[Dịch] Thâu Hương Cao Thủ
Chương 524 : LÂM VÀO TỬ CẢNH (HẠ)
Ngày đăng: 08:27 03/08/20
Chương 517: LÂM VÀO TỬ CẢNH (HẠ)
CHƯƠNG 517: LÂM VÀO TỬ CẢNH (HẠ)
-Các vị không cần quá lo lắng, ta tự có biện pháp đối phó với kỵ binh của Tát Bố Tố. ,
Tống Thanh Thư quăng câu nói tiếp theo, cũng mặc kệ mọi người phản ứng, thân hình lóe lên phi thân đến bên trên một tảng đá cao, vận nội lực lên lấy pháp môn Sư Hống Công đem tiếng nói phát to đến toàn bộ thung lũng:
-Các vị huynh đệ hãy nghe ta nói một lời, bây giờ cục diện có chiến cũng là chết, trốn cũng là chết, thế thì tại sao không cùng quân Thát tử đánh một trận chiến đến cùng? Chư quân cứ việc tử chiến, kỵ binh Thát tử sẽ do Tống mỗ một mình ứng phó, bất luận dù thành công hay thất bạig, Tống mỗ cũng sẽ lưu lại đoạn hậu cho các vị huynh đệ, tuyệt sẽ không bỏ mặc huynh đệ mà rời đi trước!
Tống Thanh Thư lo lắng mọi người Kim Xà Doanh không chịu được áp lực, một khi có người mở đầu tháo chạy, thế cục kia liền cũng không còn cách nào cứu vãn, cho nên quyết định chính mình lưu lại đoạn hậu.
Trên đời này nhiều chủ soái vừa để quân binh liều mạng, vừa chính mình lặng lẽ bỏ của chạy lấy người, cho nên quân binh đương nhiên sẽ không có quyết tâm lao vào cuộc chiến, còn Tống Thanh Thư tự đặt mình vào thế nguy hiểm, tự mình làm sĩ tốt đoạn hậu, có thể nói gần như không có tướng lĩnh nào có tồn tại một người như vậy trong thời buổi loạn lạc này...
Tuy rằng mọi người Kim Xà Doanh không ai sẽ cho rằng hắn có thể lấy sức một người ngăn cản được tám ngàn quân kỵ binh, nhưng mấy ngày nay uy vọng của Tống Thanh Thư thực sự là tăng vọt chưa từng có, nghe hắn nói như vậy, ngược lại cũng có nhiều người đồng ý cùng hắn đánh cược một lần.
Tống Thanh Thư nội lực cỡ nào hùng hồn, cứ việc bên trong thung lũng tiếng hô quân binh "giết…giết " ầm trời, tiếng nói của hắn vẫn truyền tới trong tai mỗi người, ngay cả trên núi mấy người Tát Bố Tố cũng nghe được rõ ràng, liền nổ lên một trận cười vang.
-Quả thực không biết trời cao đất rộng là gì!
Tát Bố Tố dở khóc dở cười, lão đã nghe qua tên tuổi Tống Thanh Thư, biết hắn được xưng đệ nhất cao thủ Mãn Thanh, nhưng chính mình với tám ngàn kỵ binh xung phong trước mặt, cho dù là thiên hạ đệ nhất cao thủ, cũng sẽ bị vó ngựa đạp cho thịt nát xương tan.
Một bên mấy nữ nhân lại không có công phu nghĩ đến Tống Thanh Thư có thể hay không ngăn cản được tám ngàn Thiết kỵ, mà là dồn dập biến sắc khi nghe hắn vừa rồi đã nói câu lưu lại đoạn hậu.
Trong lòng các nàng biết rất rõ, dựa theo võ công và khinh công của Tống Thanh Thư, chiến trường này tới lui tự nhiên, hắn muốn giữ được tính mạng không phải việc khó, nhưng nếu hắn tình nguyện lưu lại đoạn hậu, thì tình huống sẽ hoàn toàn khác, lúc này việc chờ đợi hắn chỉ có con đường tử vong mà thôi.
Nếu hắn không thủ tín ngôn, giữa đường cao chạy xa bay, bảo toàn tính mạng của mình, nhưng danh tiếng co như hoàn toàn bị phá huỷ, ngày sau trên chốn giang hồ không có nơi dung thân, có thể nói sống không bằng chết.
-Tống công tử, ngươi điên rồi sao?
Tống Thanh Thư mới vừa đến, mấy nàng liền vây lại, lo lắng hỏi thăm.
Trần Cận Nam gần đó tuy rằng không lên tiếng, nhưng trên vẻ mặt hiển nhiên cũng đồng ý như các nàng phán đoán.
