[Dịch] Thâu Hương Cao Thủ

Chương 373 : ĐÈ ÉP VÀO DƯỚI GỐC HAI BẦU VÚ.

Ngày đăng: 08:17 03/08/20

Chương 366: ĐÈ ÉP VÀO DƯỚI GỐC HAI BẦU VÚ. Cao Thủ Thâu Hương (Edit Và Cải Biên) Lục Như Hoà Thượng 2,494 Chữ 23:40 28/11/2019 Kim Luân Pháp Vương vừa nghe mặt tái rồi, nhưng bây giờ cưỡi hổ khó xuống, chỉ đành ứng chiến, cả giận nói: -Lần này Dương Quá không ở đây, lão nạp không tin một mình ngươi có thể phát huy được toàn bộ uy lực kiếm pháp. Nghe được Dương Quá hai chữ, một bên Âu Dương Phong liền thay đổi sắc mặt, nhưng không chút biến sắc, tiếp tục quan chiến. -Quá nhi? Nghĩ đến Dương Quá, trong lòng Tiểu Long Nữ dâng lên một làn ngọt ngào, trong lòng càng căm hận Triệu Chí Kính vô liêm sỉ, hơn nữa nàng vốn không quen nói nhiều, giơ tay một chiêu kiếm liền công qua. Kim Luân Pháp Vương gầm lên một tiếng, năm vòng Kim Luân bay lượn chung quanh chống trả chiêu kiếm, làm cho Tiểu Long Nữ không thể tới gần người lão, tiếng vang năm vòng Kim Luân chấn động đến mức trong tai mọi người vang lên ong ong. -Đại hòa thượng này nội lực thật thâm hậu. Hồ phu nhân lo âu nói. -Nội lực của lão đang là cao thủ tuyệt thế hiện nay. Tống Thanh Thư tán đồng gật đầu, trong lòng suy nghĩ hiện tại Kim Luân Pháp Vương luyện Long Tượng Ba Nhược Công còn chưa đại thành, nếu không thì sẽ không dựa dẫm vào năm vòng Kim Luân này đâu. Trong tửu điếm luân ảnh khuấy động, kiếm khí ngang dọc, Kim Luân Pháp Vương tiếng gào như lôi, Tiểu Long Nữ áo trắng như tuyết, hai người xuất nhập giao chiến khốc liệt. Tiêu Tương Tử bàng quan nhìn Kim Luân Pháp vương cùng Tiểu Long Nữ đánh nhau, thấy lão tuy rằng thủ nhiều công ít, nhưng tiếp đón hai, ba chiêu thì cũng phản đòn một chiêu, năm vòng Kim Luân uy lực cực kỳ mãnh liệt, làm cho Tiểu Long Nữ không thể tới gần người, so với vừa rồi ba người chỉ thủ chớ không tấn công thật là cao minh hơn rất nhiều. Ba người cùng khâm phục, tuy vẫn đố kỵ: "Hòa thượng này được phong làm đệ nhất quốc sư Mông Cổ, cũng không uổng công hắn." Không ai biết Kim Luân Pháp Vương ra chiêu tuy hung mãnh, nhưng trong lòng lão đã không ngừng kêu khổ, hai tay Tiểu Long Nữ kiếm chiêu xuất ra không giống nhau, nhưng phối hợp tinh diệu tuyệt luân, tay trái kiếm công trước, kiếm trong tay phải liền đồng thời tập kích đến sau, mỗi một đường kiếm chiêu đều là công kích mấy nơi, nếu không nhờ có cảnh giới nội công ngoại công đăng phong tạo cực, nhanh tay nhanh mắt, cương nhu hổ trợ lẫn nhau, võ công chỉ cần hơi kém nửa phần, trong khoảnh khắc thì từ lâu trên người Kim Luân Pháp Vương đã trúng mười bảy, mười tám kiếm. Triệu Mẫn võ công tuy rằng không tính là cao thủ, nhưng nhãn lực của nàng lại phi thường cao minh, võ công của Kim Luân Pháp Vương, nàng từ trước đến giờ rất khâm phục, thấy lão hiện tại từ từ rơi vào thế hạ phong, trong lòng Triệu Mẫn không khỏi ngơ ngác: “Cô nương này võ công lại cao đến mức độ như vậy sao? ..” Tống Thanh Thư khẽ mỉm cười, nhỏ giọng đối với Hồ phu nhân nói: -Sư muội của tẩu tẩu lần này sẽ thắng cược. Hồ phu nhân kinh ngạc hỏi: -Làm sao có khả năng đó, đại hòa thượng kia võ công rõ ràng xa cao minh hơn sư muội nhiều, sư muội ỷ vào kiếm pháp tinh diệu đánh lão trở tay không kịp mà thôi, chờ lão hoãn lại tâm tình, muốn thắng khó lắm, ta chỉ là hy vọng sư muội có thể chống đỡ quá một trăm chiêu thì đã tạ ơn trời đất rồi. Tống Thanh Thư bây giờ ánh mắt cỡ nào tinh xảo, hắn nhìn ra Kim Luân Pháp Vương bại thế đã thành, cười nói: -Sư muội của tẩu tẩu tuy chỉ một người mà kiếm pháp lại giống như hai người cùng lúc xuất chiêu, ra chiêu tuy nhanh, nhưng dù sao uy lực chung quy cũng không bằng hai người liên thủ, võ công của nàng cùng với Kim Luân Pháp Vương cách biệt rất xa, đáng tiếc Kim Luân Pháp Vương trước đây đã từng thua qua 'Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp', vừa thấy được kiếm pháp này, trong lòng liền khiếp sợ, hơn nữa Tiểu Long Nữ ra chiêu như tinh trì điện thiểm, lại có thêm tác dụng doạ người, nếu Kim Luân Pháp Vương lấy mãnh lực năm vòng Kim Luân cùng Tiểu Long Nữ đối công, nàng liền không chống đỡ được, nhưng Kim Luân Pháp Vương trong lòng vẫn còn khiếp sợ, dĩ nhiên cố kỵ không dám sử dụng tốc độ nhanh với Tiểu Long Nữ, cho nên chỉ có thua mà không thể nào thắng được. Đúng như Tống Thanh Thư phán đoán, đấu đến năm mươi, sáu mươi chiêu qua đi, Kim Luân Pháp vương đã là ngàn cân treo sợi tóc, lão rút về năm vòng Kim Luân hộ thân, không dám ném ra tấn công địch thủ, lại thêm mấy chiêu, cơ hồ cũng càng thu hẹp lại năm vòng Kim Luân rồi, tiếp theo đã biến thành chỉ thủ chứ không công, giống như cục diện vừa rồi của đám Tiêu Tương Tử. Năm vòng Kim Luân nặng nhẹ to nhỏ, hình dạng không giống nhau, tạo thành năm vầng sáng vàng, ở quanh người của lão lăn qua lăn lại. Chợt nghe Tiểu Long Nữ quát một tiếng: -Trúng… Theo tiếng Kim Luân Pháp vương thấp giọng gầm rú, sau khi “ leng keng…” mấy tiếng vang lên, hai người nhảy vọt phóng tới, ra tay càng lúc càng nhanh, đám Tiêu Tương Tử cũng không nhìn rõ hai người này vừa rồi một quát một gọi, đã nổi lên biến hóa gì nữa…. -Vừa rồi phát sinh cái gì? Hồ phu nhân cũng không có thấy rõ, kinh ngạc hỏi. Tống Thanh Thư nhàn nhạt cười: -Kim Luân Pháp Vương bị thương rồi." Chỉ một lúc sau, bên trên bạch y của nàng điểm điểm loang lổ lên mười mấy chấm máu tươi, lan rỏa ra vẽ thành tựa như mấy đóa hoa đào, tươi đẹp loá mắt. Ni Ma Tinh vui mừng nói: - Yêu nữ bị thương rồi! Tiếp theo hái ánh kiếm lóe lên, Kim Luân Pháp vương gầm nhẹ, Tiêu Tương Tử đứng bên lạnh lùng nói: -Không! Là đại hòa thượng bị thương! Triệu Mẫn sắc mặt âm trầm, nàng không nghĩ tới sẽ là kết quả như thế này, thấy bên cạnh mình Bách Tổn Đạo Nhân cùng Kim Cương môn chủ có dáng vẻ bàng quan, liền suy nghĩ hiểu được tâm tư của bọn họ. Đám cao thủ này mỗi người đều mang tuyệt kỹ, xưa nay kiêu căng khó thuần, đến nỗi nương nhờ vào Mông Cổ mà cũng không ai phục ai, ai cũng muốn trở thành là người có tên tuổi đệ nhất cao thủ Mông Cổ cả.. Kim Luân Pháp Vương trước được phong