[Dịch] Thâu Hương Cao Thủ

Chương 469 : TÌM CÁCH KHUẤT PHỤC HOÀNG DUNG

Ngày đăng: 08:23 03/08/20

Chương 462: TÌM CÁCH KHUẤT PHỤC HOÀNG DUNG Cao Thủ Thâu Hương (Edit Và Cải Biên) Lục Như Hoà Thượng 2,503 Chữ 17:45 11/07/2020 CHƯƠNG 458: TÌM CÁCH KHUẤT PHỤC HOÀNG DUNG. -Con bà nó… Tống Thanh Thư không nhịn được tuôn ra một câu chửi, -Lão đã bắt Hoàng phu nhân đến đây sao? -Này …có cái gì ngạc nhiên chứ, Âu Dương Phong thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, - Xú nha đầu đã từng làm hại lão phu, lại làm cho lão phu phải chịu điên điên khùng khùng suốt mười mấy năm qua, lão phu đã sớm muốn thu thập, chỉ tiếc là lúc nào bên người nàng nếu không có Quách Tĩnh thì cũng là có Hoàng lão tà, cho nên không tiện hạ thủ, hiếm khi thấy xú nha đầu này lạc đàn, lúc này không hạ thủ thì còn chờ đến khi nào đây? Nghe được Âu Dương Phong nói, Hoàng Dung vô cùng hối hận, chính mình trước khi ra đi thì Tĩnh ca đã là nhắc nhở chuyến đi này có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, chỉ tiếc vì muốn tìm gặp Quách Phù, nên không hề đem lời của Tĩnh ca coi là chuyện đáng lưu tâm, cứ cho rằng dựa vào bản lĩnh của Đả Cẩu Bổng Pháp cùng với danh tiếng của mình nhiều năm qua thì để tự bản vệ sẽ không có vấn đề gì, ai ngờ Âu Dương Phong loại nhân vật cấp độ tông sư này chẳng hề để ý đến thân phận mặt mũi của nàng mà ra tay. -Lão mới vừa rồi đã nói muốn vãn bối hỗ trợ chính là cái chuyện này? Tống Thanh Thư nuốt nước bọt, có chút khó khăn nói ra. Nghe được giọng nói của hắn, Hoàng Dung đôi mắt nhất thời sáng ngời, Âu Dương Phong cùng mình thì không thể nào giải được cừu hận, mặc cho mình có dẻo miệng đến đâu cũng không cách nào đánh động được lão, nhưng Tống Thanh Thư thì khác, hắn ta so với tuyệt đối muốn so với dầu muối bất xâm Âu Dương Phong thì dễ đối phó hơn nhiều, huống chi hắn vào lúc ban ngày còn đã cứu mình một lần, dù sao trong xương của hắn hẳn vẫn còn có chút hiệp nghĩa. -Làm sao vậy? Mới đầu thì vỗ ngực vang trời, kết quả mới vừa nghe lão phu nhắc đến A Thanh thì lúng túng, hiện tại bây giờ làm việc nhỏ như thế này, cũng làm ngươi phải lúng túng? Âu Dương Phong chế giễu nhìn hắn. -Cái chuyện này không phải là lúng túng hay không túng a, Tống Thanh Thư đau đầu cực kỳ, -Nhưng chuyện như vậy thì thật sự không có cách nào giúp lão được đâu ! Âu Dương Phong tuy rằng chưa có nói rõ muốn hắn giúp như thế nào, nhưng lấy cừu hận của lão đối với Hoàng Dung, bây giờ tìm đến hắn một tên chuyên bẻ hoa bắt bướm mang đến đâu, thì dùng cái đầu ngón chân cũng có thể đoán được ý định của Âu Dương Phong. -Ngươi đã biết lão phu muốn ngươi làm cái gì rồi sao? Âu Dương Phong tựa như cười mà không phải cười nhìn hắn. -Chẳng lẽ vãn bối phải giả ngây giả dại làm như không biết gì.. Tống Thanh Thư phì một cái. .. Một bên Hoàng Dung nghe được thì âm thầm hoảng sợ, giữa Âu Dương Phong và Tống Thanh Thư hai người nói chuyện cứ ngươi một lời, ta một lời không có chút gì là khách saó, có