-Tin tưởng ta…ta là một nam nhân luôn tạo ra những chuyện ảo diệu.
Tống Thanh Thư nhoẻn miệng cười đối với các nàng, rồi đi tới đến bên cạnh Trần Cận Nam, Mộc Kiếm Thanh:
-Trần Tổng Đà Chủ, Mộc vương gia, làm phiền phức hai người dẫn dắt toàn bộ nhân mã của mình, đem tất cả lều vải bên trong, cùng với lương thảo, trang bị của Đông lộ quân còn để lại toàn bộ phóng hỏa, tốc độ hỏa thiêu phải làm càng nhanh càng tốt,.
Trần Cận Nam cùng Mộc Kiếm Thanh liếc mắt nhìn nhau, tuy rằng không rõ ràng trong đầu hắn trong muốn làm cái gì, nhưng nhìn thấy hắn trầm ổn vẻ mặt, khiến cho hai người đành lựa chọn cách tin tưởng hắn:
-Được, chúng ta sẽ làm hết sức để không phụ lòng..
Thấy hai người dẫn người rời đi, Tống Thanh Thư lại đi tới trước mặt Ti Đồ Bá Lôi, Thủy Giám, Trình Thanh Trúc:
-Xin mời ba vị dẫn theo nhân mã đến tiếp viện cho Tiêu Đại Vương cùng Tứ Nương Tử, mau chóng tiêu diệt tàn dư Tây lộ quân.
Ti Đồ Bá Lôi một đời vinh nhục, từ lâu đã quấn vào trên người Tống Thanh Thư, thấy hắn đã có quyết định, đương nhiên là tuân theo.
Thủy Giám cùng Trình Thanh Trúc tuy rằng cùng Tống Thanh Thư cũng cho là có quan hệ ngọn nguồn, nhưng mối quan hệ thì không sánh bằng được với Ti Đồ Bá Lôi, nên do dự một lát, cuối cùng vẫn là gật đầu:
-Được, chúng ta tin tưởng vào Đại đầu lĩnh…..
Nhìn mấy người rời đi, Tống Thanh Thư lại đi tới trước mặt Hạ Thanh Thanh:
-Hạ phu nhân, ngươi dẫn dắt toàn bộ nhân mã còn lại, ở dưới chân núi hướng quân kỵ binh tấn công xuống đợi lệnh.
Hạ Thanh Thanh sắc mặt hơi trắng, nàng rõ ràng nếu là như vậy, lát nữa từ trên núi kỵ binh lao xuống, thì nhân mã của nàng sẽ đứng mũi chịu sào, bất quá nàng đã nghe Tống Thanh Thư nói đoạn hậu, rõ ràng là có ý chấp nhận tử vong, trong lòng thở dài thăm thẳm:
"Nếu hắn chết rồi, ta cũng sẽ không muốn sống một mình, chết sớm hay muộn cũng là chết, đâu có khác nhau ở chỗ nào."
Nghĩ xong cũng không nói lời nào, liền kéo toàn bộ nhân mã hướng về chân núi chạy đi.
Tống Thanh Thư thật sâu nhìn bóng lưng nàng, biết sự lo lắng của nàng, hắn lại xoay người nhìn về phía Chu Chỉ Nhược:
-Chỉ Nhược, phái Nga Mi truyền đời danh tiếng vẻ vang, cũng không thể bởi vì ta mà đứt đoạn ở đây, muội hãy mang môn nhân rút ra đến bên ngoài thung lũng đi.
Chu Chỉ Nhược đỏ mặt, phiền muộn nói:
-Vì sao ngươi đồng ý để Hạ phu nhân bồi tiếp ngươi, mà lại để ta ly khai khỏi ngươi?
Tống Thanh Thư sững sờ, lúc này là lúc nào mà còn có công phu ăn dấm chua, vội giải thích:
-Này.. không phải ta lo lắng muội sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của phái Nga Mi sao?
Chu Chỉ Nhược sắc mặt hòa hoãn lại, gỡ xuống chiếc nhẫn chưởng môn trên ngón tay cái, xoay người giao lại trong tay cho Tĩnh Huyền sư thái:
-Tĩnh Huyền sư tỷ, nếu lần này ta gặp bất hạnh, sư tỷ sẽ là tân nhậm chưởng môn của phái Nga Mi.
-Chưởng môn sư muội, tuyệt đối không thể…
Tĩnh Huyền từ trước đến giờ tâm tư hiền lành mềm yếu, thấy Chu Chỉ Nhược có ý nghĩ uỷ thác, vội vàng khuyên nhủ.
