[Dịch] Thâu Hương Cao Thủ

Chương 260 : TRÊU ĐÙA HỒNG PHU NHÂN.

Ngày đăng: 08:09 03/08/20

Chương 257: TRÊU ĐÙA HỒNG PHU NHÂN. -Phu nhân nói thật sự sao? Tống Thanh Thư nghe vậy sáng mắt lên. Tô Thuyên rõ ràng giật mình, thấy hắn dáng vẻ rục rịch, biết là đối phó với hắn không thể như nam nhân bình thường, giọng nói lập tức lạnh lẽo: -Đương nhiên là giả. Đồng thời trên mặt tựa hồ tỏa ra một tia hào quang thánh khiết. "Đại di mụ đến rồi hay sao, mà trở mặt nhanh như vậy chứ." Tống Thanh Thư phiền muộn nhìn trước mặt trước đây một khắc thì vưu vật ôn ngôn nhuyễn ngữ phong tao giờ thì biến thành thục phụ đàng hoàng nghiêm trang, đầu óc hắn có chút xoay chuyển theo không kịp. -Tống đại nhân, ta đã cho thiêu phu nhân giải dược, hi vọng Tống đại nhân dựa theo ước định cùng ta cùng đi đến Thần Long đảo. Tô Thuyên căng thẳng nhìn hắn, tuy rằng người trong giang hồ đều rất cực kỳ giữ lấy chữ tín, nhưng vơi Tống Thanh Thư có ngôn hành cử chỉ lại không giống như loại nhân phẩm giang hồ lâu nay. -Tại hạ có thể nghe được nhịp đập tim của phu nhân thêm nhanh mấy phần, " Tống Thanh Thư cười cợt, -Làm sao vậy, bộ lo lắng tại hạ trở mặt không nhận lời đi đến Thần Long đảo sao? -Đương nhiên lo lắng, Tống đại nhân võ công lại cao thâm, lại không màng đến sinh tử, bản phu nhân thực sự không biện pháp gì. Nghe Tống Thanh Thư nói, Tô Thuyên theo sờ sờ ngực mình, điềm đạm đáng yêu nói. Tống Thanh Thư nhìn Tô Thuyên nói: -Hồng phu nhân cứ yên tâm đi, tại tuy rằng không phải loại người có lời hứa đáng giá nghìn vàng, nhưng bình thường thì không bao giờ lừa dối mỹ nhân, tại hạ sẽ cùng phu nhân đi đến Thần Long đảo…vậy lúc nào thì lên đường?" Tô Thuyên mừng thầm, cười khanh khách nói: - Sớm vẫn tốt hơn là muộn, vậy bây giờ đi luôn đi. -Sao gấp gáp như thế? Tống Thanh Thư hơi nhướng mày. -Không được…! Song Nhi vội vã ngăn cản nói, -Tống đại ca …nếu đến Thần Long đảo chính là thập tử tử nhất sinh a. -Không phải lúc nào cũng đúng với câu nói này, yên tâm đi, tại hạ trong lòng hiểu rõ. Tống Thanh Thư đáp. Thấy hắn nói như vậy, Song Nhi nghĩ thầm có thể hắn có kế hoạch gì đó, có điều vẫn không yên lòng, nói: -Nếu như Tống công tử nhất định phải đi, thì muội cùng đi... Thấy Tô Thuyên cùng Phương Di đều lộ ra vẻ mặt quái lạ, nàng vội bồi thêm một câu, -Có thêm người trợ giúp, với lại Tồng công tử đối với chúng ta có ân, ta không thể nhìn Tồng công tử mạo hiểm. -Thiếu phu nhân, cũng đã rõ ràng võ công của tại hạ, nếu một thân một mình,thì tại hạ muốn đi thì đi, toàn bộ người của Thần Long giáo không ai có thể lưu được tại hạ, nếu như có thiêu phu nhân đi cùng thì tại hạ phải chăm sóc thiếu phu nhân nên sẽ vướng tay vướng chân. Lại nói, thiếu phu nhân không phải là cùng Trang gia Tam thiếu nãi nãi có ước hẹn đến Gia Hưng sao? Tống Thanh Thư vừa