thể chứng minh hai người này có mối quan hệ bằng hữu, nếu như Tống Thanh Thư là bằng hữu của Âu Dương Phong, chuyện rắc rối này không dễ xử lí rồi…. Cứ cho là Tống Thanh Thư không vẽ đường cho hươu chạy, cũng chắc chắn sẽ không lại hại Âu Dương Phong, dù sao những năm gần đây Tống Thanh Thư cũng coi như là đã có chút chút danh mỏng, được cùng cấp bậc làm bằng hữu với Âu Dương Phong thì có được mấy người, cho nên nếu bây giờ mình có thể may mắn chạy trốn thóat được, tháng ngay sau này tuyệt đối sẽ không dễ chịu với Âu Dương Phong, vì lẽ đó nàng chỉ cần Tống Thanh Thư có thể khoanh tay đứng nhìn, thì mình đã là tạ ơn thiên địa lắm rồi. -Chuyện tốt như vậy, người khác đều cầu cũng cầu không được, trong chốn giang hồ thiên hạ này có bao nhiêu nam nhân sáng nhớ chiều mong được bò lên trên giường của Hoàng Dung, nếu không vì do tiểu tử ngươi cùng lão phu có quan hệ cũng không tệ lắm, thì lão phu làm sao để dành cái tiện nghi này cho tiểu tử ngươi? Hừ…không muốn lại được mà còn chậm chạp lề mề… Âu Dương Phong không nhịn được nặng nề hừ một tiếng,nói tiếp: -Ngươi có phải là nam nhân hay không vậy? Hoàng Dung hoa dung thất sắc, này mới hiểu được âm mưu của Âu Dương Phong, thầm mắng một tiếng vô liêm sỉ, lão đường đường có thân phận là một trong Giang Hồ Ngũ Tuyệt của võ lâm, mà lại muốn làm ra chuyện như vậy, quả thực có thể nói là không hề chú ý đến mặt mũi danh tiếng. -Hừ…vãn bối có phải là nam nhân hay không, thì không cần chứng minh với lão, tại sao lão không tự chính mình bò lên trên người của Hoàng phu nhân cưỡng gian đi, mà nhất định phải muốn vãn bối động tay động chân? Bất quá tiếp theo câu nói của Tống Thanh Thư lại làm cho Hoàng Dung suýt chút nữa tức chết, thấy thế cuộc bây giờ đảo điên hết rồi, những nhân vật này đều có võ công tuyệt đỉnh, làm sao đều vô sỉ như vậy chứ? Hoàng Dung lúc này khí tức hỗn loạn, bộ ngực đầy đặn càng thêm chập trùng bất định, nhìn qua cực kỳ mê người, Tống Thanh Thư lặng lẽ thu hồi ánh mắt, âm thầm thở dài, đúng là một vưu vật, nhưng đáng tiếc mình thì chí tại thiên hạ, lại há có thể bởi vì một nữ nhân tuyệt sắc mà làm hỏng mưu tính cho tới nay của mình? Âu Dương Phong có thể không cân nhắc đến danh tiếng của lão, lão hành động chỉ tùy theo ngẫu hứng, còn hắn thì không làm được như thế, hắn có mưu cầu kế hoạch quá nhiều, mà muốn thành công được những loại dự mưu như vậy, thì phải từ bỏ rất nhiều thứ của ham muốn bản thân, Tống Thanh Thư càng lúc càng có thể cảm nhận được câu nói kia của Âu Dương Phong "Không muốn lại được…" vang lên trầm trọng. Âu Dương Phong bị Tống Thanh Thư hỏi ngược lại làm lão mặt nóng lên, lão tìm đến Tống Thanh Thư đúng là có âm mưu cùng kéo hắn xuống nước, nếu sau này Hoàng Dược Sư, Quách Tĩnh, Chu Bá Thông mấy người này liên thủ tìm tới cửa để trả thù cho Hoàng Dung, thì lão vẫn còn có Tống Thanh Thư đứng ở phía bên cạnh, hai người bọn họ liên thủ, cho dù là Vương Trùng Dương phục sinh cũng không sợ, đương nhiên