[Dịch] Thâu Hương Cao Thủ
Chương 490 : ẢM NHIÊN TIÊU HỒN CHƯỞNG
Ngày đăng: 08:24 03/08/20
Chương 483: ẢM NHIÊN TIÊU HỒN CHƯỞNG
Cao Thủ Thâu Hương (Edit Và Cải Biên)
Lục Như Hoà Thượng
1,819 Chữ
12:25 13/07/2020
CHƯƠNG 483: ẢM NHIÊN TIÊU HỒN CHƯỞNG.
-Vậy thì sau đó ai thắng ai thua?
Dương Quá hỏi, nhưng trong lòng đã có đáp án, nếu Độc Cô tiền bối ở mộ kiếm lưu lại lời nói như vậy, chứng minh một đời đều không có thua qua ai, Độc Cô Cầu Bại ở trong lòng Dương Quá chính là tồn tại như một vị thần vậy, hắn không thể tiếp thu vị thần của hắn trên người có bất kỳ chỗ hoen ố nào.
Nghe được câu hỏi Dương Quá, A Thanh ấp úng nói:
-Vốn là ta cao hơn lão một tí tẹo, thế nhưng nhờ có con đại điêu ngốc kia giúp sức, lão liền cao hơn ta một tí tẹo ….
Từ khi cụt tay cho đến nay, Dương Quá trên mặt hiếm khi thấy mỉm cười:
-Cô nương cũng có cừu ở bên cạnh vậy?
-Hừ!
A Thanh nhăn cái mũi ngọc tinh xảo,
-Cũng bởi vì còn phải lo lắng đến cừu, cho nên ta mới so với bọn họ thấp hơn một tí tẹo là như thế.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Dương Quá, A Thanh bỗng nổi giận:
-Vốn là thấy ngươi đứt đoạn mất một cánh tay thật đáng thương, ngươi lại cười ta, quả nhiên người nào nắm lấy thanh kiếm này đều không phải thứ tốt gì.
Phảng phất bị chọc trúng chỗ đau, A Thanh lập tức bất ngờ rơi vào hình thức cuồng bạo, nàng liền vẫy cây thanh trúc, một làn kiếm khí bạo liệt mạnh như xẻ núi hướng về trên người Dương Quá đâm tới.
Dương Quá biến sắc, vội vung kiếm che ở trước mặt, vốn khinh công Cổ Mộ phái được xem là thiên hạ đệ nhất tuyệt, nhưng Dương Quá từ khi cải luyện Huyền Thiết trọng kiếm, đã từ bỏ con đường xuất kiếm nhẹ nhàng, dù sao hắn đã có thanh trọng kiếm ở trong tay, chuyện phòng ngự thì gần như là vô địch thiên hạ, không cần né tránh khi địch thủ xuất chiêu, cứ đem thanh trọng kiếm hướng về phía đối phương đang dùng vũ khí tấn công tới đón lấy, đối phương thường chỉ có cách lâm thời biến chiêu né tránh.
Chỉ là lần này Dương Quá phải đối mặt với một Tiên Thiên kiếm khí cực kỳ quái lạ có thể phóng ra kiếm khí gần như vô hạn, hắn lo lắng là mình sẽ bị động khi dùng Huyền Thiết trọng kiếm cứng rắn phòng ngự liên tục sẽ dẫn đến bị hao tổn, bởi vậy phải vung lên Huyền Thiết trọng kiếm chủ động công kích kiếm khí đang phóng tới.
Huyền Thiết trọng kiếm dù sao quá mức nặng nề trầm trọng, Dương Quá công phá hơn mười chiêu qua đi, thì đã cảm thấy cánh tay dần dần tê dại, chiêu thức cũng bắt đầu đã hơi có chút rối loạn, cuối cùng thì hắn không trực tiếp dùng kiếm chống cự nữa, liền đem thanh Huyền Thiết trọng kiếm trấn thủ ở trước người, vận nội lực dồn vào thân kiếm, cố gắng đón đỡ Tiên Thiên kiếm khí đang cuồn cuộn không dứt phóng tới.
