[Dịch] Thâu Hương Cao Thủ

Chương 262 : NAM NHÂN THÍCH NHẤT CÁC DẠNG NỮ NHÂN ..

Ngày đăng: 08:09 03/08/20

Chương 259: NAM NHÂN THÍCH NHẤT CÁC DẠNG NỮ NHÂN .. -Được rồi, nếu như ngươi nói là vì Tiểu quận chúa, thì trong lòng mới thoải mái, thì cứ theo như thế đi. Tô Thuyên cười lạnh vài tiếng Phương Di liền đứng lên, làm Tô Thuyên giật mình: -Người định làm gì? -Thuộc hạ bây giờ qua câu dẫn Tống Thanh Thư, giúp cho Giáo chủ phu nhân lấy lại tấm nợ ngân phiếu. Phương Di mỉa mai nói - Đợi một chút. Tô Thuyên nhíu mày, lúc này Phương Di đang tại nổi nóng, cũng không cần phải chấp nhặt với nàng, -Theo tình huống Tống Thanh Thư bây giờ, nhìn hắn cũng không phải là loại người bụng đói thì ăn quàng, ngươi bây giờ với khuôn mặt âu sầu như thế này qua gian phòng của hắn, ta cảm thấy nam nhân rất khó đối với ngươi sinh ra hứng thú. Phương Di nhìn lại mình, thấy thần sắc hoàn toàn chính xác hơi tệ, nếu vứt bỏ tôn nghiêm chạy tới câu dẫn Tống Thanh Thư, nếu như đối phương đối với nàng chẳng thèm đoái hoài tới, sợ rằng so với mất đi danh tiết càng khó chấp nhận hơn. -Phu nhân, nước ấm đưa tới. Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gỏ cửa của tiểu nhị . Tô Thuyên ra hiệu cho tên tiểu nhị bước vào, rất nhanh một thùng nước nóng pha hương hoa đã chuẩn bị xong, Tô Thuyên nhìn Phương Di nói: -Một đường phong trần mệt mỏi, ngươi tắm rửa trước cho thật sạch sẽ, xong rồi bản phu nhân sẽ giúp ngươi trang điểm lại dung nhan, bảo đảm cho dù Liễu Hạ Huệ tái thế, cũng cầm giữ không được. Thấy Tô Thuyên hớn hở, Phương Di mờ mịt: -Giáo chủ phu nhân, thùng nước nóng này không phải của giáo chủ phu nhân tắm sao? -Ngươi cứ tắm trước, ta chờ sau khi ngươi đến gian phòng của Tống Thanh Thư thì sẽ tắm sau. Tô Thuyên giọng nói hưng phấn, nàng nghĩ đến Tống Thanh Thư với tư thái ung dung kiêu ngạo kia, giờ bị nàng dùng Phương Di đến phá rối để nhìn hắn về sau còn dám tại trước mặt nàng còn giữ được thần khí như vậy hay không.. Cởi y phục, Phương Di đem trọn thân thể mình ngâm tại trong thùng tắm, mà đối với chính mình vận mạng xót thương, nếu như Phương Di võ công đủ cao, nàng đương nhiên có thể cải biến vận mệnh của mình, đáng tiếc bản lĩnh của mình trong giang hồ chỉ tầm với hạng cao thủ tam lưu. Trong người lại trúng Báo Thai Dịch Cân Hoàn kỳ độc, Phương Di đối với tương lai mình đã tuyệt vọng, sớm đã có chút ít cam chịu rồi. Tô Thuyên bức nàng đến chủ động câu dẫn giao hoan với Tống Thanh Thư, phản ứng đầu tiên của Phương Di là cực kỳ phẫn nộ, lễ giáo làm cho nàng hoàn toàn không cách nào tiếp nhận, nhưng sau khi nàng tỉnh táo lại suy nghĩ lại, nàng phát hiện tương lai của mình xuất hiện một ánh rạng đông. Một nữ nhân muốn phải thay đổi vận mệnh, nếu như dựa vào năng lực của mình không được, vậy thì phải dựa