Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 78 : Gà mái già hoá vịt, thế giới thật diệu kỳ

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Năm ấy rét đậm, sắp sửa đến tết, Minh Lan dự định viết cho mình bộ câu đối, vế trên là ‘Liệu sự như thần’, vế dưới là ‘Thiết khẩu trực đoạn’ ( lời nói đanh thép, thẳng thắn quyết đoán), đặt trên bức hoành phi ‘bán tiên’.



Ngày ấy sau khi nghĩ thông suốt, hôm sau Trường Ngô đi Kim Lăng. Tình hình ở cửa khẩu bất ổn, thêm nhiều quân nhân đến bảo vệ thành luôn luôn tốt. Chỉ huy sứ ti Kim Lăng đã kịp bố trí người xung quanh năm vùng phụ cận chỉ tiếc nhân lực quá ít, nên Trường Ngô rất được hoan nghênh, liên tục năm bận được mời thiết yến ngỗng vịt béo quay, Trường Ngô xin nghỉ về Hựu Dương một chuyến.



‘Em à! Em đoán mò thôi! Anh đã nói phía nam không có chiến loạn mà? Anh vào Kim Lăng mấy ngày liền, chả có chuyện gì, nhưng mà mấy hộ nhà giàu ở Kim Lăng biết sắp có chiến loạn đều sợ gần chết, lúc này không… Mới hơn nửa tháng mà đã có ba lần quyên góp bảo vệ thành đấy! Này, đến cả anh cũng được phân cho năm mươi lượng bạc” Trường Ngô đặt cái túi thêu tơ vàng nặng trịch lên bàn, cười khổ, đối với cuộc sống nhà binh thì đây là một khoản tiền rất lớn, nhưng mà nhà họ Thịnh không thiếu tiền.



Lý thị thấy con mình có ý muốn lùi bước, khổ nỗi không biết khuyên thế nào cho phải, mùa đông mà đầu mướt mồ hôi.



‘Anh Hai chớ nóng vội.’ Minh Lan ung dung nói ‘Anh nghĩ xem. Tháng trước chiến loạn vừa mới xảy ra. Lưu dân đi bằng hai chân chứ phải cưỡi ngựa đâu mà nhanh thế được, chờ thêm một thời gian đi.’



‘Thật không…’ Trường Ngô dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Minh Lan.



Minh Lan gật đầu, sau đó lấy điển tích ngày xưa để cổ vũ anh ấy, dùng cách nói của tiên sinh để kể: ‘Nhớ năm đó, Võ hoàng đế ngự giá thân chinh đi Ngột Lương Cáp. Vào mùa đông rét mướt, nước đóng thành băng, dẫn mười vạn đại quan làm nô dịch ở Cổ Thành khoảng hai tháng, không kiêu không vội, cuối cùng chớp thời cơ quân Ngột Lương Cáp khinh địch, mấy bộ tộc tinh nhuệ đều xuất ra hết, về sau Võ Hoàng đế một lần đem quân tiệu diệt sạch! Anh Hai! Cái anh học là lấy trăm người địch ngàn người, biết đâu tương lai còn địch cả vạn người. ‘Kiên nhẫn’ chính là yếu tố then chốt đấy! ’



Tấm gương này ảnh hưởng vô cùng lớn, Trường Ngô bị doạ đến sững sờ, đêm hôm ấy liền đi Kim Lăng luôn. Đến giờ cơm chiều, Lý thị gắp liên tiếp mấy món rau vào bát Minh Lan. Duẫn nhi thì gắp nguyên hai cái chân gà dành cho phụ nữ có thai vào đĩa Minh Lan.



‘Cháu dâu à! Cháu cứ chiều con bé!’ Thịnh lão phu nhân mỉm cười ‘Con bé này cứ mở miệng lại làm người ta yêu thích.’



Thịnh Duy nét mặt nặng nề nói “Mặc dù chưa xảy ra, nhưng con thấy lời cháu nói rất có lý. Mấy ngày nay, con đến trấn trên đi dạo mấy vòng, mời trà các bô lão trong đại tộc giàu có, nhắc nhở họ đón năm mới đừng quá mức phô trương, tích thêm lương thực, củi lửa đề phòng khi cần thiết, rốt cuộc bên ngoài đang loạn lạc.”



Linh cảm Thịnh Duy thật nhạy bén. Trường Ngô cho người mang thư về: Lưu dân đến rồi.



Âm mưu của Kinh Vương ấp ủ đã lâu, luôn cần lượng lớn tiền tài, lương thực nuôi quân. Dân chúng đã bị bọc lột nhiều năm qua. Các cấp quan lại từ trên xuống dưới dùng mọi cách để bóc lột dân chúng thậm tệ. Vừa lúc đông đến, tuyết rơi nhiều, dân chúng đói rét khổ cực, chịu không nổi khổ sở nữa, dân chúng trôi giạt khắp nơi chỉ có thể rời đất Hoàn,lưu dân nổi lên, trốn chạy đến tỉnh Tô, Dự, Ngạc, Cống, Chiết[‘].



