[Dịch] Thâu Hương Cao Thủ

Chương 128 : RỜI NHÀ TRỐN ĐI.

Ngày đăng: 11:38 28/06/20

Tống Thanh Thư cười cợt, đáp:
-Quận chúa xinh đẹp nổi tiếng khắp tứ phương, ngay ca người kinh thành cũng biết Bình Tây Vương có một nhi nữ tựa như thiên tiên, do đó tại hạ biết tên của quận chúa cũng không phải là điều kỳ lạ.
-Thật vậy sao?
A Kha ngượng ngùng hỏi, nàng không ngờ tới thanh danh của mình lại truyền tới kinh thành.
-Đường nhiên là thật, quận chúa chẳng lẽ không biết sao?
Tống Thanh Thư giả vờ giật mình.
-Ưm..thôi được rồi, nếu như ngươi đã biết ta, vậy bây giờ dẫn ta đi gặp tẩu tử chắc không thành vấn đề chứ?
-Lúc này e rằng có chút không thích hợp..
Tống Thanh Thư lúng túng, nhỡ lúc này Vi Tiểu Bảo cùng Kiến Ninh công chúa đang cuồng hoan bên trong, mình mang theo nhi nữ của Ngô Tam Quế đến, không phải là muốn ăn đòn sao?
- Có cái gì mà không thích hợp? Ta chỉ là nữ nhân đi nhìn mặt tẩu tử của mình thì cũng đâu có làm hỏng danh tiết của nàng.
A Kha có giọng nói kiều mị mềm nhẹ, nghe qua là muốn tan chảy.
Tống Thanh Thư nghĩ thầm Kiến Ninh công chúa vây giờ thì còn có cái gì mà là danh tiết nữa, nàng đã bị Vi Tiểu Bảo dày xéo thân thể chẳng còn trống chỗ nào, có điều hắn không muốn mang A Kha tới gặp, nên nói:
-Quận chúa hà tất nóng lòng, ngày mai Bình Tây Vương sẽ nghênh đón công chúa nhập quan, đến lúc đó thì quận chúa tự nhiên có thể nhìn thấy nàng.
A Kha liền lên tiếng nói:
-Nhưng ta không chờ được đến ngày mai ..
-Tại sao?
Tống Thanh Thư lộ vẻ nghi ngờ, đột nhiên nghĩ đến thiên hạ mỹ nhân nhiều như thế, quận chúa này tuy rằng đúng là quốc sắc thiên hương, nhưng cũng chưa chắc chính là A Kha.
Thấy thần sắc hắn thay đổi, A Kha biết rõ Tống Thanh Thư đã hoài nghi mình, trong nội tâm giãy dụa một lúc, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn hắn, mấy lần đôi môi đỏ khẽ mở, rồi lại miễn cưỡng ngậm miệng lại.
Tống Thanh Thư thấy nàng có chuyện muốn nói, trong lòng thầm than thở, mỗi cử động giơ tay nhấc chân của nàng cũng có bản lĩnh làm cho nam nhân tâm trí chập chờn.
-Ta có nỗi khổ tâm của mình..
A Kha điềm đạm đáng yêu nhìn hắn chậm rãi nói.
-Có có nỗi khổ tâm trong lòng sao?
Tống Thanh Thư hỏi.
A Kha chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt miễn cưỡng không cao hứng.
Nếu là nam nhân khác gặp phải A Kha, sợ là sớm đã không đành lòng tiếp tục hỏi tới. Nhưng Tống Thanh Thư thì không phải vậy, dù sao hắn cũng đã nhìn quen đủ loại mỹ nữ, có sức đề kháng rất tốt, đồng thời lại rất tò mò tìm hiểu nỗi khổ tâm trong long của nàng, nên nói rằng:
-Xin quận chúa cứ nói nỗi khổ tâm trong lòng cho tại hạ biết, nếu đúng là có nguyên nhân chính đáng, tại hạ có thể nghĩ biện pháp để quận chúa sớm gặp gỡ công chúa.
A Kha thấy Tống Thanh Thư ánh mắt sáng tỏ, không giống như những nam nhân bình thường vừa nhìn thấy nàng liền hồn bay phách lạc, nên cũng tin tưởng mấy phần, liền mở miệng hỏi:
-Vừa rồi quên hỏi tướng quân danh xưng, không biết tướng quân xưng hô như thế nào đây?
-Tại hạ là Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư hiện tại ở trong triều đình Mãn Thanh cũng coi như một người tâm phúc, chiến dịch Thái Sơn cùng với việc cứu giá Hoàng đế qua đi, không ít người đã tôn xưng hắn là đệ nhất cao thủ Mãn Thanh, Tống Thanh Thư bề ngoài tuy rằng khiêm tốn biểu thị không dám nhận, nhưng trong lòng cũng rất đắc ý.
