khẽ than thở: “Đến cả bà con cũng muốn giấu sao?”
Trong lòng Hoa Lan nảy lên mối nghi ngờ, cúi xuống, nói giọng run run: “Con cũng không rõ mình sống có tốt hay không nữa?”