[Dịch] Thâu Hương Cao Thủ
Chương 553 : GIẢ HEO ĂN THỊT HỔ.
Ngày đăng: 08:29 03/08/20
CHƯƠNG 542: GIẢ HEO ĂN THỊT HỔ.
-Sư tỷ cẩn thận…
-San nhi cẩn thận…
Lâm Bình Chi cùng Nhạc Bất Quần cùng lúc xuất thủ, Lâm Bình Chi kiếm quang lóe lên, vô luận tốc độ kiếm hắn đâm ra từ góc độ nào cũng là chính xác, chẳng qua là hắn kinh nghiệm đối địch còn quá ít, lực đạo xuất chiêu dùng quá sức, cái đùi gà nửa đường phóng tới đột nhiên gia tốc, chiêu kiếm tinh diệu này của hắn liền đâm vào chỗ trống.
Bất quá may là bên cạnh người còn có Nhạc Bất Quần, chỉ thấy Nhạc Bất Quần cầm lấy trên bàn một chiếc đũa, ra chiêu sau mà tới trước, thoáng cái đem cái đùi gà đâm dính trên mặt bàn, chỉ là mỡ trên đùi gà vẫn tiếp tục bắn ra dính đến trên người của Nhạc Linh San.
-Ai da…
Nhạc Linh San không ngừng thối lui, liếc mắt nhìn vết bẩn dính trên bộ ngực, không khỏi giận dữ, đang muốn chửi ầm lên thì Nhạc Bất Quần lại quát trước:
- Câm miệng!
Nhìn thấy phụ thân sắc mặt âm trầm, Nhạc Linh San nhịn không được giậm chân một cái, hiển nhiên trong lòng cực kỳ phiền muộn.
-Ngươi còn muốn lên tiếng sao, nếu không phải là Lý tiên tử thủ hạ lưu tình, ngươi bây giờ làm gì mà còn mạng đứng ở đây?
Nhạc Bất Quần trong lòng minh bạch, lấy bản tính của nữ ma đầu Lý Mạc Sầu trên giang hồ này, chỉ ném cái đùi gà đã là phá lệ khai ân rồi.
Nhạc Bất Quần thật ra cũng không sợ cái gì là Xích Luyện Tiên Tử, nhưng Lý Mạc Sầu đã làm cho giang hồ nghe tin đã sợ mất mật, ngoại trừ võ công nàng còn có ám khí kiến huyết phong hầu Băng Phách Ngân Châm.
Hoa Sơn đang có nhiều người như vậy, nếu quả thật đánh nhau, Nhạc Bất Quần rất khó bảo vệ được an toàn của đệ tử, nếu Lý Mạc Sầu hạ sát thủ, sử dụng thgu3 pháp Mạn Thiên Hoa Vũ bắn ra ám khí Băng Phách Ngân Châm, đệ tử của phái Hoa Sơn phải có ít nhất hơn phân nửa bỏ mạng tại chỗ, bởi vậy Nhạc Bất Quần thấy còn may mắn nên đương nhiên muốn nói lời cảm tạ.
-Nghe tiếng Nhạc chưởng môn của phá Hoa Sơn là một quân tử đã lâu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền,
Lý Mạc Sầu nhẹ nhàng nói,
-Hôm nay nể lấy mặt mũi Nhạc Chưởng Môn, chuyện này ta sẽ bỏ qua ..
Lý Mạc Sầu thản nhiên ngồi xuống, đồ ăn trước đó trên bàn sớm đã được tiểu nhị thu dọn xong, dâng lên trà ngon Nhất Hồ cho nàng.
-Đa tạ Lý tiên tử.
Thấy Lý Mạc Sầu không có ý tiếp tục truy cứu, Nhạc Bất Quần một hơi thở phào nhẹ nhỏm, ngồi xuống như có điều suy nghĩ, lão liếc nhìn Lâm Bình Chi, vừa rồi dưới tình thế cấp bách hắn cuất ra kiếm pháp, mà lão chưa từng thấy qua, trong chiêu kiếm chỉ có một ít bóng dáng Hoa Sơn kiếm pháp. . .
Nhạc Bất Quần tính tình xưa nay thâm trầm, trong lòng nghi hoặc vạn phần, nhưng biểu hiện vẫn là bất động thanh sắc.
Lâm Bình Chi trong lòng cũng cả kinh, vừa rồi vì tình thế nên sử xuất kiếm pháp của Tống Thanh Thư truyền thụ, cũng không biết sư phụ lão nhân gia có chú ý đến hay không? Vừa rồi nhất kiếm lại đâm vào chỗ trống, có thể là sẽ không có chú ý tới. . .
Lâm Bình Chi tự an ủi mình.
Tự học võ công phái khác vốn là đại kỵ của võ lâm, bất quá Lâm Bình Chi vì muốn báo thù cho phụ mẫu, cho nên cũng không quản nhiều.