[‘] Giang Tô, Hà Nam, Hồ Bắc, Giang Tây, Chiết Giang.



Tháng Giêng, đầu năm Sùng Đức, năm vạn lưu dân hội tụ dưới thành Kim Lăng. Quan phủ mở kho phát lương, phú hộ trong thành cũng dựng lều phát cháo, bố thí củi lửa cho lưu dân ở ngoài thành sống qua mùa đông.



Cuối cùng Trường Ngô cũng có nơi dụng võ, sợ lưu dân gây sự làm loạn, mỗi lần mở cửa thành cứu nạn đều phải bố trí quân hộ vệ ở hai bên, tuần tra ngày đêm không ngừng. Tháng Giêng, Sùng Đức năm thứ hai, Hựu Dương cũng như vậy, nghênh đón làn sóng lưu dân đầu tiên.
Mắt Minh Lan sáng lên, mỉm cười lại rót thêm cho mình nửa chén trà, nói: ‘Thật không? Vị tướng quân đó thật tinh mắt.’



Năm đó, Bát Vương gia ở giữa các hoàng tử, có thể nói là bình thường đến mức không thể bình thường hơn, văn không bằng Tam Vương gia, võ không bằng Tứ Vương gia, tôn quý lại không bằng Ngũ Vương gia, giao tiếp cũng không bằng Lục Vương gia, cũng không được tiên đế yêu thương đến lúc già như những người con khác, chỉ có mẹ ruột xuất thân ti tiện số một, thế mà lại có người nghĩ đến đầu tư vào loại cổ phiếu ít gây sự chú ý này, quả thực là một tay lão luyện như Buffy [‘].



[‘] Nếu mình không nhẩm, đây là so sánh a tướng này với nàng Buffy trong phim Thợ Săn Ma Cà Rồng, ai còn nhớ phim này không +_+?



Thịnh Duy cũng vô cùng hứng thú, âm thầm tính toán nên tạo quan hệ với vị tướng quân mới này: “Là vị nào? Trước đó có thể từng nghe nói đến.”



Trường Ngô tựa hồ hết hy vọng, giận dữ nói “Nghe nói, tên là Cố Đình Diệp.”



Mọi người trong phòng đều mờ mịt, chưa ai nghe nhắc đến tên này.



Minh Lan uống một ngụm nước, nâng chén trà lên nhìn khoảng nửa khắc mới khó khăn nuốt xuống, cẩn thận hỏi lại: “Này…Sao trước đó chưa ai nghe nói nhỉ? Anh hai, cho dù quan võ khác quan văn nhưng không phải từ từ thăng tiến à, chẳng lẽ có năng lực có thể từ tay trắng một bước đề bạt lên làm tướng quân?”



Nháy mắt cái! Gà mái già hoá vịt! Ba tháng trước, còn cùng Tào bang hành hiệp trượng nghĩa, đại ca giang hồ, thế nào lại thành đại tướng quân dẹp loạn? Quả nhiên quân dân hợp tác mà.



Trường Ngô phấn chấn tinh thần, từ lúc Kinh Vương làm phản đến nay, anh ấy luôn bị bác cả và cô em họ chỉ điểm, thừa nhận lời của nó quả thực sâu sắc mà có lý, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội khoe mẽ kiến thức của anh cả.



Anh ấy thở phào nhẹ nhõm, lớn giọng nói: “Em à! Người này em không biết đâu. Cố tướng quân năm đó là thất phẩm của đồn thứ mười hai trong doanh vệ.”



“Đây chẳng qua là chức quan nhàn rỗi, trong kinh thành nhiều con cháu nhà quyền tước đều có đấy nhé, sao họ không được làm đại tướng quân.” Minh Lan bật cười, cái vị định theo đuổi mình Lương Hàm công tử cũng có chức vụ này.



Giọng nói Trường Ngô mang phần hâm mộ, kể lại tin quân Kim Lăng đưa đến:‘Quan trọng là, vị Cố tướng quân này được Hoàng Thượng xem trọng. Từ sau khi đăng cơ, anh ta đã nhận chức ngũ phẩm là Chỉ Huy Sử Trấn phủ kinh vệ (chỉ huy sứ bảo vệ kinh thành và vùng lân cận), giờ lĩnh quân đi dẹp loạn cũng là do Hoàng Thượng ám chỉ trước đó.’



Minh Lên hết ý kiến, chép miệng cười hì hì mấy tiếng, đến rót thêm trà cho Thượng Ngô, vẻ mặt ngoan ngoãn: “Anh Hai! Anh hiểu biết thật nhiều, khó trách cha em cứ hay khen anh giỏi giang.”



Trường Ngô nhếch miệng cười, cảm thấy khí huyết lưu thông. Cô em họ mình đáng yêu như vậy, sau này em rể nếu dám lạnh nhạt với nàng, anh ấy nhất định sẽ tẩn cho một trận ra trò.