Chu Chỉ Nhược lắc đầu, tỉnh táo nói:
-Ta ý đã tuyệt, sư tỷ không cần cãi lạ, lần này tất cả là do chuyện tư của sư muội, mà làm hại cho chúng đệ tử đang lâm vào thế hiểm cảnh, đã là không nên, há lại có thể mắc thêm lỗi lầm nữa, khiến cho phái Nga Mi bị tiêu diệt ở đây sao? Kính xin sư tỷ hãy lấy Nga Mi làm trọng, mang theo chúng đệ tử nhanh chóng rời khỏi nơi đây đi.
Tĩnh Huyền cũng rõ ràng đạo lý này, nhìn phía sau chúng đệ tử Nga Mi có vẻ sợ hãi, khẽ cắn răng gật đầu nói:
-Được, ta dẫn các nàng rời đi trước, chưởng môn sư muội hãy bảo trọng."
Chờ cho đệ tử Nga Mi từ từ thối lui xong, Chu Chỉ Nhược xoay người lại nhìn Tống Thanh Thư, trên mặt lộ ra nụ cười bướng bỉnh:
-Lần này ngươi không còn gì để nói chứ?
Tống Thanh Thư chỉ đành cười khổ, lại nhìn về phía Chu Cửu, thì Chu Cửu đã giành nói:
-Ta một đời đã sở cầu liên can cùng với Tống lang, nếu Tống lang gặp bất hạnh, ta lại há có thể sống một mình ư?
Tống Thanh Thư mỉm cười, đưa hai tay nắm chặt tay hai nàng, tất cả đều không nói thêm gì…
Thấy ba người tình thâm như mật, Da Luật Nam Tiên cùng Hoàng Dung lúng túng, chú ý tới ánh mắt Tống Thanh Thư nhìn về phía hai người, Da Luật Nam Tiên vội nói:
-Ta cũng sẽ không rời đi…
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, nàng liền cảm giác thấy hơi có nghĩa khác dễ bị hiểu lầm, Da Luật Nam Tiên giải thích:
-Các ngươi tuyệt đối đừng loạn tưởng, ta không phải là vì Tống Thanh Thư, chỉ là Tiêu Đại Vương cùng Vương huynh đều đang ở chỗ này, ta đương nhiên sẽ không đào mạng một mình.
Chu Cửu cũng mỉm cười:
-Chúng ta nào có loạn tưởng, rõ ràng là chính cô nương chột dạ.
Da Luật Nam Tiên lúng túng, cắn môi:
-Ta đi trước tìm nhân mã của Vương huynh.
Nói xong liền xoay người nhảy lên ngựa, cũng như là chạy trốn rời đi.
Cùng với những nữ nhân khác thì không giống, Da Luật Nam Tiên một thân bản lĩnh thì có hơn một nửa là ở trên lưng ngựa, bây giờ Tây lộ quân bại cục đã định, mọi người cũng không lo lắng nàng sẽ có gặp nguy hiểm gì.
Hoàng Dung thì suy tư, tên Tống Thanh Thư này, đúng là thích trêu chọc nữ nhân, ngay cả góa phụ của tiền nhậm Kim xà vương cũng đều lên giường với hắn, ngay cả quận chúa Liêu Quốc tựa hồ đối với hắn cũng rất có hảo cảm. . .
-Hoàng phu nhân..còn phu nhân thì sao?
Tống Thanh Thư lên tiếng đánh gãy tâm tư Hoàng Dung, nàng ngẩng đầu mỉm cười nói:
-Ta muốn lưu lại nhìn xem công tử dự định ngăn cơn sóng dữ này như thế nào?
Thấy nàng cười tươi như hoa, Tống Thanh Thư trong lòng lại động, không nhịn được trêu đùa nói:
-Nếu phu nhân bồi tiểu đệ cùng chết ở chỗ này, Quách đại hiệp có thể rất là đau lòng đấy
Hoàng Dung không nhịn được gắt một cái, nghiêng đầu sang chỗ khác, không nghe những lời nói vô sĩ của hắn nữa.
Tống Thanh Thư chợt cũng biến sắc, nguyên lai bên người hai nữ nhân kia tay không hẹn mà cùng bấm mạnh lên bên hông của hắn.
Lúc này bên trong thung lũng cuộc chiến đấu bụi đất đã lắng xuống, Tây lộ quân hầu như toàn quân bị diệt, phần lớn là tự giết lẫn nhau, chỉ có một nửa là chết vào tay của quân Kim Xà Doanh, dù là như vậy, tất cả quân binh của Kim Xà Doanh cũng đã mệt mỏi hết hơi, mười phần khí lực còn lại không tới ba phần.
Thấy thời cơ đã đến, Tát Bố Tố trên mặt lộ ra đúng như định liệu, nhếch miệng hô:
-Truyền lệnh xuống, toàn quân chuẩn bị tấn công!