[Dịch] Thâu Hương Cao Thủ

Chương 222 : Ác Ma Nỉ Non

Ngày đăng: 08:06 03/08/20

Chương 219: Ác Ma Nỉ Non Tống Thanh Thư hiện tại đang ứt đầu mẻ trán, làm gì còn có tinh lực quản đến chúng ta, cứ coi như chúng ta đột nhiên biến mất, hắn cũng chỉ là trong lòng hoài nghi thôi. Chúng ta ở lại chỗ này, hắn lại có thể an bài nhân thủ âm thầm đối phó chúng ta, khi hành động có nhiều bất tiện. Tô Ẩn âm thanh trầm ổn, tất cả đều tính trước kỹ càng. Đúng rồi, nữ nhân vừa rồi, võ công tựa hồ còn cao hơn ta và Tiên muội. Da Luật Tề đối với Chu A Cửu khắc sâu ấn tượng, tuy rằng nàng là nữ cải nam trang, nhưng khí chất thanh nhã, làm sao cũng không gạt được hữu tâm nhân. Về nữ nhân đó, chúng ta tạm thời gác qua một bên, đi thôi. Tô Ẩn đứng lên nói, Da Luật Tề cùng Da Luật Nam Tiên vội vã thu thập mang theo hành trang đi theo. Sát vách Chu A Cửu cách cửa sổ nhìn ba người vội vã đi mất, đăm chiêu nhíu nhíu mày. ………………………………………………………………………………. Tống đại ca, rốt cục cũng trở về, tối hôm qua đi ra ngoài không thấy tin tức gì cả, muội lo lắng muốn chết. Nhìn thấy Tống Thanh Thư từ ngoài đi vào phòng, Lý Nguyên Chỉ hưng phấn nhảy lên. Lạc Băng tuy rằng không mở miệng, nhưng cũng nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư, thần sắc phức tạp, không biết là quan tâm vẫn căm hận. Lo lắng muốn chết? Tống Thanh Thư cười nói, Chỉ sợ là lo lắng ta chết rồi, không ai giúp muội đi cứu người Dư Ngư Đồng. Xú đại ca, xấu quá. Lý Nguyên Chỉ gắt xong, chạy về bên cạnh Lạc Băng, Lạc tỷ tỷ, giúp em công đạo nói đi mà. Lạc Băng cười gượng: Cái gì? Nàng nghĩ thầm chính mình cũng bị n Tống thanh Thư đùa bỡn như trong lòng bàn tay, thì còn nói được cái gì. Cả hai chúng ta đều lo lắng cho đại ca cả đêm. Lý Nguyên Chỉ kéo cánh tay của Lạc Băng, vui vẻ chồng cằm nhìn về phía Tống Thanh Thư. Nào có! Lạc Băng mặt ửng đỏ, tối hôm qua nàng và Lý Nguyên Chỉ đúng là hàn huyên rất nhiều chuyện liên quan đến Tống Thanh Thư, nhưng chủ yếu là Lý Nguyên Chỉ nói, còn nàng thì tùy ý ứng phó mà thôi. Thật không? Tống Thanh Thư trên dưới quan sát Lạc Băng, hắn cứ chăm chú nhìn làm nàng thấy không thoải mái, À… Lạc tỷ tỷ cũng quan tâm đến ta a. Ai là tỷ tỷ của ngươi…. Lạc Băng liền phản ứng một câu, có đệ đệ nào đối với tỷ tỷ như vậy sao... Ai, trong thời gian này nhọc nhằn khổ sở giúp người hỏi thăm trượng phu, lại giúp người hỏi thăm người yêu, kết quả khi về tới lại được đón tiếp ta với loại thái độ này, thực sự là bi kịch a. Tống Thanh Thư thở dài một tiếng. Tống đại ca ngồi đi.. Lý Nguyên Chỉ nghe hắn nói vậy nên chuyển người, lấy cái ghế để cạnh giường, Tống đại ca, dạo này vất vả, để muội xoa bóp vai cho đại ca. Hừ..muốn dụ dỗ, để hỏi dò tăm tích Dư Ngư Đồng a, Tống Thanh Thư ngồi xuống ghế, cảm nhận được trên vai đang được Lý Nguyên Chỉ xoa lấy thoải mái ừ một tiếng, Muội ngoan lắm, còn biết ta thích chiêu này. Nói xong hắn đem chân giơ lên