[Dịch] Thâu Hương Cao Thủ

Chương 448 : MÈO MÙ ĐỤNG CHUỘT CHẾT.

Ngày đăng: 08:21 03/08/20

Chương 441: MÈO MÙ ĐỤNG CHUỘT CHẾT. Cao Thủ Thâu Hương (Edit Và Cải Biên) Lục Như Hoà Thượng 1,407 Chữ 13:34 21/02/2020 Lúc Tống Thanh Thư quay trở lại chỗ ngồi, thì thấy Chu Chỉ Nhược đang nhìn mình chằm chằm, trên mặt liền nóng lên, chột dạ hỏi: -Làm sao vậy? Chu Chỉ Nhược vẻ mặt giễu cợt: -Ngươi nói mình cùng vị này Hà cô nương không có gì liên quan gì đúng không? Tống Thanh Thư lúng túng nói: -Chính xác là cùng nàng không có quan hệ gì a. Ngoại trừ đã từng giao hoan..hai lần... trong đầu Tống Thanh Thư âm thầm bổ sung. -Ngươi cho là ta mắt mù sao, Chu Chỉ Nhược hừ một tiếng, -Các ngươi lúc giao đấu đều không xuất ra hết sức lực, muốn nói không có phát sinh qua cái g, chỉ có kẻ ngu ngốc mới tin được. Tống Thanh Thư phiền muộn,cũng không tiện giải thích với nàng, lúc đó một thân võ công chưa thành, bị đối phương dụ dỗ cưỡng bức, có nói ra thì cũng không ai tin a.. -Chỉ Nhược a, muội nói vị Tấn Dương Đại Hiệp này cùng với gã Thiết Đầu quái nhân kia ai sẽ thắng vậy? Tống Thanh Thư liền đánh trống lãng nói. Lúc Du Thản Chi lên đài, cái mặt nạ bằng sắt trùm đầu khiến mọi người hít một hơi khí lạnh, nhưng nghĩ tới hắn là môn nhân Tinh Túc Phái, dù có bao nhiêu cổ quái cũng không có gì lạ nên cũng bình thường trở lại. Tống Thanh Thư nhìn dáng dấp Du Thản Chi, liền nghĩ tới A Tử, lần trước khi hắn đi đến thủy tạ, A Chu tựa hồ còn chưa gặp mặt Tiêu Phong, thì A Tử tự nhiên cũng không có lý do gì để theo Tiêu Phong, vậy Du Thản Chi có cái Thiết Đầu này là từ đâu tới? Hắn làm như thế nào lại trở thành môn nhân phái Tinh Túc? Tống Thanh Thư đang miên mang suy nghĩ, thì Chu Chỉ Nhược đã dựa vào tình hình giao đấu bắt đầu phán đoán: -Tấn Dương Đại Hiệp thành danh nhiều năm, một thân Hỗn Nguyên Công chẳng thể khinh thường, còn gã Thiết Đầu kia thì trong chốn giang hồ là kẻ vô danh, chẳng qua là đệ tử của phái Tinh Túc, nếu Đinh Xuân Thu tự thân xuất mã chống lại Tiêu Bán Hòa, nếu không có dụng độc mà nói, cũng chưa chắc có thể dễ dàng thắng được, huống chi Du Thản Chi chỉ là một đệ tử. Tống Thanh Thư cười nói: -Nếu không chúng ta đánh cược đi, ta nói là gã Thiết Đầu thắng… Hắn và Tiêu Bán Hòa đã từng giao thủ, Hỗn Nguyên Công của đối phương quả thật không tệ, nhưng so với Hàn Băng Chân Khí của Du Thản Chi thêm với Dịch Cân Kinh biến dị, thì có chút yếu kém hơn. Chu Chỉ Nhược lại nhìn trên đài vài lần, khẽ lắc đầu: -Gã Thiết Đầu kia công phu quyền cước quá thô thiển, so với đệ tử của Nga Mi có thể còn đấu không lại, thì làm sao có thể thắng được? Tống Thanh Thư cười gian xảo: -Nếu muội thấy như vậy, chúng ta thiết lập tặng vật khi thua cuộc đi.. - Tặng vật gì? Chu Chỉ Nhược hiếu kỳ hỏi. - Một nụ hôn, Tống Thanh Thư thấp giọng nói, -Muội thắng, ta hôn muội một ngụm, ta thắng, muội hôn ta một cái. -Phi… Chu Chỉ Nhược gắt lên, -Vô luận là thắng thua cũng đều tiện nghi cho ngươi sao? -Vậy muội có đánh cuộc hay không đây? Tống Thanh Thư lúc này nhìn lên gò má Chu Chỉ Nhược, da thịt trên mặt trong suốt, vô cùng mịn màng, đã muốn gặm một cái... -Được… ta đồng ý… Tống Thanh Thư vốn có cho rằng lấy tính tình của Chu Chỉ Nhược, chắc chắn nàng sẽ phản ứng, ai biết khóe môi nàng cong lại thật đẹp mắt độ, lại có thể đáp ứng dễ dàng như vậy. Tống