-Hóa ra là Tống tướng quân..
A Kha biểu hiện cũng bình thản không có gì gợn sóng, nàng tự mình nói :
-Ta đem nỗi khổ tâm trong lòng nói cho ngươi, ngươi phải đáp ứng bảo mật việc này.
Thấy vẻ mặt của nàng cũng không có lộ ra cái gì bái phục về thân thế của mình, Tống Thanh Thư có chút tự ái, hắn nào có biết là A Kha ở Sơn Hải quan, nàng lại không có quan tâm đến chính sự trong triều đình, đối với võ công nàng cũng không quá quan tâm, nên lâu nay chưa từng nghe nói qua đại danh Tống Thanh Thư..
-Quận chúa cứ nói ra đi đừng ngại, tại hạ sẽ không đem lời tiết lộ của quận chúa tiết lộ cho người thứ ba biết.
-Ưm…
A Kha thở dài một hơi, giọng nói phiền muộn ,,
-Phụ thân ta chuẩn bị đem ta gả cho thế tử Bảo thân vương, ta biết thế tử Phúc Khang An vừa mập vừa xấu, làm sao ta cam tâm cứ như vậy mà gả cho hắn, vì lẽ đó bản quận chúa liền quyết định rời khỏi phủ trốn đi!"
-Rời phủ trốn đi?
Tống Thanh Thư không nghĩ tới nguyên nhân này, A Kha võ công kém cỏi như vậy, nếu mà lưu lạc giang hồ e rằng chẳng bao lâu sẽ bị họa thủy..
-Ca ca của ta từ nhỏ đến giờ rất thân thiết với ta, vì thế ta chỉ muốn trước khi rời khỏi đây thì nhìn thấy trước dáng dấp của tẩu từ, nếu là… nếu là...
A Kha đột nhiên dừng lại, có chút không nói ra thêm được.
-Nếu là một công chúa hình hài xấu xí, thì quận chúa liền báo ngay cho Ngô Ứng Hùng biết trước sao?
Tống Thanh Thư buồn cười hỏi, đúng hai người bọn họ tuy rằng là huynh muội cùng cha khác mẹ mà lại có cảm tình tốt như vậy.
-Hừ, nếu đúng như vậy thì ta sẽ cùng với ca ca nghĩ ra biện pháp cự tuyệt vụ hôn nhân này, ca ca ta văn võ song toàn, là một nhân tài, lại là đường đường thế tử Vương gia, làm gì mà cần phải nhất định cưới cái cái gì công chúa đồ bỏ đi….
A Kha cực kỳ lưu ý đế chung thân hạnh phúc ca ca của mình.
Nghe giọng nói của nàng đối với triều đình không hề có sự tôn trọng, Tống Thanh Thư biết là do phụ tử Ngô Tam Quế có thái độ xem thường lâu nay, do đó nàng mới có phản ứng như vậy.
Thấy Tống Thanh Thư không đáp lời, A Kha cuống lên:
-Nỗi khổ tâm trong lòng ta cũng đã nói cho ngươi biết, vậy hãy dẫn ta đi gặp công chúa đi a.
-Quận chúa đang lo lắng vấn đề tướng mạo công chúa, vậy tại hạ có thể cam đaon là công chúa da dẻ trắng trẻo, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, là một mỹ nhân hiếm thấy, quận chúa không cần phải vì ca ca của mình mà bận tâm.
Tống Thanh Thư cười nói..
-Ta không tin!
A Kha lắc lắc đầu:
-Mắt thấy mới là thật, ngươi đến cùng có dẫn ta đi gặp nàng không?
-Về lễ nghi thì không thích hợp, nếu tại hạ dẫn quận chúa đi, ngày khác khó tránh khỏi sẽ bị người tấu lên vạch tội, hoàng thượng trách tội xuống, thật là khó khan cho tại hạ.
Thấy A Kha lộ ra vẻ phẫn nộ bị lừa dối, Tống Thanh Thư vội vã tiếp tục nói,:
-Như vậy đi, tại hạ sẽ dẫn quận chúa lặng lẽ đi nhìn một chút, chỉ cần công chúa không có phát hiện ra quận chúa, thì sẽ không có ai trách tội xuống.
-Cũng được!
A Kha lúc này mới đổi giận thành vui, nàng trời sinh có một đôi mắt như hoa đào, ánh mắt hiện lên đầy mị thái vô cùng câu hồn, liền vội cỡi cái áo trường bào cải nam trang vướng víu vứt qua một bên.
Tống Thanh Thư nhìn đến xuất thần, thì ngoài trướng truyền đến tiếng của Vi Tiểu Bảo:
-Tống đại ca, nghe nói đại ca đang thẩm vấn kẻ do thám, vậy đã khai ra ……….