lên để trên đùi Lạc Băng, Chân tại hạ cũng mỏi, phu nhân giúp tại hạ xoa bóp đi. Lạc Băng mày liễu dựng thẳng, lập tức muốn đứng dậy, nhưng nhìn thấy Lý Nguyên Chỉ đang nháy mắt cho mình, nên đành cố nén lửa giận, sau đó hai tay dùng sức bóp mạnh trên đùi thịt Tống Thanh Thư. Ui… Tống Thanh Thư hít vào một ngụm khí lạnh, thở dài nói, Đau... nhưng cũng vui sướng…. Lý Nguyên Chỉ cười khanh khách nói: Vậy mới nói bởi vì đại ca đáng ghét, Lạc tỷ tỷ không nhìn nổi mới trừng phạt, lâu nay Lạc tỷ tỷ trong mắt mọi người ở Hồng Hoa Hội ai cũng biết là người ôn nhu nhiệt tình, một thê tử hiền lành biết săn sóc cho phu quân của mình. Lạc Băng chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, một thê tử ôn nhu hiền lành mà lại lén lút cùng nam nhân khác lên giường sao, mặc dù mình là bị ép buộc..... Tống Thanh Thư nhìn Lạc Băng, trong ánh mắt tràn như cười: Ta đương nhiên biết Lạc tỷ tỷ của muội là một thê tử tốt, đáng tiếc chúng ta chỉ có thể thưởng thức được vẻ bên ngoài của nàng, chỉ có Văn Tứ Ca mới có thể hưởng thụ được bên trong của nàng ôn nhu như thế nào… Lạc Băng nghe được hắn, lập tức đôi tay dùng sức gia tăng cường độ bóp mạnh. Đó là đương nhiên, ai bảo đại ca sinh sau mấy năm làm cho, giờ Lạc tỷ tỷ đã kết hôn, đáng đời đại ca không có phúc khí. Lý Nguyên Chỉ không có chú ý tới hai người đang có điều ám muội, tiếp tục thêm dầu vào lửa nói. Lạc Băng không chịu được xấu hổ, nên đánh trống lãng qua chuyện khác, nhìn Tống Thanh Thư nói: Ngươi có tin tức gì về Hồng Hoa Hội chưa?" Ai…có…nhưng tin này bất hạnh lắm Tống Thanh Thư thở dài một hơi. Lạc Băng cùng Lý Nguyên Chỉ vừa nghe qua, vội hỏi tới: Có phải là Văn Tứ Ca có chuyện xảy ra rồi phải không? Không phải. Tống Thanh Thư đáp. Vậy tin tức gì vậy? Hai nàng trợn mắt nhìn hắn. Ai da…qua mấy ngày nữa, tại hạ sẽ đến Vương phủ cứu người, đến lúc đó các người có thể gặp lại ý trung nhân và phu quân của mình, đối với chuyện này không phải là tin bất hạnh của tại hạ à? Tống Thanh Thư phiền muộn nói. Bại hoại, không để ý tới đại ca nữa. Lý Nguyên Chỉ không xoa bóp bả vai cho hắn nữa, liền đến bên cạnh Lạc Băng xì xào bàn tán. Ta liền cuối cùng sẽ có kết quả này, qua cầu rút ván là chuyện thường mà... Tống Thanh Thư cũng đem chân mình thu lại rồi, mặc kệ hai nàng trò chuyện, nhắm mắt dưỡng thần. Không biết quá bao lâu, Lý Nguyên Chỉ âm thanh nhỏ bé truyền đến: Tống đại ca, đêm nay đại ca không ra đi ngoài ngủ sao? Vừa rồi là ai nói là đi rồi ra ngoài thì ở nhà lo lắng cho ta? Tống Thanh Thư miệng lưỡi khẽ động, Vì tránh cho các người lo lắng, đêm nay ta sẽ ngủ lại nơi này. A…? Lý Nguyên Chỉ giật mình kinh hô, Lạc Băng thì bình thản không giống như Lý Nguyên Chỉ, sau sự việc đã trải qua, giờ có thêm Lý Nguyên Chỉ ở đây, nàng nghĩ hắn sẽ không dám to gan đến bắt nạt đòi hỏi thân thể của mình. Đợi lát nữa, chừa chổ để cho ta chen vào ngủ đấy. Tống Thanh Thư