Thanh Thư qua đi ý mừng xông lên đầu, vội quay đầu lại nhìn tình hình trên lôi đài, hai người ai thắng ai thua cũng được, chỉ cầu hai người bọn họ nhanh lên một chút đánh cho xong là tốt rồi. Chu Chỉ Nhược đột nhiên vẻ mặt nghi ngờ nhìn trên đài: -Tiêu Bán Hòa cố kỵ cái gì, vì sao không dám gần gã Thiết Đầu trong vòng nữa trượng vậy? Trong mắt nàng, chiêu thức Thiết Đầu kia sơ hở trăm chỗ, rõ ràng chỉ cần mấy chiêu là có thể chế phục được gã, ai biết mấy lần đều là Tiêu Bán Hòa đưa tay xuất chiêu đến một nửa thì chậm lại, nên bị đối phương phản ứng che chắn lại làm vuột thời cơ tốt. Giữa sân sự nghi ngờ không phải số ít, cách đó không xa Quách Phù cũng lôi kéo tay Hoàng Dung hỏi: -Mẫu thân a, tên quái nhân Thiết Đầu võ công ngay cả đối cới còn đều kém hơn, vì sao Tấn Dương Đại Hiệp giao đấu lâu như vậy mà không thắng được, uống phí hắn đã với phụ thân nổi danh cùng lúc đây." Quách Phù cau mũi quỳnh, trong lòng cực kỳ bất mãn. Tống Thanh Thư thầm khen, vị Quách đại tiểu thư này tuy rằng tính tình khác thường, nhưng lại di truyền dung mạo của mẫu thân nàng, thật sự là quá xinh đẹp a. Chú ý tới ánh mắt Tống Thanh Thư, Quách Phù lại trừng mắt với hắn, hiển nhiên đối với câu nói vô lễ của hắn vẫn còn canh cánh trong lòng. Tống Thanh Thư thấy buồn cười, vừa vặn Chu Chỉ Nhược cũng đang nghi ngờ vấn đề này, hắn liền cố ý cao giọng để giải thích cho cả hai người: - Thiết Đầu nhân kia tuy rằng công phu quyền cước thô thiển, nhưng nội lực của hắn lại cực kỳ cổ quái, không chỉ có hùng hồn biến hoá kỳ lạ, còn xen lẫn hàn khí tà độc vô cùng, Tiêu Đại Hiệp mỗi lần cùng hắn đối một đôi chiêu, bị chân khí hàn độc xâm nhập kinh mạch trên tay, chiêu thức dĩ nhiên là bị ngưng trệ rất nhiều, không nhìn ra tới Hàn Băng Chân Khí của Du Thản Chi chậm chạp mà lại vô cùng hiệu quả. Tuy rằng câu cuối cùng nghe không hiểu, nhưng phía trước lời giải thích làm cho Hoàng Dung nghe được khẽ gật đầu, trong lòng âm thầm hoảng sợ: "Khoảng cách xa như vậy, hắn lại có thể nhìn thấy tình huống chân khí của hai người nhất thanh nhị sở như vậy, võ công của hắn đến tột cao đến trình độ nào đây?" Mẫu tử tựa như liên tâm, tựa như là giải thích thay cho gút mắc nghi hoặc của Hoàng Dung , Quách Phù bĩu môi: -Chỉ là hắn nói bừa thôi, cách xa như vậy thì làm sao có thể biết được… Ai ngờ Quách Phù vừa dứt lời, trên đài Du Thản Chi đột nhiên bắt đầu phản công, một chiêu vô cùng uy mãnh tung ra i, Tiêu Bán Hòa lo sợ né tránh qua, một chưởng này của Du Thản Chi liền đánh trúng cờ của lôi đài từ phía xa xa, lá cờ nheo vốn đang đón gió lay động, chợt lấy mắt thường cũng có thể thấy được dính vào một tầng sương lạnh, không lâu lắm, ngay cả lá cờ xí đang tung bay cũng bị một lớp băng cứng đông lại, cái công phu hoang đường này làm cho tất cả mọi người hô hấp như cứng lại, lập tức một “ ồ…” lên, xôn xao bàn tán nghị luận. Vừa mới rồi Tiêu Bán Hòa và Du Thản Chi tỷ võ, ngoại trừ mấy người cao thủ hàng đầu thì nhìn ra được vấn đề then chốt, đại bộ phận nhân tâm nhân sĩ võ lân thì có suy nghĩ cùng với Quách Phù không sai biệt lắm, ai cũng đều thấy Tấn Dương Đại Hiệp này có tiếng mà không có miếng… Quách Phù run sợ thè lưỡi, nhìn lại thì phát hiện Tống Thanh Thư đang như chế giễu nhìn mình chằm chằm, trên mặt nóng lên: -Hừ, mèo mù đụng chuột chết, có gì hay mà đắc ý.