[Dịch] Thâu Hương Cao Thủ
Chương 28 : THẦN CHIẾU KINH.
Ngày đăng: 22:46 27/05/20
-Ta cũng không biết nữa…
Câu chuyện quỷ thần tuy rằng mờ ảo, nhưng Lăng Sương Hoa làm sao mà cho là mẫu thân mình sẽ tiến vào một trong ba ác đạo.
Tống Thanh Thư mở ra tay nói:
-Vậy thì Lăng tiểu thư sau này cũng không cần phải bận tâm lo lắng về lời thề ác độc kia.
-Đa tạ Tống công tử chỉ điểm.
Được hắn vừa khai mở đạo, Lăng Sương Hoa thấy mình sáng sủa, tảng đá nặng trong long đã để xuống, trước đây bản thân nàng nằm ở trong cuộc, không ý thức được điều này, Đinh Điển lại càng dở hơn y chỉ là một người giang hồ thô cục, không có tâm tư suy nghĩ sâu xa như vậy, mới dẫn đến việc hai người bị một lời thề độc đeo bám làm khổ triền miên mấy năm.
-Lăng tiểu thư yên tâm, tại hạ đã có biện pháp để tiểu thư sẽ gặp lại cùng Đinh đại hiệp nên duyên.
Tống Thanh Thư sau khi thăm dò vấn đề, giữa hai người, giờ thì hắn hoàn toàn yên tâm, cảm thấy chuyến này thu hoạch gần đủ rồi, nên đứng dậy nói lời cáo từ.
-Làm phiền Tống công tử nhọc lòng.
Lăng Sương Hoa đứng lên đến đáp lễ lại, thấy nàng dù cho dung nhan bị hủy, mỗi lần nhấc tay cũng toả ra khí chất thoát tục, Tống Thanh Thư nở nụ cười thiện ý, liền xoay người rời đi.
……………………………………………………………………………………….
-Ngươi đã gặp Lăng Sương Hoa?
Bên trong đại lao Đinh Điển bị kích động, nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Thư hỏi”
- Nàng gần đây có khỏe không?
Tống Thanh Thư bực mình lắc đầu một cái:
-Các ngươi đúng là một đôi nam nữ si tình, cứ mở miệng ra, câu nói đầu tiên đều giống nhau, nàng tất cả cái gì cũng tốt, chỉ là bởi vì ưu tư quá độ, nên có chút gầy gò thôi.
-Vậy thì được rồi… được rồi. . .
Đinh Điển tựa như bị ma chướng, ha ha cười sắng sặc.
-Đừng có quên..
Tống Thanh Thư ho nhẹ một tiếng.
-Chúng ta nói về chuyện Thần Chiếu kinh đi…
Đinh Điển lập tức trở nên cảnh giác :
- Khi nào ta cùng Lăng Sương Hoa ra khỏi thành Kinh Châu, thì mới đem Thần Chiếu kinh giao cho ngươi.
Tống Thanh Thư quỷ dị nhìn hắn nói:
-Ta tay trói gà không chặt, đến lúc đó ngươi quỵt nợ thì biết làm sao?"
Đinh Điển hai tay vây quanh, rít lên.
- Muốn bây giờ ta truyền Thần Chiếu kinh cho ngươi, đó là điều không thể được.
-Được rồi, xem như ta đem tính mạng của ta ra đánh cược, bởi vì ta cũng không biết Thần Chiếu kinh có chữa trị được kinh mạch của ta hay không..
Tống Thanh Thư làm ra hoài nghi:
- Vạn nhất liều lĩnh mạo hiểm tác thành các ngươi xong, kết quả cuối cùng phát hiện ra Thần Chiếu kinh đối với thương thế của ta chẳng có tác dụng gì cả, vậy thì ta tìm ai để khóc đây?
-Ta trước đây gân chân bị đều bị thủ hạ Lăng Thiếu Tư cắt đứt, bây giờ không phải là đã trở lại bình thường sinh long hoạt hổ?
Đinh Điển đưa chân ra hiệu.
-Hừ..đó là do ngươi tự nói, ta không biết là thật giả, để ta suy nghĩ lại..
Tống Thanh Thư cau mày qua lại đi tới đi lui, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, vỗ tay một cái:
-Như vậy đi, ngươi trước tiên đem nửa bộ đầu Thần Chiếu kinh truyền cho ta, chờ ta tác thành xong việc của ngươi cùng Lăng tiểu thư, sẽ đem phần còn lại giao cho ta, được chưa? Đinh đại hiệp, ta nhượng bộ như vậy là là xuất phát từ sự tín nhiệm đối với ngươi và phẩm cách của Lăng tiểu thư. . .