Cũng không lâu lắm, Dương Quá rất nhanh cảm nhận được từ thân thanh Huyền Thiết trong kiếm truyền đến từng hồi rung động, trong lòng hắn biết rõ ràng, nếu vẫn tiếp nhận Tiên Thiên kiếm khí đánh tới túi bụi như vậy, thì thanh Huyền Thiết trọng kiếm sẽ không chống đỡ được mà phải chịu hao tổn.
Bây giờ trong lòng của Dương Quá, ngoại trừ Thần Điêu ở ngoài, thì đối với thanh Huyền Thiết trọng kiếm cảm tình sâu sắc, làm sao chấp nhận nhìn thấy nó bị tổn hại, đang muốn mở miệng chịu thua, nhưng trong lòng của hắn lại bay lên một luồng khí tích tụ.
Quách Tĩnh Hoàng Dung cùng mình không chỉ có mối thù giết cha, còn có mối hận bị nữ nhi của bọn họ chặt đức một cánh tay, thù này không báo, thề không làm người. Chỉ tiếc là phu phụ hai người bọn họ không những có võ công cao cường, mà còn ở trong chốn giang hồ nhất hô bá ứng vạn người nghe theo, chính mình nếu lần này không đoạt được làm Kim Xà Vương, với thế đơn sức bạc thì làm sao tìm đến phu phụ bọn họ để báo thù?
Còn có cô cô. . . nếu mình có thể làm Kim Xà Vương, nàng nghe được tin tức, nhất định sẽ đến tìm mình. . .
Nghĩ đến Tiểu Long Nữ, Dương Quá buồn bã ủ rũ, một luồng tâm ý ly biệt dần dần xông lên đỉnh đầu.
Giữa trường quần hùng dồn dập biến sắc mặt, bởi vì bọn họ cũng cảm nhận được trên lôi đài đang truyền đến khí thế biến hóa, dựa theo Dương Quá là trung tâm, một luồng khí tức u ám tiêu điều thê lương tứ tán lan tỏa ra, rất nhanh phủ khắp đến toàn trường.
-Cái cảm nhận này. . .
Tống Thanh Thư cũng biến sắc mặt, theo tu vi của hắn đương nhiên cũng cảm nhận được một luồng khí tức hủy thiên diệt địa đang dần dần tỏa ra từ trên người Dương Qúa, liền kinh hãi la lên,
-A Thanh hãy cẩn thận!
Lúc này cùng lúc bàn tay Dương Quá nhấc lên, phía trước đang đầy trời màu xanh kiếm khí, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được đã bị vỡ vụn tan tành ra thành từng mảnh, ánh mắt A Thanh ngưng lại, vội đem cây thanh trúc che ngang ở trước người.
“ Rắc.. rắc…”
Thanh trúc bất ngờ xảy bị tan nát thành bụi phấn, A Thanh một ngụm máu tươi từ miệng phun ra, thân hình như diều đứt dây hướng về phía góc lôi đài văng đi.
-A Thanh bị thất bại sao?
- Đây là võ công gì của Dương Quá ?
………………………………………………………………………………………….
Dưới lôi đài từng cao thủ ý nghĩ vừa lóe lên, thì ngạc nhiên phát hiện A Thanh thân hình run rẩy lảo đảo gắng gượng đứng bên cạnh lôi đài, cũng chưa có ngã xuống.
- Chiêu này của ngươi tên gọi là gì?
A Thanh một bên dùng tay lau vết máu trên khóe miệng, một mặt kinh ngạc nhìn Dương Quá hỏi.
Chẳng biết vì sao, khi nghĩ đến thảm cảnh của mình trong đầu, Dương Quá đột nhiên bật thốt lên,
- Ảm Nhiên Tiêu Hồn Chưởng.
