Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 60 : Người mà phạm đến ta, ta tất sẽ phạm lại người

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Sau khi trở về, Minh Lan lập tức thành thật khai báo với lão phu nhân về sự kiện ném bùn kia, lão phu nhân nằm nghiêng trên giường la hán, tuyệt nhiên không nói một lời, Minh Lan lo lắng nói: “Bà nội thực sự cảm thấy cháu gái làm sai ạ?”



Lão phu nhân lắc đầu, sờ sờ mái tóc mềm mại của Minh Lan, chậm rãi nói: “Con không sai, con bé Tư cũng sẽ không khua chiêng gõ trống cáo trạng, chẳng qua…” Minh lan thở ra một hơi, chờ lão phu nhân nói tiếp, “Chỉ sợ minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.”



Minh Lan nghĩ lại trong phút chốc liền hiểu, ngẩng đầu lên nói: “Ngày kia phụ thân được nghỉ (mộc hưu – từ thời Tần Hán, quan lại làm việc 5 ngày sẽ được nghỉ ngơi 1 ngày), con liền đưa đôi giày đế bằng mới làm xong qua, việc này bà chỉ làm như không biết là được.”



Lão phu nhân gật đầu.



Một ngày này, Thịnh Hoành được nghỉ, sáng sớm khuyên bảo Trường Phong và Trường Đống cố gắng học hành xong, liền mặc bộ thường phục, ở yên trong thư phòng viết vài chữ, ngâm vài câu thơ, biểu hiện mình làm quan đã nhiều năm nhưng vẫn chưa quên gốc rễ văn nhân.



Lúc này Minh Lan mang vẻ mặt đáng yêu tươi cười bước tới. Thịnh Hoành nhướng mày, sắc mặt có chút lạnh nhạt. Minh Lan lại tự nhiên như không biết, lấy ra đôi giày mình tự làm đưa tới trước mặt phụ thân, bảo nha hoàn hầu hạ Thịnh Hoành mang vào, sau đó đứng ở một bên cười hì hì chờ khích lệ.



Thịnh Hoành đi đôi giày nhung dày dặn kia, chỉ cảm thấy xúc giác mềm mại thoải mái nơi bàn chân, kích cỡ phù hợp, không khỏi ấm áp trong lòng, nhớ tới Minh Lan từ nhỏ hàng năm đã vì mình mà làm hết cái này đến cái khác, thật là hiếu thuận, bèn nói: “Con của ta thật ngoan ngoãn.”



Minh Lan vui vẻ chạy qua, níu tay áo Thịnh Hoành nói đông nói tây, lại ríu rít chọn lựa kể vài mẩu chuyện thú vị, Minh Lan vốn có tài ăn nói, nói có duyên, Thịnh Hoành cũng không nhịn được cười ha ha.



Minh Lan mặt nhăn nhó nói: “... Kim thêu khó hầu hạ hơn bút lông, con gái cố gắng cầm nó, nó lại trái phải không nghe lời, nhưng mà sau khi đối đầu với cái đê khâu tay ngang ngạnh, nó bèn ngoan ngoãn lại! Hừ, con gái cuối cùng cũng hiểu, nó cũng là cái phường chuyên bắt nạt kẻ yếu!”



Sau đó xòe đôi tay nhỏ bé trắng nõn cho Thịnh Hoành xem, chỉ thấy trên mấy ngón tay có không ít lỗ kim châm.



Thịnh Hoành vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng cảm động, chỉ vào Minh Lan nói đùa vài câu, Minh Lan làm nũng ra vẻ rất hưởng thụ. Nhìn con gái út đáng yêu lanh lợi, Thịnh Hoành mấp máy môi mấy lần, cuối cùng không nhịn được nói: “Hôm kia các con đến chùa Quảng Tế, vì sao con lại ném bùn lên người chị Tư con?”



Trong lòng Minh Lan trầm xuống, tới rồi!



Sau đó mở to đôi mắt ngây thơ, nhìn Thịnh Hoành ngơ ngác nói: “Đây là... chị Tư nói ạ?”
“Sao nàng lại không nói với ta?!” Thịnh Hoành tức giận đập đập ván giường.