Đinh Điển do dự một lúc, trong lòng y cũng biết là nói chuyện trống không là không có cách nào để cho cái tên gian xảo giống quỷ này ra sức:
- Được, Lăng Sương Hoa là người ta yêu nhất đời này, một bộ Thần Chiếu kinh thì tính là gì, ngươi chú ý lắng nghe đây này.
Địch Vân lúc này Đinh Điển muốn truyền Thần Chiếu kinh cho Tống Thanh Thư, gã thì đã nản lòng thoái chí, cũng không có chút nào hứng thú, để tránh bị đánh, liền lui ra góc tường, bịt lỗ tai lại không nghe.
Đinh Điển liếc mắt nhìn hắn:
-Này, cái tên Địch Vân kia, ngươi cũng đến đây nghe đi.
Địch Vân tim đánh như trống chầu không dám, Đinh Điển hung dữ lườm hắn một cái:
-Lại muốn bị đánh đúng phải không?
Địch Vân sợ quá, vội vã thả tay che lỗ tai ra, nơm nớp lo sợ cùng lắng nghe.
-Ta xem ngươi tâm tình rất là gấp gáp vội vã, có điều ta vẫn phải nhắc nhở ngươi…
Nhìn thấy Tống Thanh Thư dáng dấp rất chờ mong, Đinh Điển do dự một chút, rồi vẫn nói:
-Luyện võ công ai cũng muốn tấn tới nhanh lẹ vì điều này rất quan trọng, có điều dục tốc thì bất đạt, phải tiến lên dần dần đó là cách tu luyện Thần Chiếu kinh, tâm bình khí hòa, không có tạp niệm…
-Đó là điều đương nhiên.
Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng Tống Thanh Thư vẫn không thể kìm được không vội, vì lúc nào hắn cũng có thể bị Chu Chỉ Nhược đuổi giết a. . .
Thấy hắn khẩu thị tâm phi, Đinh Điển cười lạnh, mặc kệ hắn, trực tiếp đọc khẩu quyết của Thần Chiếu kinh….
Không biết là do bị xuyên qua dẫn đến linh hồn đặc biệt mạnh mẽ hay sao, Tống Thanh Thư phát hiện trí nhớ của mình tốt vô cùng, đã đạt được cảnh giới nghe qua là không quên, hắn thầm đọc lại khẩu quyết nửa bộ đầu Thần Chiếu kinh, xác định chính mình toàn bộ đã nhớ kỹ.
Cẩn thận suy nghĩ một hồi về nội dung, Thần Chiếu kinh chủ yếu nhất ở chỗ hấp thu linh khí thiên địa, phương pháp tu luyện không giống như nội công bình thường thì cần phải vận khí từ kinh mạch, còn Thần Chiếu kinh thì trái lại có thể tự dưỡng trọng sinh lại kinh mạch, quả nhiên đúng là tuyệt thế võ công trong trong thiên hạ.
Tống Thanh Thư mừng rỡ nói:
-Thần Chiếu kinh quả nhiên không tầm thường, ngươi cứ yên tâm, con người của ta tuy rằng coi thường phép tắc lễ nghi, có điều từ trước đến giờ luôn coi trọng lời hứa, ta sẽ đem hết toàn lực ra trợ giúp ngươi cùng Lăng tiểu thư cao bay xa chạy.
-Um…?
Đinh Điển ngạc nhiên liếc mắt nhìn hắn, chính mình không chỉ pháp môn tu luyện, hắn chỉ nghe mình đọc qua một lần khẩu quyết, lại liền làm như đã thấu hiểu khí cảm quan trọng của Thần Chiếu kinh! Việc còn lại là hắn chỉ cần tích lũy thời gian tu luyện, cùng với linh khí thiên địa luyện hóa mà thôi. . .
Đinh Điển lại quay qua một bên, thì thấy chung quanh thân người của Địch Vân đang đắm chìm trong mù sương, trong lòng y kinh nghi bất định, tên tiểu tử ngốc này chẳng lẽ là lại là một kỳ tài học võ trăm năm khó gặp?