là quốc sư Mông Cổ, mơ hồ có tư thế là đệ nhất cao thủ Mông Cổ, Bách Tổn Đạo Nhân, Kim Cương môn chủ về sau mới nương nhờ vào Mông Cổ, nên không cam lòng. Có điều mọi người đền cùng làm quan cùng triều, không tiện trở mặt tỷ thí, bây giờ có người ngoài ra tay, hạ thấp uy phong của Kim Luân Pháp Vương, bọn họ còn cầu cũng không được. Triệu Mẫn rõ ràng tình huống này, bây giờ kêu hai người xuất thủ cứu giúp thì tuyệt đối không thể, nếu coi như cho là bọn họ đồng ý, Kim Luân Pháp Vương phỏng chừng cũng không chịu để cho mất mặt. Bỗng nhiên linh cơ hơi động, Triệu Mẫn hững hờ nói chuyện với Hoa Tranh công chúa nói: -Cô cô, ví dụ như trong tay điệt nữ cầm trong tay tú hoa châm, cô cô cầm trong tay cây chùy, chúng ta cùng lúc bắn trúng đối phương, đến tột cùng vật nào sẽ gây nên vết thương nặng hơn? Hoa Tranh đầu óc mơ hồ, theo bản năng đáp: -Đương nhiên là người bị trúng chùy sẽ bị thương nặng hơn. Triệu Mẫn khẽ mỉm cười: -Đúng nha, cô cô cho dù bị trúng mấy mũi tú hoa châm, cũng không ảnh hưởng gì đến toàn cục, trái lại chỉ cần bị trúng một chùy, không chết thì cũng bị trọng thương. Kim Luân Pháp Vương biết chẳng bao lâu nữa, mình sẽ bại vào trong tay Tiểu Long Nữ, sau này đừng nói đến cái hư danh đệ nhất cao thủ Mông Cổ, chính là ở dưới trướng Mông Cổ, cũng không có đất cắm dùi, lập tức liền lòng như tro nguội. Đột nhiên nghe được tiếng nói lanh lảnh của Triệu Mẫn, trong lòng hơi động, chợt hiểu quận chúa là đang chỉ điểm cho mình. Hơi ngẫm nghĩ, Kim Luân Pháp Vương sáng mắt lên, bỗng nhiên hiểu: “ Đúng đấy, chính mình vẫn rút tay rút chân, chỉ sợ bị một chiêu kiếm Tiểu Long Nữ đâm chết, nhưng tu vi nội lực của nàng ta cũng không rõ ràng, cho dù là có bị nàng đâm trúng một, hai kiếm, nhiều lắm chỉ là vết thương nhẹ, mà dựa vào chân khí dùng năm vòng Kim Luân, Tiểu Long Nữ với thân thể thanh mảnh của nàng có thể chịu đựng nổi sao? Thế thì còn gì mà cứ một mực phải phòng thủ? ..” Trong lòng có chủ ý, Kim Luân Pháp Vương thay đổi cách đanh, không cùng nàng chống đỡ đánh nhanh nữa, liền vận nội lực vung lên năm vòng Kim Luân đánh tới, dùng phương pháp đôi công nếu trúng chiêu thì cùng nhau trúng đòn. Đã là như thế, đến phiên Tiểu Long Nữ luống cuống tay chân, lại phải cứ tránh né Kim Luân Pháp Vương công kích tới, không thể xuất chiêu đâm tới Kim Luân Pháp Vương được. Tống Thanh Thư khe khẽ thở dài, Triệu Mẫn quả nhiên thông minh, võ công rõ ràng không ra sao, chỉ cần liếc mắt là đã nhìn ra vấn đề trong đó, còn mượn trò chuyện với Hoa Tranh gián tiếp nhắc nhở Kim Luân Pháp Vương, cùng lúc giữ lại mặt mũi cho lão. Giữa trường đấu, mọi người ngoại trừ cao thủ chân chính, đại đa số người cũng cùng có ý nghĩ giống như Hồ phu nhân, cho rằng Kim Luân Pháp Vương lúc mới bắt đầu chỉ là không ứng phó kịp, hiện tại đứng vững gót chân đã bắt đầu phản công, đâu ai biết biết là nếu không nhờ có Triệu Mẫn nhắc nhở, Kim Luân Pháp Vương nói không chắc đã chết vào dưới kiếm Tiểu Long Nữ. Sau nhiều lần né tránh qua đi, chung