[Dịch] Thâu Hương Cao Thủ

Chương 496 : VẠN KIẾM QUY TÔNG

Ngày đăng: 08:25 03/08/20

Chương 489: VẠN KIẾM QUY TÔNG CHƯƠNG 489: VẠN KIẾM QUY TÔNG. Đối mặt với nghi hoặc mọi người, Tống Thanh Thư cũng không cần giải thích, chỉ là hai tay mở ra, chậm rãi thằng người rồi hai tay hướng về trên giơ lên tựa như chiêu thức của A Thanh đã từng chuẩn bị trước khi tung ra kiếm khí đánh với Dương Qúa vậy, nhưng chuyển động thì chậm hơn nhiều. -Hắn đang làm gì vậy? Dưới lôi đài quần hùng nghĩ rằng Tống Thanh Thư sẽ tung ra đại chiêu, nào ngờ sau khi thấy hắn tay nâng lên, quanh thân cũng chẳng có bao nhiêu khác thường, ngay cả kiếm khí cũng không có một phần xuất hiện, liền châu đầu ghé tai chỉ chỏ. Đám người đang bàn tán, đột nhiên nghe được có người kinh ngạc thốt lên: -Kiếm của ta làm sao lại rung động? -Ta cũng bị giống như vậy… ………………………………………………………………………………………… Rất nhanh giang hồ nhân sĩ đều cảm nhận được kiếm trong tay của mình rung động, vẻ mặt của bọn họ như gặp phải quỷ, dù sao kiếm bọn họ cũng đều nắm ở trong tay, không có ai khác đụng chạm đến, nhưng vô duyên vô cớ bắt đầu run rẩy. -Vèo! Vèo! Vèo…. Từng tiếng tiếng ngân vang truyền đến, giữa trường mọi người ngạc nhiên khi phát hiện tất cả thanh kiếm trong tay của mọi người đều thoát ra khỏi vỏ kiếm hướng về phía Tống Thanh Thư trên lôi đài bay đến, từng thanh lơ lững dựng đứng ở quanh người hắn, cách giữa không gian chu vi tầm hơn một trượng… -Hóa ra là do hắn! Đây là mọi người thấy cảnh tượng này sau đó có phản ứng đầu tiên. -Làm sao lại có chuyện đó xảy ra được? Đây là tất cả mọi người có phản ứng tiếp theo, dù bản lĩnh dùng chiêu cách không lấy vật, tuy rằng hiếm thấy, nhưng trên giang hồ người không phải là không có, như Tiêu Phong có Cầm Long Thủ, Cưu Ma Trí có Khống Hạc Công, thậm chí Hấp Tinh Đại Pháp của Nhậm Ngã Hành cũng là có cách sử dụng tương tự, nhưng dùng cách không để lấy vật thông thường chỉ là khống chế một vật nào đó, chưa từng nghe nói có thể cùng lúc khống chế nhiều kiếm như vậy. Toàn bộ quần hùng trong đại hội Kim Xà này, ngoại trừ số ít cao thủ công lực cao thâm thì có thể khống chế được kiếm của mình trong tay, còn lại đại đa số người sử dụng trường kiếm trong tay đều bị hắn vận khí hút lên ở trên lôi đài, Tống Thanh Thư cứ như vậy bình tĩnh đứng ở trên đài, hai tay hơi mở xòe ra, lên tới hàng mấy trăm thanh kiếm vờn quanh ở quanh thân hắn. Quách Phù, Viên Tử Y Dù dù là không hợp với hắn, nhưng cũng thất thần, trong lòng thầm thừa nhận, thời khắc này Tống Thanh Thư quả thực sự khiến cho người phải kinh động mất hồn. Bây giờ trên lôi đài, một người quanh thân Tiên Thiên kiếm khí dồi dào gần như hóa làm một, một người quanh thân lượn lờ chung quanh hàng mấy trăm thanh kiếm lấp lóa, cảnh tượng như thế này, quần hùng có nằm mơ cũng không tới, giờ đây có thể tận mắt nhìn thấy loại võ công quyết đấu như thần này, có thể nào mà không kích động? A Thanh sáng rực mắt lên, Tống Thanh Thư đã biểu hiện ra xuất chiêu toàn lực, A Thanh cũng không bảo lưu chân khí nữa, cây thanh trúc vung lên, quanh thân kiếm khí như khoét tạo ra một lỗ hổng, hóa thành vô số thanh kiếm khí màu xanh hướng về phía những thanh kiếm của Tống Thanh Thư đâm tới. Tống Thanh Thư hay tay vung lên, những thanh kiếm phảng đang đứng thẳng chỉnh tề, tựa nhận được mệnh lệnh, một loạt ngiêng xuống nằm ngang, toàn bộ những mũi kiếm sáng lấp lóa nhắm ngay A Thanh, cũng tương tự như kiếm khí của A Thanh vụt bay đi. “ Keng! Keng! Keng!.... Tống Thanh Thư khống chế những mũi kiếm đối đầu với những thanh kiếm khí của A Thanh đang vẩy tới, giống binh khí tương giao, phát sinh ra từng trận lanh lảnh tiếng sắt thép va chạm, mỗi một lần tiếp xúc, từng thanh kiếm của Tống Thanh Thư bị vỡ vụn thành từng mảnh, cùng lúc mỗi thanh kiếm khí A Thanh cũng tiêu tan, thực kiếm cùng kiếm khí vẫn chưa phân ra thắng bại, thì Tống Thanh Thư và A Thanh hai