sẽ không kiêng kỵ đến những người khác tìm đến trả thù. -Hừ, lão phu từ trước đến giờ không háo nữ sắc. Âu Dương Phong câu nói này không phải là nói dối, huống chi lão tuổi đã rất cao, từ lâu đã sớm không ý nghĩ về cái phương diện này. -Không thích gần nữ sắc nhưng vẫn leo lên làm bậy bạ cho xong cũng được mà? Tống Thanh Thư một câu nói tiếp suýt chút nữa làm cho Âu Dương Phong xù lông tại chỗ, thấy lão ra vẻ muốn phùng mang nên hắn vội nói qua chuyện khác. -Đã vậy làm sao lão không tìm đến Dương Quá? Dương Quá từ nhỏ đã bị Hoàng Dung đối xử lạnh nhạt, bây giờ lại còn bị nữ nhi của Hoàng phu nhân chặt rớt một cái cánh tay, có thể hắn ta sẽ rất vui lòng tiếp nhận cái nhiệm vụ này. Âu Dương Phong lắc đầu một cái: -Dương Quá tiểu tử kia ở bề ngoài tuy rằng như một sát thần, nhưng trong xương vẫn là có chút tôn sư trọng đạo, nếu muốn hắn đối với Quách bá mẫu của mình làm ra chuyện như vậy thì tuyệt đối không thể, không chắc chắn ngược lại còn có thể cứu Hoàng Dung. Hoàng Dung trong lòng cả kinh, nghĩ thầm chính mình trước đây đối với Dương Quá có phải là quá mức phòng bị…. Tống Thanh Thư nghe qua lại tức xạm mặt lại: -Này.. ..này…. Dương Quá thì tuyệt đối không thể làm cái loại chuyện này, lẽ nào lão cho rằng ta thì có khả năng làm? Âu Dương Phong cười lạnh: -Người khác không biết tiểu tử ngươi tâm địa gian giảo, chứ lẽ nào lão phu lại không biết sao? Vừa rồi kia ngươi lộng hí Thánh cô của Nhật Nguyệt Thần Giáo, thủ đoạn rất cao minh, lão phu sống nhiều năm như vậy, giờ mới coi như thật sự mở rộng tầm mắt. Tống Thanh Thư đỏ mặt: -Lúc đó vãn bối chỉ là ngẫu hứng lên mà thôi, chứ trong tâm thì không thật sự làm chuyện như vậy. -Hừ…chỉ sợ ngươi chuyên dùng thủ đoạn như vậy, nên mới lừa gạt được nhiều nữ nhân như vậy, họ luôn quay chung quanh bên cạnh ngươi .. Âu Dương Phong đương nhiên không tin vào câu nói hoang đường của hắn. -Đừng dùng câu lừa gạt khó nghe như vậy chứ, vãn bối chỉ là chân tâm đối xử mỗi một người mỗi đoạn tình cảm mà thôi. Tống Thanh Thư nhất thời nổi giận. -Lão phu cũng không muốn tranh cãi với ngươi, Âu Dương Phong chỉ tay hướng về trên người Hoàng Dung, -Hãy nói về nữ nhân này đi, ngươi hãy tự nói một chút cho lão phu biết, trong cả ngày hôm nay, tổng cộng người đã liếc nhìn nàng bao nhiêu lần rồi? Cái ánh mắt kia tràn ngập dục vọng thèm muốn lão phu đã nhìn ra rất rõ ràng… -Hừ..đó chỉ là ánh mắt.. nhìn ngắm thưởng thức vẻ đẹp của Hoàng phu nhân. Dù là Tống Thanh Thư da mặt đủ dày, nhưng bị Âu Dương Phong ở ngay trước mặt Hoàng Dung vạch trần ra tâm tư xấu xa, hắn cũng cảm thấy lúng túng cực kỳ, suýt chút nữa đem Âu Dương Phong mắng chết, cái lão biến thái này, cả ngày cứ đi nhìn trộm mình. -Không nói nữa.. nếu ngươi đối với Hoàng Dung đã có ý nghĩ thích thú, lão phu trao cho ngươi cơ hội, lẽ nào ngươi còn muốn lão phu đem Hoàng Dung cởi sạch xiêm y rồi đặt tại trước mặt thì ngươi mới chịu leo lên?