quy Tiểu Long Nữ vẫn không cách nào tránh khỏi trường kiếm cùng năm vòng Kim Luân trực tiếp va chạm nhau, một tiếng vang giòn, thân thể nàng như bị sét đánh trúng, khóe môi tràn ra một làn máu tươi, thối lui về sau… Mấy lần chịu khổ với Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp, Kim Luân Pháp Vương sát cơ sinh ra, lao tới dùng chưởng nhân cơ hội giết chết Tiểu Long Nữ . Vậy mà trong tửu điếm đột nhiên vang lên tiếng “ oạp..oạp ..” ếch kêu, một bóng xám bay tới như điện xẹt, cách thật xa cũng có thể nhận ra được kình phong hủy thiên diệt địa, Kim Luân Pháp Vương giật nảy cả mình, liền hiểu rằng nếu mình không thu chiêu, cho dù có thể lấy mạng Tiểu Long Nữ, tất nhiên mất mạng dưới chưởng phong của người đang phóng đến. Kim Luân Pháp Vương dồn khí đan điền, vội vã vận lên Long Tượng Ba Nhược Công, trong chớp mắt cùng người vừa mới tới chạm lấy mười mấy chưởng, một luồng cương phong từ nơi trung tâm nổ vang ầm ầm tứ tán ra. Đừng nói là phần lớn là cao thủ bình thường , liền ngay cả bậc cao thủ như Tiêu Tương Tử, cũng bị thổi nghiêng ngã trái ngã phải, Ni Ma Tinh là thảm nhất, hai chân đã bị đứt, hạ bàn bất ổn, liền rớt mông ngồi trên mặt đất, bên trong tửu điếm chỉ có vẻn vẹn vài người mới có thể ổn định không lay chuyển Kim Luân Pháp Vương lùi lại mấy bước, khí huyết sôi trào, gương mặt đỏ sẫm như sắp trướng ra máu, lão ta chịu thiệt vì mới vừa rồi cùng Tiểu Long Nữ đấu hơn mấy chục chiêu, đã hao tổn không ít nội lực, bây giờ lại còn vội vàng ứng chưởng, vì lẽ đó sau khi giao thủ liền bị nội thương không hề nhẹ. Âu Dương Phong cười ha ha: -Các hạ đường đường thân phận tông sư, đối phó với một hậu bối tiểu cô nương, phải dựa vào người khác từ bên ngoài chỉ điểm, thực sự là buồn cười… buồn cười. Vừa rồi Âu Dương Phong nghe qua, liền biết Tiểu Long Nữ cùng Dương Quá có mối quan hệ với nhau, đương nhiên sẽ không nhìn tiểu cô nương sắp là nhi tức của mình chịu thiệt, thấy Kim Luân Pháp Vương muốn sát thủ, liền lập tức xuất thủ cứu giúp. Kim Luân Pháp Vương da mặt co rúm, chỉ tiếc bây giờ khí tức tích tụ, nhất thời nói không ra lời, Âu Dương Phong cũng không quan tâm đến lão, quay đầu hứng thú nhìn Tống Thanh Thư: -Các hạ chẳng lẽ là Bắc Kiều Phong? Cầm Long Thủ đúng là diệu thủ.. Vừa rồi tính mạng Tiểu Long Nữ trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tống Thanh Thư cũng đã ra tay rồi, song chưởng cách không hướng về phía Tiểu Long Nữ liền cách không hút nàng bay tới bên người mình. Lúc đó Tiểu Long Nữ đang ngưng thần chuẩn bị đối phó Kim Luân Pháp Vương, bỗng cảm thấy bên cạnh người một nguồn sức mạnh truyền đến, thân thể không tự chủ được bị dẫn dắt hút lấy, khi nàng tỉnh táo lại, thì phát hiện mình đang ngồi ở trong lòng người nam nhân kia vừa rồi chỉ điểm cho mình. Nhận thấy cánh tay của hắn vòng trước ngực mình, đè ép lên bên dưới hai gốc bầu vú, Tiểu Long Nữ trong lòng tức giận, nhưng lại vừa nghĩ tới hắn là vì cứu mình, trong lúc nhất thời lại không biết ứng đối ra sao…..