[Dịch] Thâu Hương Cao Thủ

Chương 485 : DANH TƯỚNG XUẤT TRẬN

Ngày đăng: 08:24 03/08/20

Chương 478: DANH TƯỚNG XUẤT TRẬN Cao Thủ Thâu Hương (Edit Và Cải Biên) Lục Như Hoà Thượng 1,738 Chữ 12:01 13/07/2020 CHƯƠNG 474: DANH TƯỚNG XUẤT TRẬN. “Làm sao có khả năng tin tưởng như vậy!" Đây là ý nghĩ duy nhất của Dương Diệu Chân lúc này. Nàng đã từng cùng Tống Thanh Thư giao thủ, võ công đối phương tuy rằng cao hơn nàng một chút, nhưng cao đến cũng có giói hạn, nếu thật đánh tới một trận sinh tử, thắng bại cũng đều sàn sàn với nhau, vậy thì tại sao hắn lại tự tin như thế đây? Thấy A Thanh cùng Hư Trúc đã phân ra được thắng bại, Hoàng Dung lại đi tới trên đài: -Hiện giờ quân của đại quân Mãn Thanh đột nhiên dị động, dó đó vòng thứ ba thi đấu sau một canh giờ nữa sẽ bắt đầu, sau đó nhanh tiến tới trận đánh cuối cùng, xin các tuyển thủ lưu tâm nghỉ ngơi dưỡng sức. ………………………………………………………………………………………….. Mãn Thanh lần này vây quét Kim Xà Doanh dùng đến cả lực lượng Bát Kỳ tinh nhuệ, tổng cộng chia làm bốn lộ đại quân, mỗi một lộ đại quân đều do danh tướng triều đình Mãn Thanh đã chinh chiến nhiều năm đảm nhiệm. Lộ quân trung tâm có bốn chục ngàn người, do An Thân Vương Nhạc Nhạc tọa trấn, Nhạc Nhạc là tướng lĩnh của hoàng thất Mãn Thanh đức cao vọng trọng, thân là cháu của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, có thể noi Nhạc Nhạc đã từng lập nhiều chiến công hiển hách. Bây giờ Nhạc Nhạc đang chấp chưởng phủ Tông Nhân, dù cho Khang Hi chân chính khi nhìn thấy lão cũng phải cung kính, lần này triều đình lại dùng đến hắn, có thể nói đối ý định lần này vây quét Kim Xà Doanh nhất định phải thành công. Tây lộ quân có hai mươi lăm ngàn người, do Phủ Viễn Đại Tương Quân Phí Dương Cổ chỉ huy, Phí Dương Cổ thân là người Mãn, thân phận cực kỳ cao quý, tỷ tỷ của lão là Đổng Ngạc phi ngày trước được Thuận Trị đế vạn ngàn sủng ái. Không như những con cháu thế gia thích hung hăng càn quấy, hắn có thể nói văn thao vũ lược, phần nào cũng tinh thông, Phí Dương Cổ là chiến tướng đắc lực nhất dưới trướng của An Thân Vương Nhạc Nhạc, lần này Nhạc Nhạc dẫn đầu đại quân, trực tiếp đem tây l ộ quân giao cho hắn chỉ huy, đối với năng lực của hắn sự tín nhiệm có thể cũng thấy được. Bắc lộ quân có tám ngàn người, tất cả đều là kỵ binh tinh nhuệ, đều được trang bị hỏa khí loại tiên tiến nhất, do danh tướng quan ngoại Tát Bố Tố dẫn dắt, hắn nhiều năm qua đã cùng tác chiến với quân Sa Hoàng ngoài khu vực Viễn Đông, thường nếm vị đắng của hỏa khí Sa Hoàng cùng với kỵ binh Ca Tát Khắc, Tát Bố Tố rút được kinh nghiệm xương máu, cũng thành lập được một đội kỵ binh lợi hại cùng với hỏa khí để đối kháng, trong bốn lộ đại quân, Tát Bố Tố có nhân số tuy ít, nhưng sức chiến đấu có thể nói là mạnh nhất. Đông