nhìn Lý Nguyên Chỉ, cố ý trêu nàng nói. Như vậy sao được, Lý Nguyên Chỉ ngượng ngùng nói, trong ngày thường cùng hắn nói chuyện đùa thì không thành vấn đề, nhưng cùng một nam nhân cùng giường cùng gối, nàng thật không làm được. Vậy đại ca ngủ chung với Lạc tỷ tỷ trên giường này đi, nàng đã có trượng phu, nên cũng không sợ hỏng danh tiết. Chúng ta không thẹn với lương tâm thì được rồi, Văn phu nhân có phải vậy không? Tống Thanh Thư quay mặt sang nhìn chằm chằm Lạc Băng hỏi. Không chịu được ánh mắt doạ người của hắn, Lạc Băng quay mặt qua một bên: Ta không liên quan gì cả, đến lúc đó hắn ngủ bên cạnh ngươi là tốt rồi." Lạc tỷ tỷ, làm sao như vậy được. Lý Nguyên Chỉ không nghĩ tới Lạc Băng chỉ trong chớp mắt đã bán rẻ nàng rồi, tức giận nói, Tống đại ca, vậy đại ca bảo thị vệ đưa chăn gối đến, chính muội ngủ trên đất là được. Nếu Lạc tỷ tỷ không ngại, cứ để cho nàng cùng đại ca ngủ ngon. Thế nhưng ta sợ Văn tứ gia biết được thì không hài lòng a. Tống Thanh Thư cười nói, Quên đi, vừa nãy trêu ngươi đấy, ta ngủ trên đất được rồi. Ô… Lý Nguyên Chỉ tuy rằng cảm thấy mình cùng một nam nhân cùng ở một phòng, thì không được tốt lắm, nhưng nghĩ tới còn có Lạc Băng cùng nhau, hơn nữa chí ít không cùng giường vơi hắn, đã là thắng lợi… Ta không phải không có nơi khác để ngủ, có điều ta phải chờ đợi một tin tức, vì thế trong hai ngày sắp tới, ta không sẽ rời khỏi nơi này. Tống Thanh Thư suy nghĩ một chút, rồi giải thích. Mặc kệ Tống Thanh Thư giải thích như thế nào, ngủ thì trong phòng có thêm một nam nhân, hai nàng luôn cảm thấy ngượng ngùng, có điều tâm tư Lý Nguyên Chỉ trước sau gì cũng là một cô nương, với lại Tống Thanh Thư trong lòng nàng ấn tượng khá tốt, tuy rằng vừa bắt đầu nàng có chút khó chịu, nhưng rất nhanh liền yên lòng, vù vù ngủ thiếp đi. ………………………………………………………………………………………. Nhìn Lý Nguyên Chỉ đã ngủ say, cổ áo một bên trễ qua vai, hở ra một bên bầu vú đội lên trong cái yếm, Lạc Băng thấy đau đầu: "Cô nương này này thực sự là ngốc nghếch, cứ như thế mà tin tưởng tên ác ma kia, cách ngủ thuần khiết như thế này thì bị hắn hủy hoại thân thể lúc nào cũng không biết." Có một chuyện mà Lạc Băng vẫn cảm thấy rất kỳ quái, tại sao Tống Thanh Thư ở trước mặt mình hắn lại bày ra dáng điệu tà ác như vậy,còn ở trước mặt Lý Nguyên Chỉ lại bày ra vẻ là một người quang minh chính trực. Cho tới nay, Dư Ngư Đồng vân còn mê luyến chính mình, tuy rằng nàng đối với hắn không coi ra gì, nhưng trong lòng vẫn thấy vui vui, đến khi nàng biết được Lý Nguyên Chỉ thì vẫn khổ luyến say mê Dư Ngư Đồng dù không có kết quả, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng của nàng lúc ẩn lúc hiện vẫn có một cảm giác khó chịu với Lý Nguyên Chỉ. Kết quả phần cái cảm giác khó chịu này lại vô tình bị Tống Thanh Thư làm cho nát tan, nàng có thể rõ ràng thấy được Tống Thanh Thư đối với Lý Nguyên Chỉ so với mình thì tốt hơn nhiều, đây