Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 80 : Bản lĩnh của lão phu nhân, chỗ của dì lâm, quyết tâm của mặc lan
Ngày đăng: 12:19 19/04/20
Bắt đầu từ lúc bước vào cổng chính phủ Thịnh, lão phu nhân bèn lộ ra gương mặt lạnh băng, đầu tiên
bảo nhóc Trường Đống quay về gặp dì Hương, rồi lại đến nhà chính gặp
Vương thị, vừa tới cửa đã nghe thấy một tràng tiếng nữ nhân kêu bén
nhọn: “…Ông[] có mà chết tâm đi! Tôi chính là cả đời nuôi con gái, cũng không cho phép con tiện nhân kia sống yên ổn!” Tiếp đó là tiếng Thịnh
Hoành rống lên: “Bằng không bà muốn giải quyết thế nào đây!”
[] Bây giờ con gái con trai dựng vợ gả chồng có cháu rồi nên đôi xưng hô nhé, vợ chồng nhà này cũng chẳng ân ái lắm
Lão phu nhân nghiêng mặt nhìn Hải thị, Hải thị đỏ mặt, vội vàng huých
đứa hầu, đứa hầu kia lập tức hô lớn truyền báo: “Lão phu nhân đến
đây!”Read more...
Trong phòng lặng đi, đoàn người lão phu nhân vén rèm bước vào, băng qua
Bách Bảo các, tiến thẳng vào sao gian, chỉ thấy Vương thị nằm trên
giường, nàng ta mặc áo trong bằng gấm kim tuyến màu cánh sen đậm, sắc
mặt vàng như sáp, gò má đỏ ửng bất thường, lộvẻ vừa phát giận, bên cạnh
là Thịnh Hoành đang nhìn lão phu nhân tiến vào, bèn vội vàng hành lễ.
Lão phu nhân lạnh lùng liếc ông ta một cái, nói cũng chẳng buồn nói.
Vương thị chật vật định đứng lên chào, Minh Lan vội tới đè nàng ta lại.
Lão phu nhân đi tới ôn hòa nói: “Đừng đứng dậy, nghỉ ngơi cho tốt.”
Minh Lan trộm quan sát vợ chồng Thịnh Hoành một cái, chợt thất kinh
trong lòng, tóc mai Thịnh Hoành đột nhiên bạc đi, tựa như già đi hẳn bảy tám tuổi, gương mặt Vương thị tiều tụy, dường như bệnh nặng một trận.
Minh Lan thấy tình hình không ổn, bèn không dám nán lại lâu, cung kính
hành lễ với Thịnh Hoành và Vương thị, vấn an xong liền lui ra, đi thẳng
về Mộ Thương trai.
Vương thị nhìn Hải thị đứng ở bên, chỉ thấy Hải thị khẽ gật đầu, biết
lão phu nhân đã rõ ràng chân tướng sự việc, lệ ứa viền mi: “Lão phu nhân … Con dâu là đồ vô dụng, dưới mí mắt mình mà lại để xảy ra sự việc mất
mặt như thế! Con…con…”
Lão phu nhân xua xua tay, ngắt lời Vương thị: “Chuyện của con bé Mặc
không trách con, chỉ có ngàn năm làm trộm, chứ không có ngàn năm phòng
trộm, huống hồ lại còn là người lão gia yêu mến coi trọng, ai mà không
để cho vài phần mặt mũi, liều mình đi quản chế chứ.”
Lời này ngầm mang theo mỉa mai, Thịnh Hoành đỏ mặt, chỉ cúi đầu thở dài, không dám trả lời. Vương thị thấy lão phu nhân cất lời vì mình, bèn
khóc tu tu lên, khóc lớn tiếng: “Mẹ nói phải ạ! Nếu không phải ỷ mặt lão gia, ai lại để chúng nó lén lút giở thủ đoạn này chứ! Làm hại con tôi
rồi…”
Lão phu nhân lại ngắt lời nàng: “Chuyện của con bé Mặc không trách
con, nhưng chuyện của con bé Như cũng là lỗi của con! Một đứa con gái
của con cuối cùng định hứa gả cho mấy nhà hả, đứng núi này trông núi nọ, chốc lại nhắm hướng đông, chốc lại nhằm hướng tây, bà thông gia thương
con như vậy, giờ cũng giận con rồi, con còn không ngẫm cho thấu đi!”
Vương thị nhớ tới cơn giận của mẹ hiền và sự phản bội của chị gái, trong lòng đau khổ một chập, nằm trên gối khóc thút thít.