Tống Thanh Thư cũng nhận ra được bên trong cơ thể mình biến hóa, trong lòng hắn cũng cả kinh, làm sao mà giống chơi game như vậy, nhặt một quyển bí tịch, click vào phần tu luyện, lập tức liền có thể lên đến cấp max, chẳng lẽ mình cũng là một người trong truyền thuyết thuộc loại bất thế sinh ra thiên tài hay sao?
-Tống công tử, Lăng đại nhân phái người mời công tử qua phủ."
Một nha dịch từ ở phía xa hô lớn.
-Biết rồi, ta lập tức tới ngay:
Tống Thanh Thư đáp lời xong, quay đầu lại nói với Đinh Điển;
-Đinh đại hiệp, chuyện của ngươi cùng Lăng tiểu thư còn phải có sự chấp thuận của Lăng Thiếu Tư, để ta đi ứng phó với lão…
-Ừm!
Đinh Điển không tỏ rõ ý kiến chỉ gật đầu, xoay người, nhìn chằm chằm vào tên tiểu tử Địch Vân, tên này tuy ngốc, nhưng lại trung hậu thành thật, sau này nếu có cái gì bất trắc, nói không chừng còn phải dựa vào tiểu tử này đem mình cùng Lăng Sương Hoa chôn cùng nhau. . .
………………………………………………………………………………………….
-Lăng đại nhân lần này vội vã tìm tại hạ gọi lại đây, không biết là có chuyện gì?
Trên đường đi tới phủ, Tống Thanh Thư cảm thấy trong cơ thể mình có một luồng luồng khí yếu ớt xoáy tròn chậm rãi tản ra chung quanh đi khắp toàn thân, luồng khí xoáy lướt qua đến đâu, thì các kinh mạch huyệt đạo lạo có một cảm giác mát mẻ truyền đến, thay vì trước rất là thốn đau. Tuy rằng hiện nay vẫn còn có một số kinh mạch huyệt đạo tựa hồ chưa thông tới, hắn nghĩ đến là vì tu vi Thần Chiếu kinh vẫn chưa hoàn chỉnh, ngày nào đó có đủ toàn bộ Thần Chiếu kinh, thì mình có thể khỏi hẳn a. . .
-Bản phủ thấy công tử mặt lộ vẻ vui mừng, có phải là đã tra được manh mối gì rồi?
Lăng Thiếu Tư cầm chén trà đưa lên, nhẹ nhàng thổi một hơi, sắc mặt âm trầm hỏi.
Câu chuyện quỷ thần tuy rằng mờ ảo, nhưng Lăng Sương Hoa làm sao mà cho là mẫu thân mình sẽ tiến vào một trong ba ác đạo.
Tống Thanh Thư mở ra tay nói:
-Vậy thì Lăng tiểu thư sau này cũng không cần phải bận tâm lo lắng về lời thề ác độc kia.
-Đa tạ Tống công tử chỉ điểm.
Được hắn vừa khai mở đạo, Lăng Sương Hoa thấy mình sáng sủa, tảng đá nặng trong long đã để xuống, trước đây bản thân nàng nằm ở trong cuộc, không ý thức được điều này, Đinh Điển lại càng dở hơn y chỉ là một người giang hồ thô cục, không có tâm tư suy nghĩ sâu xa như vậy, mới dẫn đến việc hai người bị một lời thề độc đeo bám làm khổ triền miên mấy năm.
-Lăng tiểu thư yên tâm, tại hạ đã có biện pháp để tiểu thư sẽ gặp lại cùng Đinh đại hiệp nên duyên.
Tống Thanh Thư sau khi thăm dò vấn đề, giữa hai người, giờ thì hắn hoàn toàn yên tâm, cảm thấy chuyến này thu hoạch gần đủ rồi, nên đứng dậy nói lời cáo từ.
-Làm phiền Tống công tử nhọc lòng.
Lăng Sương Hoa đứng lên đến đáp lễ lại, thấy nàng dù cho dung nhan bị hủy, mỗi lần nhấc tay cũng toả ra khí chất thoát tục, Tống Thanh Thư nở nụ cười thiện ý, liền xoay người rời đi.
……………………………………………………………………………………….
-Ngươi đã gặp Lăng Sương Hoa?
Bên trong đại lao Đinh Điển bị kích động, nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Thư hỏi”
- Nàng gần đây có khỏe không?
Tống Thanh Thư bực mình lắc đầu một cái:
-Các ngươi đúng là một đôi nam nữ si tình, cứ mở miệng ra, câu nói đầu tiên đều giống nhau, nàng tất cả cái gì cũng tốt, chỉ là bởi vì ưu tư quá độ, nên có chút gầy gò thôi.