nói, vừa lặng lẽ nháy mắt với nàng. Song Nhi cũng là người nhanh lẹ, tuy rằng nghe qua hắn nói như rơi vào trong sương mù, nhưng vẫn theo lời hắn, lộ ra vẻ kho xử: -Muội đúng là có đáp ứng với Tam thiếu nãi nãi….nhưng.. -Hồng phu nhân, tại hạ có vài lời muốn cùng thiếu phu nhân nói riêng một chút, phu nhân không ngại chứ? Tống Thanh Thư nhìn Tô Thuyên hỏi. Tô Thuyên khẽ mỉm cười, làm tư thế cứ tự nhiên, rồi xoay người. Tống Thanh Thư lôi kéo Song Nhi đi tới bên trong góc, đem một vật nhét vào trong tay nàng, nhẹ giọng nói: -Thiếu phu nhân hãy nhớ kỹ, sau khi tại hạ đi, thiếu phu nhân khởi hành đến Động Đình Hồ tại Bạch Mã Tự của Dược Vương trang, tìm gặp Độc Thủ Dược Vương, đem viên Báo Thai Dịch Cân Hoàn này cho lão tiến bối, vốn là lão tiền bối đang nghiên cứu độc tính của Báo Thai Dịch Cân Hoàn, có này viên thuốc này thì không bao lâu nữa có thể tìm ra cách tạo ra giải dược. Thì ra lúc vừa rồi Phương Di tìm ra Báo Thai Dịch Cân Hoàn trong lồng ngực của Tô Thuyên, Tống Thanh Thư mượn cớ kiểm tra nàng, tay mắt lanh lẹ lấy được một viên. Song Nhi bàn tay bị hắn nắm, thấy những người khác không chú ý đến, mừng rỡ nói: -Muội biết Tống đại ca sẽ không ngu ngốc đi chịu chết như vậy mà.. -Đây chỉ là lưu lại một đường lui mà thôi, bây giờ binh hoang mã loạn, dọc theo đường đi thiếu phu nhân phải cẩn thận. Tiếp theo Tống Thanh Thư liền đem vị trí của Dược Vương trang nói cùng nàng, tiện thể nói ra chuyện mình quan hệ với Dược Vương trang. -Thật cảm động a, giống như là bên trong khuê phòng phụ nhân tống biệt trượng phu xuất chinh. Tô Thuyên ở một giễu cợt nói. Song Nhi da mặt đỏ lên, nhẹ nhàng đẩy Tống Thanh Thư, thuận thế rút tay trở về, Tống Thanh Thư biết nàng không muốn để cho người khác biết quan hệ hai người, liền xoay người hướng về phía Tô Thuyên đi đến, nói: -Hồng phu nhân, vậy thì chúng ta lên đường. Cùng Tô Thuyên, Phương Di một đường chạy đi, rất nhanh trời đã xẩm tối, Tống Thanh Thư nhấc lên cương ngựa, ngừng lại: -Chạy lâu như vậy, cũng nên tìm một chỗ ăn một bữa no nê, rồi nghỉ ngơi qua đêm đi. -Cũng được. Tô Thuyên tuy rằng sốt ruột về Thần Long Đảo, nhưng cũng rõ ràng ba người không thể chạy suốt ngày đêm. Nhìn hai nữ nhân từ trên lưng ngựa nhảy xuống, Tống Thanh Thư nghĩ thầm: ‘’ Hừ… xe ngựa không chịu đi, nhất định đòi cưỡi ngựa, cái yên ngựa cứng rắn mình cỡi mà cái mông còn đau e ẩm, hai nàng không sợ cái đó bên dưới hạ thể của mình bị bầm dập sao?..’’ ……………………………………………………………………………………….. -Tiểu nhị, cho ba bát mì Dương xuân, với chuẩn bị cho chúng ta một ít bánh bao để mang đi theo ăn dọc đường. Vào trong một tử điếm, Tô Thuyên gọi tiểu nhị dặn dò. Tống Thanh Thư vừa nghe qua con mắt trợn lớn: -Này, có phải vậy không chứ, Hồng phu nhân để cho tại hạ ăn những thứ này? Tô Thuyên hơi đỏ mặt, bình thường nàng cũng không theo mang nhiều ngân lượng, lần trước tại Thịnh Kinh kinh thành toàn quân bị diệt, nàng cũng hốt hoảng chạy trốn, lại chưa có về Thần Long đảo, trên người bây giờ chỉ còn có chút ngân lượng này là dựa vào cầm cố đồ trang sức đổi lấy. Đương nhiên tất cả những thứ này nàng làm sao nói rõ được với Tống Thanh Thư, nên đành giải thích: -Thần Long đảo từ trước đến giờ chi tiêu mộc mạc đơn giản, mì Dương xuân là đã đủ tốt rồi, thiên hạ còn có bao nhiêu nạn dân cũng ăn không được. -Khoan đã tiểu nhị, đừng làm mì Dương xuân, để gọi món ăn khác…. Tô Thuyên còn chưa kịp ngăn cản, Tống Thanh Thư đã chậm rãi nói: -Tiểu nhị ngươi nghe cho rõ, Yến oa kê ti thang, Hải tham hối trư cân, Hải đái trư đỗ ti canh, Bảo ngư hối trân châu thái, Ngư sí bàng giải canh, Ngư đỗ ổi hỏa thối, Chưng đà phong, Lê phiến bạn chưng quả tử ly, Chưng lộc vĩ, Tức ngư thiệt hối hùng chưởng, Tao chưng thì ngư, Giả ban ngư can .. Thấy tiểu nhị trợn mắt há mồm, Tống Thanh Thư cau mày nói: -Có gì lạ không? Tiểu Nhị vốn thấy ba người bọn họ mới vào chỉ gọi mì Dương xuân, còn có chút xem thường, bây giờ lại thấy hắn tuôn ra nhiều món ăn nổi tiếng như vậy, phản ứng đầu tiên chính là nghe gọi những món ăn này thì sợ rằng ăn xong sẽ quịt tiền. Nhưng nhìn thấy ba người y phục chỉnh tề, nam tuấn lãng, nữ kiều diễm, lập tức liền bỏ đi nghi ngờ trong lòng, cười nịnh nói: -Đại gia, ngài báo những thức ăn này có chút quá mức quý báu, nơi này không có đầy đủ các món đó a. Tống Thanh Thư gật đầu: -Ta biết các ngươi nơi này không thể có, đầy đủ như vậy đi, những món ăn đó, món nào có thì mang lên. -Vâng..! Tiểu nhị mặt mày hớn hở liền xoay người đi.. Tiểu nhị vừa rời đi, Tô Thuyên nghiêng người qua, nghiến răng nói: -Tống đại nhân muốn chết a, sao gọi toàn món đắt tiền như thế! -Có vấn đề sao? Tống Thanh Thư nhún vai, -Nếu Hồng phu nhân đã mời tại hạ đến Thần Long đảo, thì phải dùng chi lễ để đối xử, tại hạ ăn không quen mì Dương xuân , chỉ muốn ăn chút các món ăn ở kinh thành, chút yêu cầu cũng không tính là quá đáng chứ? Tô Thuyên nhìn Tống Thanh Thư bình thản nói, tức giận đến suýt chút nữa đem tách nước trà giội vào trên mặt hắn. Tô Thuyên suýt chút nữa bị hắn làm cho tức chết, đành mạnh miệng nói: -Nhưng ở bên ngoài, ngân lượng không nên lộ ra, Tống đại nhân gọi món ăn rêu rao như vậy, người nhìn vào sẽ cho là chúng ta là dê béo, vạn nhất gặp phải lũ phỉ nhân thì sao? -Tại hạ không nghe lầm chứ, đường đường Giáo chủ phu nhân Thần Long Giáo, lại còn sợ đến lũ tiểu mao tặc? Tống Thanh Thư vẻ mặt ngạc nhiên nhìn nàng, -Quên đi, nếu có phỉ nhân đến, cùng lắm là tại hạ chịu thiệt một chút, giúp Hồng phu nhân đánh đuổi bọn chúng.. Tô Thuyên bị hắn trêu tức trong đầu nóng lên, bật thốt lên: -Nhưng trên người của ta không mang theo nhiều ngân lượng như vậy a!