Thịnh Hoành mặt xấu hổ, cúi đầu nói: “Mẫu thân, người xem xem… Nên làm sao bây giờ?”
Thịnh lão phu nhân vẫn lờ ông ta đi như cũ, nói với Vương thị: “Con vẫn
là nghỉ ngơi cho khỏe, trước tiên đừng nghĩ ngợi mấy chuyện phiền lòng
đó nữa, Như Lan vừa mới cập kê, chuyện kết hôn cứ từ từ rồi nói.” Lại
dặn dò Hải thị chăm sóc chu đáo này nọ, sau đó mới quay đi. Thịnh Hoành
thấy vẻ đanh lại của lão phu nhân, cũng không dám lên tiếng, trơ mắt
nhìn người đi ra ngoài mất.
Minh Lan đi một hồi về Mộ Thương trai, chỉ thấy Nhược Mi dẫn một đám hầu nhỏ nghênh đón ngay ngắn ở cửa. Minh Lan cười cười, đợi đi vào trong
phòng, thấy cửa sổ trong phòng rộng mở, bên cạnh là ấm trà đun lăn tăn,
trên bàn bày một bộ chén sứ trắng vẽ men màu mà Minh Lan dùng ngày xuân, ở giữa còn bày một đĩa hoa quả tươi mơn mởn, Minh Lan thấy hơi hơi hài
lòng, bèn khen Nhược Mi mấy câu.
Đi vào trong phòng, Đan Quất bèn mỉm cười mở một cái hòm nhỏ, lấy ra
một cái bọc lụa mỏng màu tím nhạt nhét vào tay Nhược Mi: “Chả trách cô
chủ thưởng cho em phần đặc biệt hậu hĩnh này, quả nhiên là rất tốt nha!”
Nhược Mi kiêu ngạo nhíu mày, nhận lấy đồ, thản nhiên nói: “Em là đứa ăn
nói vụng về, đâu bằng các chị khiến cô chủ yêu thích, một mình lưu lại
trông coi viện này, tất nhiên là phải dốc chút sức lực rồi.”
Lục Chi đang vùi đầu vào rương lớn ở bên ngoài nghe thấy được, nhịn
không nổi muốn xông ra đấu võ mồm, bị Yến Thảo kìm lại, Đan Quất cười ôn hòa, cũng không đáp lời nhiều, Tiểu Đào nhịn không được nói: “Chị Nhược Mi, em nghe cô chủ nói, nếu để người khác lưu lại, chưa chắc đã trông
coi được viện mình, cô chủ mới yên tâm để chị trông nhà.”
Nhược Mi ậm ừ nhếch môi, xoay người đi ra ngoài, sau đó Thúy Tụ gạt mành trúc tiến vào, cười ngọt như mật nói: “Các chị vất vả ạ, giường đệm của các chị chị Nhược Mi đã sai chúng em thu dọn đâu vào đấy rồi, chốc nữa
chờ các chị mau mau làm xong việc của cô chủ thì nghỉ ngơi cho khỏe. Chị Nhược Mi miệng nói vậy, thực ra là nhớ nhung các chị lắm đấy ạ.”
Nghe xong lời này, Lục Chi phì ra một hơi, tiếp tục cúi đầu làm việc. Đan Quất nhịn không được khẽ cười.
Loáng cái dọn dẹp tới trưa mới rảnh, Minh Lan hùng hổ tắm rửa một phen,
mới cảm thấy hơi hơi bớt mệt, thấy trên người khoan khoái được một chút, lúc này mới chầm chậm nhắm thẳng tới Thọ An đường dùng cơm
Quy tắc của lão phu nhân là không nói chuyện, hai bà cháu ngồi ngay ngắn xuống dùng cơm. Minh Lan một bên xới cơm, một bên trộm nhìn vẻ mặt lão
phu nhân, dường như không có vẻ đặc biệt hờn giận, chính là lông mày
nhăn sâu lại, như là vô cùng đau đầu.
Sau khi uống xong một chén trà xanh, Minh Lan không biết nói gì với lão phu nhân cho phải, bèn bước tới nhẹ nhàng bóp vai.
“… Con nói việc bê bối này, bà nên quản hay là mặc kệ đây?” Lão phu nhân từ từ mở lời, hơi trà nóng mờ mịt phả đầy khuôn mặt bà, vẻ mặt chán
ghét. Vừa rồi Phòng ma ma đã báo lại, dì Lâm bị nhốt ở nhà kề, Mặc Lan
bị nhốt tại chính phòng mình. Thịnh Hoành hạ tử lệnh, ai cũng không được gặp.