vào một nam nhân cường đại, ngày trước nàng khăng khăng một mực theo sát Vi Tiểu Bảo, từ ngày Vi Tiểu Bảo chết đi thì cường đại nam nhân nay đã đổi thành Tống Thanh Thư, hiện giờ nàng chỉ còn có duy nhật là hắn để dựa vào mà thôi. Dưới ánh mắt của Phương Di, Tống Thanh Thư bản lĩnh cao cường, có phần có quyền thế, bộ dáng tuấn lãng thanh tú, chỉ đáng tiếc là hắn đối với Song Nhi rất tốt cũng có thể là bọn họ đã cùng lên giường với nhau rồi, nghĩ đến đây, Phương Di bực tức vỗ tay lên mặt nước một cái. -Làm sao vậy? Bên ngoài tấm bình phong, Tô Thuyên nghe được động tĩnh bên trong, nghi ngờ hỏi. -Không có gì, thuộc hạ tắm gần xong rồi. Phương Di, hồi đáp. Khi Phương Di từ sau tấm bình phong đi ra, da thịt của nàng được nước nóng làm cho ửng đỏ trong trắng lộ hồng, toàn thân tản mát ra một tầng hơi nước mờ ảo, so với bình thường còn kiều diễm hơn vài phần. -Quả nhiên là một mỹ nhân bại hoại, Tô Thuyên thoả mãn gật đầu, -Người mặc vào bộ y phục này đi… -Nhưng đây là y phục của giáo chủ phu nhân … Phương Di tuy rằng nhìn qua váy áo rất đẹp, nhưng nghĩ đến là y phục của Tô Thuyên, trong lòng nàng cảm thấy không thoải mái. -Đây là lần trước ta tiện tay mua, chưa có mặc qua, vừa vặn đêm nay ngươi cần dùng đến, dù sao y phục của người cũng đã một thân dính đầy bụi đất rồi.. -Đa tạ giáo chủ phu nhân. Phương Di cung kính đáp, nhưng trong lòng nghĩ đến có thể cải biến tương lai vận mệnh bản thân của mình hay không là dựa vào đêm nay rồi. -Đến đây ta giúp ngươi trang điểm. Tô Thuyên đem Phương Di ngồi trên mặt ghế, xuất ra bột nước son phấn tại trên mặt nàng bôi xoa, nàng vốn là tinh thông mị công, mà mị công thì rất trọng yếu về phấn trang điểm, ở phương diện này, Tô Thuyên là cao thủ tuyệt đối. -Khi qua gặp hắn thì người có ý định câu dẫn hắn như thế nào? Phương Di đang trầm tư, đột nhiên bị giọng nói Tô Thuyên làm bừng tỉnh, nguyên lai Tô Thuyên cũng không muốn chuyện sắp thành sắp thành lại bại, vì vậy đành truyền thụ cho Phương Di một số kinh nghiệm. -Thuộc hạ…chưa biết a. Phương Di hiện tại trong lòng cũng đang bất định. -Như vậy đi, Tô Thuyên suy nghĩ một chút, -Tống Thanh Thư cùng với Vi Tiểu Bảo là huynh đệ, ngươi lấy thân phận đệ muội thổ lộ với hắn về nỗi niềm thương nhớ vắng vẻ cô đơn từ khi trượng phu qua đời, nam nhân là cái loại động vật đáng ghét, đối với cái chuyện quan hệ tẩu tử, đệ muội, a di , cô cô các loại, thì trong tâm trí tràn đầy ảo tượng được giao hoan với bọn họ đấy. ngươi cứ dựa vào tình tiết như vậy mà triễn khai công phu, để cho hắn cảm thấy chiếm hữu ngươi có một loại cấm kỵ chinh phục, ngươi lại biểu lộ một chút tình ý đối với hắn, vào nửa đêm canh ba, cô nam quả nữ, chuyện còn lại chính là nước chảy thành sông rồi. Nghe Tô Thuyên nói, Phương Di trợn mắt há hốc mồm nhìn