người đã chuyển động. Tống Thanh Thư dùng khinh công Đạp Sa Vô Ngân toàn lực phát động, toàn bộ thân hình hóa thành một làn bóng mờ, những thanh kiếm còn lại cùng bay theo, công đến A Thanh. A Thanh giở lại chiêu cũ, vẫn như trước đứng tại chỗ xoay tròn như con thoi bay lên trời, từng làn kiếm khí hóa thành từng làn sóng gợn hướng về bốn phương tám hướng khuếch tán phóng ra. Tống Thanh Thư lần này khác trước, không hề lui bước, những thanh kiếm vẫn quấn quanh thân chẳng khác nào áo giáp bảo vệ lấy thân mình, trực tiếp cùng với những làn sóng kiếm khí màu xanh cứng đối cứng. Kỳ thực thì với thân pháp hết mức của Tống Thanh Thư hiện giờ, quần hùng trong đại hội không có mấy người ánh mắt có thể đuổi kịp với tốc độ của hắn, chỉ có điều vẫn còn vô số thanh kiếm quấn quanh người hắn, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, cả người hắn hóa thành một vòng màu màu trắng bạc to lớn, nên quần hùng giang hồ mới có thể thấy rõ ... Màu trắng bạc to lớn đem A Thanh bao quanh ở trung tâm, không ngừng đè ép đến, nếu là người khác, đã sớm bị hàng trăm thanh kiếm đâm nát thịt da, chỉ có điều A Thanh lúc này toàn thân như một con con nhím, quanh thân không góc chết xạ ra kiếm khí màu xanh chung quanh bên ngoài, nhưng màu trắng vẫn đem quấn quanh đến gần A Thanh như nghẹt thở, có lúc lại bị kiếm khí màu xanh xạ trúng phải buông ra chu vi vây quanh, toàn bộ cục diện, quần hùng giang hồ không nhìn thấy bóng người của Tống Thanh Thư cùng A Thanh, chỉ có thể nhìn thấy vô số thanh kiếm sáng lấp lóa cùng với kiếm khí màu xanh xạ kích ra đầy trời. -Đây chính là thực lực chân chính của hắn sao? Hoàng Dung đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, một mặt không thể tin tưởng được nhìn chằm chằm lôi đài, trong lòng bất chợt lại so sánh với Quách Tĩnh cùng hắn, Tĩnh ca ca võ công tuy cao, nhưng thật đánh tới như thế này thì e rằng . . - Chẳng lẽ đây mới là hàm nghĩa chung cực của kiếm thuật? Nếu như có thể để cho ta lĩnh hội được cảnh giới như vậy, dù cho trả bất cứ giá nào, ta cũng chấp nhận. Lệnh Hồ Xung một mặt cuồng nhiệt hâm mộ nhìn trên lôi đài đầy trời kiếm ảnh, tự lẩm bẩm lên. Một bên Nhâm Doanh Doanh nghe được vừa tức vừa nghĩ thầm, lẽ nào nếu trả giá bằng thân thể của ta thì hắn cũng chấp nhận sao? Bất quá nàng rất nhanh tỉnh táo lại, dù sao cuộc đời Xung ca không có ham muốn gì cả, hắn chỉ có mê tửu, thích đánh cược, còn nói về cuồng kiếm, câu nói mới vừa rồi kia bất quá chỉ thuận miệng mà thôi. Huống chi. . . Nhâm Doanh Doanh đột nhiên đỏ mặt, nếu Tống Thanh Thư quả thật muốn chiếm đoạt mình, cho dù Xung ca không chấp nhận, cũng không cách nào ngăn cản được đối phương. . . -Xem ra lần trước ở tửu điếm thì Tống huynh đệ hạ thủ lưu tình, nếu hắn sử dụng chiêu này, ta có thể là. . . Nghĩ đến lúc trước cảnh tượng ở trong tửu điếm giao đấu với hắn, Tiêu Phong \ lắc đầu. Đứng ở bên cạnh người Tiêu Phong, đôi mắt đẹp Da Luật Nam Tiên phóng ra tia sáng dị dạng, mắt thấy trận đấu vô tiền khoáng hậu này, nàng có chút lĩnh hội mơ hồ, nhận thấy Nhật Nguyệt Thần Kiếm của mình có dấu hiệu đột phá. . . Nghĩ đến chính mình sáng tạo ra kiếm pháp, cái tên là do Tống Thanh Thư cho lấy, khóe môi Da Luật Nam Tiên lộ ra nụ cười. -Võ công Tống đại ca mạnh thật! Tằng Nhu lấy tay che ngực, tông thường thì ít nói khép nép, nàng cũng không nhịn được kinh kêu lên thành tiếng. Chu Chỉ Nhược lặng lẽ nhìn Chu Cửu một chút, thấy Chu Cửu khuôn mặt đỏ bừng, trên hai gò má phủ ẩn hiện một tầng hưng phấn, lại liếc mắt nhìn Hoàng Dung bên kia, chỉ thấy Hoàng Dung vẻ mặt tựa như cười mà không phải cười, còn Quách Phù lại là một mặt sùng bái. . . Chu Chỉ Nhược cắn đôi môi: “ Thanh Thư trận chiến này, không biết đã lại nắm giữ thêm được phương tâm bao nhiêu nữ nhân nữa, làm thê tử chính thất của hắn thật là đau đầu a. . . Chỉ có điều, hắn bây giờ quả thật là oai dũng như một chiến thần a! ..”