“… Quản chứ ạ.” Minh Lan thốt ra, thấy vẻ mặt lão phu nhân bất ngờ, lập
toàn lực ứng phó, tất nhiên sẽ không nói dối…, ngay cả lão phu nhân cũng đã ra mặt, Thịnh Hoành tất sẽ đi tìm Vĩnh Xương hầu.
Nói xong câu này, lão phu nhân không hề nhìn thêm Mặc Lan, quay về phía
dì Lâm, nói: “Còn cô, không thể ở lại phủ Thịnh, chờ qua đêm nay, sáng
sớm mai, sẽ đưa cô về thôn trang ở dưới quê.”
Những lời này đúng như sấm giữa trời quang, dì Lâm ‘a” mọt tiếng thét
lên kinh hãi: “Lão phu nhân …” Nói còn chưa xong, Phòng ma ma đã sớm dấn hai hầu già khỏe mạnh chờ ở một bên, loáng cái đã chặn miệng dì Lâm,
trói tay trói chân. Mẹ con liên tâm, Mặc Lan kêu khóc, túm góc áo lão
phu nhân cầu xin tha thứ, dì Lâm tựa như con dã thú, giãy giụa như điên.
Lão phu nhân nhìn dì Lâm chằm chằm, lạnh lùng nói: “Lại còn lằng nhằng, ta bèn giao cô cho Đồng Xử am ở ngoại thành!”
Dì Lâm không dám từ chối, Mặc Lan cũng ngẩn người. Đồng Xử am kia không
phải am ni cô bình thường, là nơi nữ quyến nhà giàu phạm lỗi bị phạt đến đấy, ni cô bên trong hở tí là đánh chửi, làm việc lại vô cùng vất vả,
ăn không no ngủ không đủ, nghe nói nữ nhân đi vào đấy đều như lột đi một lớp da.
Lão phu nhân đứng dậy, nhìn dì Lâm trên mặt đất, chỉ thấy ánh mắt nàng
ta đỏ sậm toát ra vẻ phẫn hận, hung hăng trừng mình. Lão phu nhân không
sợ chút nào, còn lạnh nhạt nói: “Ta vô cùng hối hận, lúc trước dù liều
mạng khiến lão gia trong lòng không thoải mái, cũng phải đưa Phong nhi
với Mặc nhi ra khỏi chỗ của cô, nhìn xem một đứa con trai một đứa con
gái được cô dạy dỗ thành cái phường gì? Một đứa tự xưng là phong lưu,
không chí tiến thủ, một đứa tham hư vinh, không biết liêm sỉ, cô bản
thân tự sai đã đành, lại còn dạy hư lũ nhỏ! Cô cũng là người có sinh
mệnh trên tay, đi thôn trang thanh tịnh, chỉ suy nghĩ mà thôi, chờ qua
một hai chục năm, con trai con gái cô nếu có tiền đồ bèn có thể đưa cô
ra khỏi thôn trang hưởng phúc con cháu, nếu không có tiền đồ …”
Phía sau còn chưa nói hết, trong mắt dì Lâm đã lộ ra sợ hãi, một hai
chục năm, lúc ấy nàng ta bao nhiêu tuổi, bèn liều mạng hu hu kêu định
dập đầu xin than thứ, hầu già giữ dì ta tay rất khỏe, không giãy ra nổi.
Lão phu nhân bỗng quay mặt về phía đứa hầu áo đỏ cạnh dì Lâm mỉm cười,
ôn hòa nói: “Ngươi tên Cúc Phương đi.” Đứa hầu kia đã sớm bị một phen uy thế này của lão phu nhân dọa, vấn trốn trong góc run rẩy, nghe tiếng
bèn vội vàng dập đầu.
Lão phu nhân vẻ mặt hiền hòa: “Quả nhiên là dáng dấp xinh đẹp, đáng tiếc …”
Cúc Phương nghe xong câu trước cùng với vẻ mặt lão phu nhân, còn hơi vui vui, ai ngờ một câu sau lại làm nó kinh hồn bạt vía, khó hiểu nhìn lão
phu nhân, chỉ nghe bà thở dài: “Ngươi đứa nhỏ này, bị người ta hại còn
không hay.”
Cúc Phương kinh hãi, run giọng nói: “Ai… ai hại con?”