mình chằm chằm, -Giáo chủ phu nhân đối với trong lòng nam nhân quá hiểu rõ như vậy, khó trách được giáo chủ sủng ái như vậy. Tô Thuyên mặt như sương lạnh, nghĩ thầm Hồng An Thông tính là cái gì nam nhân từ cái ngày lão không gần gủi với nàng để luyện công? Một thân bản lĩnh của nàng, rõ ràng chỉ sung sướng khoái lạc trong thời gian ngắn ngủi có một năm, , còn từ mười năm nay thì bản thân chỉ là lý luận suông mà thôi. -Giáo chủ phu nhân..... Đây là thuộc hạ sao? Nhìn xem trong tấm kính đồng xuất hiện hình dáng một đại mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn, Phương Di có chút thất thần, nghĩ thầm chính mình mà còn không nghĩ đến mình lại có thể xinh đẹp như vậy. Tô Thuyên nhẹ gật đầu: -Đúng vậy, ngươi cũng không cần cảm tạ ta đâu, ta đây dùng thuật trang điểm tuy rằng có thể thay đổi rất lớn mỹ mạo của một nữ nhân, nhưng nếu như không có dung mạo tốt, thì cũng không đạt được hiệu quả như vậy…. Phương Di vẫn tiếp tục kinh hỉ soi mình trong tấm kính đồng, Tô Thuyên liền thúc giục nàng nhanh lên: -Đã trì hoãn đã lâu như vậy, ngươi nhanh lên đi, nếu không thì lát nữa Tống Thanh Thư ngủ say thì phiền toái... ……………………………………………………………………………………………. Phương Di đứng ở trước cửa gian phòng Tống Thanh Thư bên môi lộ ra nụ cười lạnh, Tô Thuyên sở cầu bất quá là chỉ muốn lấy lại tấm giấy nợ ngân phiếu, còn Phương Di thì không muốn cả đời của mình làm quân cờ cho Tô Thuyên , nàng muốn cải biến vận mệnh, điều nàng muốn làm là trở thành nữ nhân của Tống Thanh Thư . Dựa theo phương pháp Tô Thuyên dạy, hoàn toàn chính xác rất dễ dàng thành công, thế nhưng nàng chỉ là biến thành công cụ tiết dục một đêm của Tống Thanh Thư, cũng không thể nào được Tống Thanh Thư xem là nữ nhân của hắn. Phương pháp câu dẫn của Tô Thuyên tốt thì tốt, đáng tiếc không phù hợp ích lợi của nàng, về phần câu dẫn nam nhân, đó là thiên tính của nữ nhân, không cần người dạy... Nghĩ vậy, Phương Di mím môi. -Là Phương phu nhân ở bên ngoài sao? Giọng nói Tống Thanh Thư ấm áp truyền đến. -Tống đại ca, là muội đây..có thể vào trong được không? Trong lòng một khi đã đem đối phương trở thành nam nhân sau này của mình, Phương Di liền nhân thấy giọng nói của hắn rất dịu dàng. Tống Thanh Thư chần chừ một chút, ống tay áo vung lên liền dùng nội kình đẩy cái chốt cửa: -Mời vào… cửa không khóa. Phương Di nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, vào trong phòng, rất tự nhiên tiện tay đóng kỹ cửa lại, nhìn thấy động tác nhỏ này, Tống Thanh Thư liền nghi hoặc. Thấy Tống Thanh Thư ngồi xếp bằng trên giường, xem bộ dáng đang luyện công, giờ đang mở to đôi mắt sáng rực nhìn mình, Phương Di thì nửa đêm chạy đến gian phòng của nam nhân, nên lúng túng, vội vàng nói: -Tống đại ca, đứng ngoài muội chưa có lên tiếng, làm sao đại ca