-Vậy thì được rồi… được rồi. . .
Đinh Điển tựa như bị ma chướng, ha ha cười sắng sặc.
-Đừng có quên..
Tống Thanh Thư ho nhẹ một tiếng.
-Chúng ta nói về chuyện Thần Chiếu kinh đi…
Đinh Điển lập tức trở nên cảnh giác :
- Khi nào ta cùng Lăng Sương Hoa ra khỏi thành Kinh Châu, thì mới đem Thần Chiếu kinh giao cho ngươi.
Tống Thanh Thư quỷ dị nhìn hắn nói:
-Ta tay trói gà không chặt, đến lúc đó ngươi quỵt nợ thì biết làm sao?"
Đinh Điển hai tay vây quanh, rít lên.
- Muốn bây giờ ta truyền Thần Chiếu kinh cho ngươi, đó là điều không thể được.
-Được rồi, xem như ta đem tính mạng của ta ra đánh cược, bởi vì ta cũng không biết Thần Chiếu kinh có chữa trị được kinh mạch của ta hay không..
Tống Thanh Thư làm ra hoài nghi:
- Vạn nhất liều lĩnh mạo hiểm tác thành các ngươi xong, kết quả cuối cùng phát hiện ra Thần Chiếu kinh đối với thương thế của ta chẳng có tác dụng gì cả, vậy thì ta tìm ai để khóc đây?
-Ta trước đây gân chân bị đều bị thủ hạ Lăng Thiếu Tư cắt đứt, bây giờ không phải là đã trở lại bình thường sinh long hoạt hổ?
Đinh Điển đưa chân ra hiệu.
-Hừ..đó là do ngươi tự nói, ta không biết là thật giả, để ta suy nghĩ lại..
Tống Thanh Thư cau mày qua lại đi tới đi lui, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, vỗ tay một cái:
-Như vậy đi, ngươi trước tiên đem nửa bộ đầu Thần Chiếu kinh truyền cho ta, chờ ta tác thành xong việc của ngươi cùng Lăng tiểu thư, sẽ đem phần còn lại giao cho ta, được chưa? Đinh đại hiệp, ta nhượng bộ như vậy là là xuất phát từ sự tín nhiệm đối với ngươi và phẩm cách của Lăng tiểu thư. . .
Đinh Điển do dự một lúc, trong lòng y cũng biết là nói chuyện trống không là không có cách nào để cho cái tên gian xảo giống quỷ này ra sức:
- Được, Lăng Sương Hoa là người ta yêu nhất đời này, một bộ Thần Chiếu kinh thì tính là gì, ngươi chú ý lắng nghe đây này.
Địch Vân lúc này Đinh Điển muốn truyền Thần Chiếu kinh cho Tống Thanh Thư, gã thì đã nản lòng thoái chí, cũng không có chút nào hứng thú, để tránh bị đánh, liền lui ra góc tường, bịt lỗ tai lại không nghe.
Đinh Điển liếc mắt nhìn hắn:
-Này, cái tên Địch Vân kia, ngươi cũng đến đây nghe đi.
Địch Vân tim đánh như trống chầu không dám, Đinh Điển hung dữ lườm hắn một cái:
-Lại muốn bị đánh đúng phải không?
Địch Vân sợ quá, vội vã thả tay che lỗ tai ra, nơm nớp lo sợ cùng lắng nghe.
-Ta xem ngươi tâm tình rất là gấp gáp vội vã, có điều ta vẫn phải nhắc nhở ngươi…
Nhìn thấy Tống Thanh Thư dáng dấp rất chờ mong, Đinh Điển do dự một chút, rồi vẫn nói:
-Luyện võ công ai cũng muốn tấn tới nhanh lẹ vì điều này rất quan trọng, có điều dục tốc thì bất đạt, phải tiến lên dần dần đó là cách tu luyện Thần Chiếu kinh, tâm bình khí hòa, không có tạp niệm…
-Đó là điều đương nhiên.
Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng Tống Thanh Thư vẫn không thể kìm được không vội, vì lúc nào hắn cũng có thể bị Chu Chỉ Nhược đuổi giết a. . .
Thấy hắn khẩu thị tâm phi, Đinh Điển cười lạnh, mặc kệ hắn, trực tiếp đọc khẩu quyết của Thần Chiếu kinh….