là tại sao? Luận về dung nhan, vóc người, tính cách, thì nàng không có thua kém Lý Nguyên Chỉ điều gì, chẳng lẽ là do là mình đã là thiếu phụ khi khi gả cho người sao? Nhưng qua mấy lần thân mật tiếp xúc xác thịt, nàng lại rõ ràng cảm nhận được chính mình mang thân phận thê tử tựa hồ càng có thể làm cho Tống Thanh Thư mang đến kích thích dị dạng... Đang suy nghĩ gì mà nhập thần như thế…. Nghe giọng đáng sợ kia vang lên bên tai, phản ứng đầu tiên của Lạc Băng không phải nhìn Tống Thanh Thư, mà là để ý đến Lý Nguyên Chỉ. Thấy đôi mi Lý Nguyên Chỉ run run, tựa hồ sắp tỉnh lại, Tống Thanh Thư liền vươn ngón tay ở trên người nàng điểm huyệt, Lý Nguyên Chỉ liền tiếp tục ngủ say đi. Tại hạ thật sự rất tò mò, đến tột cùng là Văn phu nhân sợ tại hạ, hay là sợ chuyện gian tình của tại hạ và phu nhân bị những người khác biết? Tống Thanh Thư nhìn Lạc Băng cười nói. Gian tình? Lạc Băng nghe qua tức giận muốn hôn mê, liền nghiêng đầu sang chỗ khác, không trả lời Chẳng lẽ không phải sao? Tống Thanh Thư vươn bàn tay đem gương mặt của nàng quay lại, Tuy rằng vừa bắt đầu là tại hạ ép buộc Văn phu nhân, nhưng sau đó thì không phải là phu nhân rất phối hợp, thỏa mãn thích thú vô cùng sao? Ta không muốn nghe nữa… ngươi chính là một tên ác ma. Lạc Băng che kín lỗ tai lại kêu lên. Đa tạ lời khen ngợi của phu nhân, Tống Thanh Thư vươn tay tới, ôm vòng eo mềm mại của nàng, rồi nói, Tại hạ rất hoài nghi, mỗi khi Văn phu nhân cùng với Văn tứ gia ân ái, trong đầu có hiện ra lúc vui sướng thỏa mãn khi giao hoan cùng với tại hạ?" Ngươi tại sao lại đối xử với ta như vậy? Lạc Băng trong mắt ngậm lấy nước mắt, giọng nói đã mang theo tiếng khóc nức nở. Tại sao ư? Tống Thanh Thư cười lạnh, Phu nhân có biết là bởi vì lúc trước phu nhân tự cho mình thông minh, chỉ vì mấy câu nói, đã làm hại toàn bộ kế hoạch của tại hạ suýt chút nữa tan vỡ, hiện tại tuy rằng tại hạ đã gặp lại Viên phu nhân, nhưng nàng đã thành thê thiếp của Bảo thân vương, vậy phu nhân nói đi, tại hạ nên cảm tạ Văn phu nhân như thế nào đây? Ta biết ta có lỗi với ngươi, nhưng dù sao ngươi cũng đã trả thù qua rồi, vì sao cứ tiếp tục dằn vặt ta? Lạc Băng ngẩng đầu nhìn ánh mắt Tống Thanh Thư. Dằn vặt phu nhân? Vậy cứ coi như là ta thích thú làm kẻ tà ác đi, như vậy mới gọi là trả thù … Tống Thanh Thư ánh mắt ngưng lại, Văn Thái Lai lần trước ân đền oán trả, một chưởng đánh lén làm cho tại hạ bị trọng thương, nếu không nhờ phúc lớn mạng lớn, đêm đó sớm chết vào tay của kẻ thù. Hắn đánh ta một, ta vốn là nên phụng trả lại hắn gấp mười lần, chỉ là Văn Thái Lai ở trong lao ngục chịu nhiều nghiêm hình tra tấn như đều một mực không rên đau một tiếng, tại hạ cũng biết hắn là kẻ kiên cường, nếu như tại hạ trực tiếp trả thù hắn, thì chắc rằng hắn cũng không hề sợ, do vậy ta sẽ trả thù ở trên người của thê tử hắn… Lạc Băng nghe qua lời của Tống Thanh Thư, kinh hãi biến sắc: Ngươi