Lão phu nhân vẻ mặt thương hại lắc đầu: Ngươi bầu mấy tháng?” Cúc Phương mặt phấn ửng hồng, e thẹn nói: “Bẩm, bốn tháng ạ.”
“Này giờ đang giữa kì quốc tang.” Lão phu nhân lạnh như băng nói một câu đánh Cúc Phương vào vết băng nứt, trong lòng nó hỗn loạn, quá sợ hãi,
qua một lát bèn luôn mồm kêu: “Con không biết ạ, không biết ạ! Là dì ấy
bảo con hầu hạ lão gia!”
“Chủ ngươi đều là có ý đồ đấy.” Lão phu nhân một mắt nhắm về phía dì
Lâm, “Có bầu vào kỳ quốc tang, lão gia làm sao lại có thể phạm phải
nhược điểm này, đến lúc đó phu nhân càng giận, ngươi thế là toi đời.”
Vương thị ở buồng trong hung hăng trừng mắt với Thịnh Hoành, việc này
nàng ta hoàn toàn chả hay biết gì, vô duyên vô cớ lại có nhiều hồ li
tinh mò đến, làm sao mà không tức. Thịnh Hoành hổ thẹn, quay đi không
nhìn Vương thị, trong lòng lại thầm hận Lâm thị mưu đồ vô cùng ác độc.
Cúc Phương bị dọa mặt cắt không còn hột máu, khóc kêu: “Lão phu nhân cứu mạng con với!” Trong lòng nó mắng to dì Lâm ác độc, nếu thực lòng muốn
thành toàn cho mình, thì nên tránh kì quốc tang, mới cẩn thận an bài cho mình, thế mà lại hại mình như vậy.
Thịnh lão phu nhân vẫy vẫy nó, Cúc Phương một mạch chạy quỳ xuống dưới
chân bà, chỉ nghe lão phu nhân chậm rãi nói: “Như vậy đi, xong để Phòng
ma ma hâm bát thuốc phá thai cho ngươi, ngươi trước tiên bỏ cái nhược
điểm này đã, cẩn thận dưỡng sức, sau đó ta làm chủ, nâng ngươi lên làm
lẽ, thế nào?”
Cúc Phương mặc dù không nỡ với cốt nhục trong bụng mình, nhưng nhớ tới
tính cách thô bạo của Vương thị, lại nhìn kết cục của dì Lâm, bèn khẽ
cắn môi đồng ý, trong lòng lại hận dì Lâm thật sâu.
Thấy một màn này, dì Lâm mới chính thức sợ hãi, nén không được run rẩy,
nàng ta vốn còn muốn Thịnh Hoành niệm tình cũ, qua một năm rưỡi, lại có
con cái thường xuyên cầu tình, Thịnh Hoành bèn đón mình về. Nhưng nếu để cho một đứa con gái trẻ tuổi xinh đẹp hiểu phong tình lại còn hận chính mình ở lại bên người Thịnh Hoành, ngày ngày thổi gió bên gối, sợ là
Thịnh Hoành nhớ đến mình chỉ có hận mà thôi.
Dì Lâm trong lòng kinh hãi không thôi, ánh mắt khẩn cầu bắn về phía con
gái. Mặc Lan thấy thế, lại muốn mở miệng cầu xin cho mẹ đẻ. Không ngờ
lão phu nhân đã đứng dậy, để Thúy Bình dìu đi vào buồng trong, đi được
một nửa bỗng quay đầu lại, nói với Mặc Lan: “Hai ngày nữa, ta sẽ đến phủ Lương, nếu nói thành công…”
Mặc Lan trong lòng hồi hộp, bèn ngậm miệng nghe lão phu nhân răn, chỉ
nghe giọng nói lão phu nhân mệt mỏi: “Phủ Vĩnh Xương hầu gia thế lớn hơn họ Thịnh, cháu lại vào cửa như thế, về sau cháu phải dựa vào chính
mình, khiến chồng vui vẻ, khiến cha mẹ chồng yêu mến, nếu nghĩ muốn dựa
vào nhà đẻ, thì khó đấy.”
Mặc Lan nghe vậy, trong lòng bèn sinh ra một luồng sức lực, trước tiên
buông chuyện của dì Lâm ra, âm thầm hạ quyết tâm, muốn đến lúc ấy, một
lượt từ trong ra đến ngoài nhà mẹ đẻ sẽ thấy thế nào là uy phong của chị ta!