Không biết là do bị xuyên qua dẫn đến linh hồn đặc biệt mạnh mẽ hay sao, Tống Thanh Thư phát hiện trí nhớ của mình tốt vô cùng, đã đạt được cảnh giới nghe qua là không quên, hắn thầm đọc lại khẩu quyết nửa bộ đầu Thần Chiếu kinh, xác định chính mình toàn bộ đã nhớ kỹ.
Cẩn thận suy nghĩ một hồi về nội dung, Thần Chiếu kinh chủ yếu nhất ở chỗ hấp thu linh khí thiên địa, phương pháp tu luyện không giống như nội công bình thường thì cần phải vận khí từ kinh mạch, còn Thần Chiếu kinh thì trái lại có thể tự dưỡng trọng sinh lại kinh mạch, quả nhiên đúng là tuyệt thế võ công trong trong thiên hạ.
Tống Thanh Thư mừng rỡ nói:
-Thần Chiếu kinh quả nhiên không tầm thường, ngươi cứ yên tâm, con người của ta tuy rằng coi thường phép tắc lễ nghi, có điều từ trước đến giờ luôn coi trọng lời hứa, ta sẽ đem hết toàn lực ra trợ giúp ngươi cùng Lăng tiểu thư cao bay xa chạy.
-Um…?
Đinh Điển ngạc nhiên liếc mắt nhìn hắn, chính mình không chỉ pháp môn tu luyện, hắn chỉ nghe mình đọc qua một lần khẩu quyết, lại liền làm như đã thấu hiểu khí cảm quan trọng của Thần Chiếu kinh! Việc còn lại là hắn chỉ cần tích lũy thời gian tu luyện, cùng với linh khí thiên địa luyện hóa mà thôi. . .
Đinh Điển lại quay qua một bên, thì thấy chung quanh thân người của Địch Vân đang đắm chìm trong mù sương, trong lòng y kinh nghi bất định, tên tiểu tử ngốc này chẳng lẽ là lại là một kỳ tài học võ trăm năm khó gặp?
Tống Thanh Thư cũng nhận ra được bên trong cơ thể mình biến hóa, trong lòng hắn cũng cả kinh, làm sao mà giống chơi game như vậy, nhặt một quyển bí tịch, click vào phần tu luyện, lập tức liền có thể lên đến cấp max, chẳng lẽ mình cũng là một người trong truyền thuyết thuộc loại bất thế sinh ra thiên tài hay sao?
-Tống công tử, Lăng đại nhân phái người mời công tử qua phủ."
Một nha dịch từ ở phía xa hô lớn.
-Biết rồi, ta lập tức tới ngay:
Tống Thanh Thư đáp lời xong, quay đầu lại nói với Đinh Điển;
-Đinh đại hiệp, chuyện của ngươi cùng Lăng tiểu thư còn phải có sự chấp thuận của Lăng Thiếu Tư, để ta đi ứng phó với lão…
-Ừm!
Đinh Điển không tỏ rõ ý kiến chỉ gật đầu, xoay người, nhìn chằm chằm vào tên tiểu tử Địch Vân, tên này tuy ngốc, nhưng lại trung hậu thành thật, sau này nếu có cái gì bất trắc, nói không chừng còn phải dựa vào tiểu tử này đem mình cùng Lăng Sương Hoa chôn cùng nhau. . .
………………………………………………………………………………………….
-Lăng đại nhân lần này vội vã tìm tại hạ gọi lại đây, không biết là có chuyện gì?
Trên đường đi tới phủ, Tống Thanh Thư cảm thấy trong cơ thể mình có một luồng luồng khí yếu ớt xoáy tròn chậm rãi tản ra chung quanh đi khắp toàn thân, luồng khí xoáy lướt qua đến đâu, thì các kinh mạch huyệt đạo lạo có một cảm giác mát mẻ truyền đến, thay vì trước rất là thốn đau. Tuy rằng hiện nay vẫn còn có một số kinh mạch huyệt đạo tựa hồ chưa thông tới, hắn nghĩ đến là vì tu vi Thần Chiếu kinh vẫn chưa hoàn chỉnh, ngày nào đó có đủ toàn bộ Thần Chiếu kinh, thì mình có thể khỏi hẳn a. . .
-Bản phủ thấy công tử mặt lộ vẻ vui mừng, có phải là đã tra được manh mối gì rồi?
Lăng Thiếu Tư cầm chén trà đưa lên, nhẹ nhàng thổi một hơi, sắc mặt âm trầm hỏi.