lộ quân có ba vạn người, do Thái Phó của Thái tử, Trung Hòa Điện Đại Học Sĩ Thượng thư bộ lễ Đồ Hải suất lĩnh, đừng xem lão là một thân quan văn tên tuổi mà xem thường, lão cũng là danh tướng, lúc trước nhập quan tiêu diệt tàn dư quân binh cũa Lý Tự Thành, bình định phản loạn Sát Cáp Nhĩ, bách hàng Vương Phủ Thần, chiến công của lão không dưới so với An Thân Vương Nhạc Nhạc, hai người đều là lão tướng uy vọng cao nhất trong triều đình Mãn Thanh. Chỉ có điều Đồ Hải cùng Nhạc Nhạc từ trước đến giờ vẫn bất hòa, lão tự cho là mình công lao to lớn hơn, nhưng phải chịu bên dưới Nhạc Nhạc, trong lòng từ lâu rất bất mãn. Lần này Đông Phương Mộ Tuyết vì để cho Tống Thanh Thư lưu lại đầy đủ thời gian, nên lấy thân phận Khang Hi ra lệnh cho mấy lộ đại quân tạm thời án binh bất động, chờ sau khi Kim Xà Doanh tuyển ra tân nhậm Kim Xà Vương rồi mới quyết định. Đương nhiên là có lý do quang minh chính đại, dù sao Kim Xà Doanh lâu nay làm cho triều đình đau đầu chính là bọn họ áp dụng chiến thuật du kích, một khi thấy tình thế không ổn sẽ xé từ chẵn ra lẻ, ẩn nấp đến trong những khu rừng rậm rạp trong ngọn núi lớn, làm cho quân lính của triều đình khi vây bắt mỗi ngày đều tiêu hao vô số lương thực tiến bạc, do đó không thể nào vây bắt kéo dài, chỉ cần đại quân triều đình rút lui lại, quân Kim Xà Doanh lại giống như châu chấu nhô túa ra, khiến cho Thanh đình vất vả khó khăn không thể tả. Đông Phương Mộ Tuyết nói hãy chờ Kim Xà Doanh tuyển xong thủ lĩnh, tân Kim Xà Vương vì lập uy, tất nhiên sẽ chọn chủ động xuất kích, như vậy quân binh của triều đình có thể trong một lần này càn quét là sẽ tiêu diệt được chủ lực của Kim Xà Doanh. An Thân Vương Nhạc Nhạc rất tán thành kế hoạch này, liền truyền lệnh các lộ đại quân đóng tại chỗ đợi mệnh lệnh, chỉ có điều Đồ Hải từ trước đến giờ không phục Nhạc Nhạc, sau mấy ngày qua đi, không kiềm chế nổi liền thống lĩnh quân binh hướng về phía Kim Xà Doanh hành quân, lão muốn cướp tranh đoạt cướp công, để lần này Nhạc Nhạc mất hết thể diện. Đồ Hải không lo lắng cho mình sẽ bị bại, dưới tay lão có tới ba vạn người, đều là chiến binh thiện chiến kính tốt, huống chi lão ngày xưa đã từng đối mặt với Lý Tự Thành cũng thuộc loại đối thủ cấp bậc, cho nên làm sao đem nho nhỏ một Kim Xà Doanh như thế này để ở trong lòng. Nhân được tin tức quân binh của Đồ Hải đang dần dần áp sát, các đầu lĩnh của Kim Xà Doanh thương lượng thỏa thuận lập tức quyết định tăng nhanh thời gian tuyển ra Kim Xà Vương. Nghe được Hoàng Dung tuyên bố tình hình, quần hùng xì xào bàn tán.. Tống Thanh Thư khẽ mỉm cười, tất cả những chuyện này đều nằm ở trong lòng bàn tay của hắn, dù cho là Đồ Hải khinh binh liều lĩnh, cũng là do Tống Thanh Thư cùng Đông Phương Mộ Tuyết một tay bày ra. Tướng