\ Âu Dương Phong thấy Tống Thanh Thư cứ lề mề, đã thiếu kiên nhẫn rồi. Thấy Tống Thanh Thư vẫn trầm mặc không nói lời nào, Âu Dương Phong đột nhiên nhận ra được cái gì: -Ngươi có phải là lo lắng chuyện hôm nay sẽ bị lan truyền ra ngoài làm ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi? Kỳ thực ngươi không cần phải lo lắng chuyện đó, lão phu đã có biện pháp giải quyết rồi. -Biện pháp gì? Tống Thanh Thư hỏi theo bản năng, vừa mới mở miệng ra thì nhận thấy chính mình cũng đang quá nóng ruột, sắc mặt lại đỏ lên. Âu Dương mỉm cười nhìn hắn: -Chuyện hôm nay, trừ ngươi biết, lão phu biết, còn lại có Hoàng Dung biết, ngươi chỉ cần phải nghĩ đến biện pháp ngăn chặn cái miệng của nàng nói ra là được rồi. -Điều này làm sao có thể làm được? Tống Thanh Thư sửng sốt. -Phương pháp đơn giản nhất là sau khi giao hoan xong thì giết Hoàng Dung diệt khẩu. Âu Dương Phong trên mặt lóe qua dữ tợn, Hoàng Dung thì trong lòng lạnh lẽo một mảnh, nàng biết rõ ràng Âu Dương Phong hận mình thấu xương, đúng là đến thời điểm thì lão rất có khả năng làm như thế. -Trước cưỡng gian, sau đó giết? Tống Thanh Thư hắng giọng nói, -Chuyện táng tận lương tâm như vậy, vãn bối không thể làm được. Đùa gì thế, Hoàng Dung loại thiếu phụ cực phẩm này, làm sao hắn cam lòng hạ độc thủ chứ… -Nếu như ngươi thương hương tiếc ngọc, thì lão phu còn có diệu kế khác, Âu Dương Phong chắp hai tay, cười vài tiếng, -Nghe nói những năm qua Quách Tĩnh bận bịu với việc phòng ngự Tương Dương, nên không có thiết tha gì đến trong nhà mình có một kiều thê sắc nước hương trời, hơn nữa Quách Tĩnh ngốc phỏng chừng cũng không biết đến cái gì tình thú, Hoàng nha đầu những năm qua có lẽ cũng không có hưởng thụ qua cái gọi là vui sướng chân chính của nữ nhân. Lão phu thấy ngươi cũng là một tên hồ ly già đời trong chuyện bẻ hoa, nghĩ đến phương diện kia cũng có công phu thâm sâu, chỉ cần ngươi đêm nay biểu hiện đủ để xú nha đầu kia mê mẩn với cái cảm giác khoái lạc đó, đối với ngươi, Hoàng nha đầu muốn ngừng mà không ngừng được, thì nàng tự nhiên sẽ không nỡ đem chuyện đã xảy ra hôm nay nói ra bên ngoài… Hoàng Dung nghe được mặt đỏ tới mang tai, hận không thể cầm lấy Đả Cẩu Bổng mà tàn nhẫn đánh vào miệng của Âu Dương Phong, bất quá nàng rõ ràng cho dù là mình có tự giải khai được huyệt đạo, thì cũng tuyệt không làm được đến mức này. Tống Thanh Thư vừa thấy cực kỳ quái lạ, vừa thương hại nhìn Âu Dương Phong: -Đây chính là cái diệu kế mà lão nói tới? Hừ…lão không chỉ là sĩ nhục nhân cách của vãn bối, mà còn làm ô nhục sự thông minh của vãn bối đấy. Lão già này cứ nói chuyện như đùa, Hoàng Dung làm sao có khả năng bị mê muội để làm thịt rồi im lặng, nếu hắn muốn nữ nhân, thì cứ vận dụng chân khí Hoan Hỉ Thiện Pháp, nhất là bây giờ hắn đã luyện đến cảnh giới chân khi tâm tùy ý động, đem nàng ở trên giường làm cho dù không muốn cũng phải đòi hỏi giao hoan, sau đó nàng vẫn là sẽ khôi phục lại lý trí, lấy sự thông minh của Hoàng Dung, thì ngày sau chính mình chết cũng không biết là chết như thế nào.