-Ảm Nhiên Tiêu Hồn Chưởng? Làm sao cái tên gọi quái lạ như thế…
A Thanh là một người có tâm tính không buồn không lo, cho nên không cách nào lĩnh hội được mấy chữ này ẩn giấu dưới sự bi ai cùng cực,
-Được rồi, ta cũng còn có một chiêu này, ngươi tiếp thử xem…
Cây thanh trúc trong tay A Thanh đã bị hủy, nàng liền xòe ra hai tay, trong quá trình chắp lại giơ lên thẳng quá đỉnh đầu, cả thân người từ dưới chân lên trên đứng thẳng băng, liền triển khai từng chuỗi chân khí màu xanh, xòe ra như một cánh quạt hiện ở trên đỉnh đầu A Thanh, tiếp theo từng chuỗi chân khí dần dần tụ hợp lại, cuối cùng chân khí biến hóa thành kiếm khí theo hình dạng của một thanh trường kiếm to lớn màu xanh …
A Thanh làm một động tác một tay bổ kiếm xuống, kiếm khí hình dáng thanh kiếm lớn màu xanh gào thét xé gió hướng về trên người Dương Quá chém tới.
Dương Quá cũng vẫn đang thủ thế, thấy cảnh tượng như vậy, vẻ mặt trầm trọng tung một chưởng hướng về kiếm khí hình dáng thanh kiếm đánh tới.
Màu xám tro của chưởng pháp cùng với kiếm khí hình dáng thanh kiếm lớn màu xanh va chạm vào nhau, phát sinh ra tiếng nổ “ ầm ầm “, thanh cự kiếm màu xanh nằm vắt ngang ở giữa không trung, phảng phất bị một bàn tay lớn màu xám tro chận lại, không cách nào chém tới người Dương Quá được.
-Hả….?
A Thanh khẽ kêu lên một tiếng, bàn tay còn lại vung lên, lại là một làn kiếm khí bổ sung tới, hình dáng thanh kiếm lớn màu xanh lập tức trở nên rực sáng hơn mấy phần.
Dương Quá từng giọt, từng giọt mồ hôi lạnh chảy ra, hắn mới vừa lĩnh ngộ Ảm Nhiên Tiêu Hồn Chưởng, xuất chiêu vẫn còn chưa thuần thục, vốn đang ứng đối với khá là vất vả, huống chi A Thanh vẫn đang còn cuồn cuộn không ngừng bổ sung thêm kiếm khí.
Hắn biết giờ mình đã thất bại, chỉ có điều vào giây khắc này, hắn lại không có cách nào chịu mở miệng nói ra hai chữ chịu thua.
Từ nhỏ mất phụ thân, tuổi thơ để tang mẫu thân, nhiều năm gian khổ nhấp nhô trải qua khiến cho tính cách Dương Quá trở nên vô cùng cực đoan. Phải biết rằng khi còn niên thiếu, hắn suýt chút nữa bị huynh đệ Đại Võ Tiểu Võ đánh chết cũng không mở miệng nói một câu xin tha, bây giờ võ công cao hơn gấp trăm lần ngày xưa, lòng dạ càng thêm kiêu ngạo bướng bỉnh, hắn thà chết trận ở trên lôi đài, cũng không muốn mở miệng chịu thua.
Nhận ra được chưởng lực Dương Quá tựa hồ lại mạnh thêm mấy phần, A Thanh nào có biết hắn đã là cung giương hết đà, lại tưởng rằng đối phương chuẩn bị phản công, A Thanh trong lòng quýnh lên, cũng không bảo lưu chân khí còn lại trong người nữa, nàng liền thôi thúc vận hết công lực toàn thân hướng về phía trên người Dương Quá chém tới một chiêu cuối cùng.
-Hự…
Dương Quá một ngụm máu tươi phun ra, đã không chống đỡ được nữa, giữa không trung chưởng pháp mất đi sự chống đỡ, bị kiếm khí màu xanh xẻ ra làm hai, thế mạnh như chẻ tre lướt tới chém thẳng vào thân người.
Nhìn trước mắt hình dáng thanh kiếm màu xanh càng ngày càng lớn lên, Dương Quá nhắm hai mắt lại, trong lòng thăm thẳm thở dài: “ Vĩnh biệt, cô cô. . . “
A Thanh lúc này mới nhận biết được Dương Quá không còn đủ sức chống đỡ được, nàng vừa rồi xuất ra một chiêu cuối cùng, một chiêu dồn tất cả chân khí toán thân phóng ra, bây giờ nếu có muốn biến chiêu cũng không còn kịp, đành trơ mắt nhìn kiếm khí màu xanh chém xuống người của Dương Quá.
Nghĩ đến thảm trạng máu thịt tung toé, A Thanh không dám nhìn theo.