lĩnh bốn lộ đại quân cũng là do hắn cùng Đông Phương Mộ Tuyết thương lượng chọn lựa, vừa phải đem dòng chính quân Bát Kỳ Mãn Thanh cùng với các danh tướng một lưới bắt hết. Lại nếu có thể đủ lợi dụng các tướng lĩnh có mâu thuẫn với nhau thì càng tốt, dù sao nếu như tướng lĩnh của bọn họ đoàn kết bền chắc như thép, dù cho Tống Thanh Thư quen thuộc giao chiến đồng thời nắm hết tin tức trước, thật muốn một chiến thắng với hơn mười vạn đại quân, lấy thực lực của Kim Xà Doanh bây giờ, có chút phải nếm lấy quả đắng.. Bây giờ Đồ Hải một mình thâm nhập, vừa vặn thời cơ cho hắn tiêu diệt từng bộ phận .. …………………………………………………………………………………… -Công tử, cảm tạ chuyện vừa rồi nhé.. Một giọng lanh lảnh làm cho Tống Thanh Thư từ trong trầm tư giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn lên, thấy A Thanh đang nhìn mình cười. -Chuyện bình thường thôi mà, Tống Thanh Thư cười cợt, - Võ công của cô nương, cho dù tại hạ không nhắc nhở, cô nương cũng có thể ứng phó được… - Cũng chưa chắc, vừa rồi ta còn định chạm vào những miếng băng kia đây. A Thanh hồn nhiên nói, đột nhiên nghi hoặc, -Ta cảm thấy công tử rất tốt a, vì sao Viên tỷ tỷ cùng bọn họ tại sao ai cũng nói công tử là người xấu. Tống Thanh Thư nhìn qua đám người Hồng Hoa Hội bên kia, thấy Vu Vạn Đình một mặt hung tàn nhìn mình chằm chằm, Văn Thái Lai sắc mặt đầy giận dữ, trong đôi mắt Viên Tử Y cũng tràn ngập căm ghét. -Với Vu Vạn Đình nhọc nhằn khổ sở mưu tính cả đời bị chính mình phá hoại vạch trần chuyện của lão thì không nói, thê tử của Văn Thái Lai bị ta cưỡi lên người, hận ta là chuyện đương nhiên, chỉ có Viên Tử Y chỉ bị ta lừa gạt có một lần mà thôi, không ảnh hưởng gì đến toàn cục, làm gì mà căm ghét ta như là bị ta cưỡng gian như vậy chứ? Tống Thanh Thư một mặt không nói gì, sau đó kiên trì giải thích với A Thanh: -Một người tốt hay xấu, trong mắt mỗi người thì không giống nhau, tỷ như một ngày nào đó cô nương đánh rơi ở ven đường mất một thỏi vàng, đối với cô nương mà nói đó là một việc xấu, nhưng đối với người nhặt được thỏi vàng thì đó là một chuyện tốt. . . nói như vậy cô nương đã hiểu chưa? A Thanh nhíu lông mày một túc: -Vàng có rơi mất thì thôi, đối với ta cũng không phải là chuyện xấu gì a. Tống Thanh Thư suýt chút nữa bị nghẹn đến nói không ra lời, lúng túng một lúc liếc nhìn nhìn nàng: “ Đừng nói là cô nương này không biết vàng là cái gì chứ? ..” -À…vậy thì nói theo cách khác, nếu một ngày nào đó cô nương bị mất một con cừu, sau đó thì bị người khác đến lấy cừu đi rồi. . . Tống Thanh Thư còn chưa nói hết, A Thanh đã tức giận đến đôi mắt hạnh trợn tròn: -Hừ…tiểu thâu dám lấy cừu của ta sẽ bị ta băm vằm ra! Dám dẫn cừu của ta đi..! Tống Thanh Thư thở dài, xem A Thanh biểu lộ như vậy, hẳn là cũng đã rõ ràng. .