biết là muội vậy? Mượn qua ánh sáng ngọn nến, Tống Thanh Thư nhìn thấy Phương Di so với như thường ngày còn diễm lệ hơn nhiều, bộ y phục mỏng dính làm nổi lên dáng người linh lung có lồi có lõm, tràn ngập vô cùng hấp dẫn. Xuyên thấu qua cổ áo rộng mở, càng nhìn thấy hai bầu vú căng mọng như muốn nhảy thoát ra ngoài, bầu vú no đủ rất tròn, mềm mại dị thường, lách vào giữa hai bầu vú cao ngất là một cái khe sâu đậm nằm giữa, xông vào mũi mùi hương trầm vừa mới tắm rửa tươi mát, hai con ngươi dịu dàng, bên trong tựa hồ bao hàm xuân thủy, bên trong giọng nói cũng có chút ít làm nũng, Tống Thanh Thư trong lòng lộp bộp nhảy dựng: "Nàng... có ý định câu dẫn ta sao?" Nội công của hắn đã đến cấp độ tông sư, nên cũng nhận ra tim đập của nàng so với bình thường nhanh hơn trước nhiều. -Võ công của Tống đại ca thần thông, muội mới biết được trước kia người của Mộc Vương phủ tự xưng cao thủ, thật đúng là ếch ngồi đáy giếng. Phương Di cảm thán nói. -Phương phu nhân cũng không cần phải tự coi nhẹ mình, Tống Thanh Thư cười cười, chỉ vào một bên ghế bảo nàng ngồi xuống, -Võ công của Mộc Vương phủ là chuyên về ra trận giết địch, loại võ công này so với võ công trong giang hồ thì hoàn toàn bất đồng khác nhau, cả hai có ưu khuyết, thật sự khó nói ai cao ai thấp. -Võ công ra trận thật sự có lợi hại như vậy sao? Muội lại thấy rất bình thường đấy. Phương Di rõ ràng không tin. Tống Thanh Thư suy nghĩ một chút, -Vậy Phương phu nhân có từng nghe qua truyện ‘’ Thủy Hử’’ chưa ? -Muội đã từng xem qua ! Phương Di hai mắt tỏa sáng. -Phương phu nhân một nữ nhân, mà cũng đã xem qua loại sách này? Tống Thanh Thư sửng sốt. Phương Di xấu hổ: -Lúc còn ở trong vương phủ buồn bực, Tiểu quận chúa cùng muội liền tìm kiếm một ít thoại bản của giang hồ để xem, trong đó có sách ‘’ Thủy Hử’’ này. Tống Thanh Thư nhẹ gật đầu, tiếp tục nói: -Lấy chuyện Hắc toàn phong Lý Quỳ cùng lãng tử Yến Thanh mà so sánh, Lý Quỳ trời sinh man lực sức mạnh hơn người, tinh thông võ nghệ cũng là bậc thường, còn Yến Thanh thì có tuyệt kỹ độc môn Triêm y thập bát điệt lừng lẫy trong giang hồ, hai người đã từng đã giao thủ, Lý Quỳ không có lực phản kháng, bị Yến Thanh đánh cho thất điên bát đảo, thế nhưng là về sau sự thật chứng minh, ngoài sa trường giết giặc, lực sát thương của mười Yến Thanh so ra cũng còn kém hơn với một Lý Quỳ. Trải qua thực tế, Tống Thanh Thư hiểu được, võ lâm cao thủ xác thực lợi hại, nhưng trước mặt là thiên quân vạn mã, thì cũng không có làm được gì, cho dù là mạnh mẽ cao cường như Đông Phương Mộ Tuyết, t, cho dù là có dốc sức liều mạng, chỉ sợ cơ hội sống sót cũng không lớn, đương nhiên quân tình của các nước cũng không có đem võ lâm cao thủ lãng phí khi công kích chính diện ngoài trận mạc, mà là dùng trong những thời điểm thích hợp.