Trong lòng Vương thị vui vẻ, cố ý thay một bộ lụa sa mỏng, là lăng la Tô Hàng thêu con dế đậu lá sen màu xanh vàng, cực kỳ tinh xảo, nàng quay đầu lại cười nói: “Thiếp nào dám dám nói chuyện trong phòng bên kia? Lão gia lại oán lòng thiếp hẹp hòi, không tử tế với cái Tư; thiếp nào dám tự làm mình mất mặt! Không chỉ không nói, ngay cả Như Nhi thiếp cũng không cho nói, tránh cho bị lão gia trách cứ.”



Ngữ điệu lại cố tình kéo dài, như là trêu tức.



Thịnh Hoành bị nghẹn một hơi, Vương thị chân thành đứng dậy, ngồi ở mép giường, cười nói: “Bây giờ chàng hẳn đã biết cái Tư không hề đơn giản? Không cần thiếp phải nói nhiều, nếu bàn về đầu óc, mười đứa đứa Như Nhi cộng lại cũng không bằng một nửa cái Tư, thật đáng tiếc, có đầu óc mà lại không biết sử dụng đúng cách thì cũng như không!”



Thịnh hoành vô cùng buồn bực trong lòng, thay đổi suy nghĩ nói: “Lão phu nhân cũng không biết chuyện?”



Vương thị cười giễu một tiếng, nói: “Trong mắt lão phu nhân không dung nổi một hạt cát, nếu người biết, liệu mọi chuyện còn có thể tốt đẹp đến giờ?..., Còn cái Sáu đúng là một đứa bé ngoan, vì sợ làm mất mặt con bé Tư mà ngay cả lão phu nhân cũng dám giấu diếm; đáng tiếc, lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú, còn bị cắn ngược một cái!”



Vương thị nói mát xong, trong lòng cực kỳ thoải mái.



Thịnh Hoành thở dài, lắc đầu nói: “Đây là do lão phu nhân biết cách dạy dỗ, đứa bé kia vừa hiếu thuận lại hiểu chuyện, hiền lành chất phác, còn biết đạo lí anh em hòa thuận.” Nói đến đây,ông ta bỗng nhiên ngồi bật dậy, giọng căm hận nói, “Không thể để con bé Tư gặp mặt Lâm thị nữa, chỉ giỏi học những thủ đoạn xấu xa mờ ám.”



Hắn không phải là không biết những việc làm sai trái của dì Lâm, nhưng có tình yêu ngăn trở, có thể bỏ qua liền dễ dàng tha thứ, không thể nhẫn nhịn liền hung hăng quở trách một trận, không để nàng vượt quá giới hạn là được, chỉ là một thiếp thất không chịu yên vị mà thôi. Thịnh Hoành cho rằng không ảnh hưởng nhiều đến đại cục, nhưng nhìn thấy con gái mình thành ra như vậy, hắn lại không vui, lập tức quyết định chia cắt hai mẹ con nàng.



“Em đừng khóc nữa! Chị biết trong lòng em khó chịu, đều tại chị Tư không tốt, chúng ta về sau không thèm để ý tới chị ta nữa!”



Như Lan chẳng tốn sức đã được chứng kiến trò đùa mà mình thiết tha mơ ước, nhìn Mặc Lan bị đánh đến hô to gọi nhỏ, lại bị Thịnh Hoành dùng giọng điệu ghét bỏ mắng to một trận, hài lòng xuất ra mười phần kiên trì, tận tình khuyên bảo đại công thần, khuyên hơn nửa ngày, ai ngờ Minh Lan vẫn không ngừng khóc, chị ấy nhịn không được oán trách nói, “Em tại sao vẫn còn khóc nữa!”



Minh Lan cúi đầu, không ngừng dùng khăn ướt lau mắt: Haiz, dầu hoa quế mà Phẩm Lan gửi tới thật lợi hại! Đúng là không xem quảng cáo chỉ nhìn vào kết quả mà.