muốn đem ta ra để trả thù Văn Tứ Ca? Đúng là có ý định này, Nhìn thấy sắc mặt Lạc Băng thay đổi, Tống Thanh Thư cười nói, Có điều tại hạ vẫn chưa có thỏa mãn đủ với phu nhân, trong thời gian ngắn sẽ không nói gì với hắn, để xem phu nhân biểu hiện như thế nào Biểu hiện gì? Lạc Băng thất thần hỏi. Nếu như phu nhân hầu hạ làm cho tại hạ thoải mái vui sướng, đương nhiên là tại hạ không nỡ tiết lộ sự thật cho hắn biết. Tống Thanh Thư bàn tay dọc theo gò mu âm hộ của Lạc Băng chậm rãi trượt lên. Ngươi dự định cả đời áp chế ta? Lạc Băng cuối cùng đã rõ ràng ý của hắn, trong lòng tràn ngập u ám. Có vấn đề gì không? Chính phu phụ của phu nhân dùng thủ đoạn hại tại hạ mấy lần? Mà tại hạ đã cứu hai người bao nhiêu lần? Do đó tại hạ thấy mình trả thù phu nhân như vậy cũng không có gì quá đáng, với lại chỉ cần phu nhân biểu hiện tốt, tại hạ sẽ đáp ứng không đem quan hệ của chúng ta tiết lộ cho phu quân của phu nhân biết, đến lúc đó trong mắt mọi người thì phu nhân vẫn là Lạc nữ hiệp, đối vơi phu nhân mình vẫn là thê tử ôn nhu hiền thục, vậy có còn cái gì mà phu nhân không hài lòng? Tống Thanh Thư trong giọng nói tràn ngập tà ác. Đừng…nói nữa.… Trái tim của Lạc Băng đã hoàn toàn tan vỡ, đối với đạo lý hắn nói, nàng cảm giác đã bị đối phương nhìn thấu động tâm, ý thức được điều này, nàng càng thêm thống khổ. Nếu đã hiểu ra, vậy thì hãy biểu hiện cho tại hạ nhìn xem một chút đi. Tống Thanh Thư bàn tay nhẹ nhàng đặt tại trên đầu nàng, hơi dùng sức đấy xuống hạ thể của mình. Lạc Băng rất nhanh phản ứng lại khi biết hắn muốn nàng làm cái gì, theo bản năng muốn cự tuyệt, thế nhưng từ đỉnh đầu truyền đến khí lực cho thấy hắn không cho phép nàng được từ chối, đành ai thán một tiếng, từ từ đưa đầu mình xuống dưới háng của hắn. ……………………………………………………………………………………. dương vt của hắn được cái miệng nhỏ của Lạc Băng hé mở to ra ngậm chặt lại, bị cái lưỡi mềm mại của nàng dính cuốn lại, dương vt của hắn nhanh chóng sung cứng cương phồng lên trong miệng cương nàng, cái eo của Lạc Băng xoay lại, cặp môi đỏ mọng vẫn ngậm lấy dương vt Tống Thanh Thư, biến thành tư thế quỳ gối giữa hai chân hắn, nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của Lạc Băng phun ra nuốt vào quy đầu, ở đầu lổ tiểu quy đầu liền chảy ra vài giọt chất lỏng màu trắng, nàng dùng đầu lưỡi mút sạch, Tống Thanh Thư thoải mái hừ ra, mông hắn bắt đầu hướng lên trên đưa lên, tựa hồ muốn cây dương vt nhập sâu vào trong miệng của Lạc Băng mới cam tâm. Tống Thanh Thư vô cùng thoải mái, khi nàng nhả cây dương vt hắn ra để hít thở, hắn lại vội vàng dùng hai tay đè đầu nàng xuống, cây dương vt cứng rắn trên cặp môi nàng không ngừng ma sát, Lạc Băng trong mắt tràn đầy u oán, nàng lại dùng cặp môi đỏ mọng bao lấy cây dương v*t, cái đầu lại bắt đầu không ngừng lay động, trong khoang miệng tiếng bú mút “ chậc..chậc..” tiếp tục vang lên. …………………………………………………………………………………..