Tính tình của hắn cùng với Nhạc Bất Quần giống nhau đến mấy phần, đã trãi qua chuyện Tịch Tà Kiếm Phổ, cho nên minh bạch đạo lý tài giỏi hơn dễ mang tội, Tống Thanh Thư dạy hắn bộ kiếm pháp này so với trước kia hắn tu luyện kiếm pháp thì tinh diệu hơn nhiều lắm, hắn nào dám luyện kiếm trước mặt người, chỉ là có thể ngầm chăm học khổ luyện, vì thế cho nên tại Hoa Sơn phái không có ai biết hắn có bộ kiếm pháp này.
Bên kia Lý Mạc Sầu vừa thưởng thức trà, trong lòng cũng âm thầm ngạc nhiên “ Trước đây nàng quá khinh thường Hoa Sơn phái, giờ tận mắt thấy ngay cả một đệ tử tùy tiện đã có kiếm pháp tinh diệu như thế, vậy thì kiếm pháp của Nhạc Bất Quần chẳng phải là càng cao hơn đến chừng nào?
Vừa rồi trong lúc điện quang hỏa thạch kia, kiếm pháp của Lâm Bình Chi thì tinh diệu, Nhạc Bất Quần thì nội công thâm hậu, khiến cho nàng lưu lại ấn tượng khắc sâu, không tránh khỏi có chút kiêng kỵ.
Đáng tiếc Lý Mạc Sầu trăm ngàn lần cũng không nghĩ tới, kiếm pháp mà Lâm Bình Chi vừa xuất ra không phải từ học từ Hoa Sơn phái, đơn thuần nếu chỉ so lấy về mức độ tinh diệu kiếm pháp mà nói, Nhạc Bất Quần cũng chưa chắc so hơn được với hắn, bất quá Lâm Bình Chi còn thiếu là kinh nghiệm đối địch cùng với hỏa hầu tu luyện mà thôi.
Mổi người đều có một tâm sự khác nhau, trong tửu lâu trải qua an tĩnh ngắn ngủi qua đi, lại dần dần khôi phục lại tiếng huyên náo như trước.
-Này… ngươi nhìn xem có đủ chưa vậy?
Mộc Uyển Thanh phục hồi tinh thần lại, thì phát hiện nam nhân đối diện vẫn như cũ cứ nhìn chằm chằm vào hình dáng của Lý Mạc Sầu, không khỏi cả giận hỏi.
-Còn nhiều thời gian, ngày hôm nay đã nhìn đủ.
Tống Thanh Thư cũng tỉnh táo lại đến, khẽ cười nói.
Mộc Uyển Thanh vội vàng nghiêng đầu tới gần, nhẹ giọng nói:
-Ngươi muốn chết à? Nếu như bị nàng nghe qua câu này, ngươi chết như thế nào cũng không biết đấy.
Mộc Uyển Thanh tuy cũng là người động một chút là sử dụng độc tiễn sát nhân, nhưng danh tiếng so với Lý Mạc Sầu mà nói, thì còn là kém xa, không biết vì sao, nàng cũng không muốn tên nam nhân đối diện này, bị Lý Mạc Sầu một châm bắn chết.
Tống Thanh Thư khóe miệng cười cười:
-Thì ra là cô nương quan tâm đến tại hạ..
Mộc Uyển Thanh sắc mặt phát lạnh, giương lên cánh tay có ám tiễn:
-Ngươi nếu còn hồ ngôn loạn ngữ, ta một mũi tên bắn chết ngươi bây giờ.
-Cô Nương rõ ràng bên trong nội tâm thiện lương, vì sao phải cả ngày lại cố tình làm một hình dạng hung hăng như vậy.
Nghĩ đến những gì mà Mộc Uyển Thanh đã trãi qua, Tống Thanh Thư thấy trong lòng mình có chút đau lòng cho nàng..
“ Vèo..”
Liếc mắt nhìn thấy trên bàn ám tiễn cắm xuống còn run rẩy, Tống Thanh Thư lập tức yên lặng, thật đúng là một cô nương kiêu ngạo.
-Bản cô nương kiên nhẫn có hạn độ mà thôi.
Mộc Uyển Thanh lạnh lùng nói,
-Nếu không phải là ta có việc muốn hỏi ngươi, thì một mũi tên này đã cắm vào trên người ngươi rồi…
Tống Thanh Thư mỉm cười nói:
-Đa tạ cô nương khai ân không giết, cô nương muốn hỏi gì, thì cứ hỏi đi.
Mộc Uyển Thanh kỳ quái liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt của đối phương giống như mênh mông đại hải, tràn ngập ung dung, giọng nói cũng là bình tĩnh dị thường, tựa hồ không có đem sinh tử để ở trong lòng.
"Lẽ nào hắn là là cao thủ thâm tàng bất lộ?"
Mộc Uyển Thanh rất nhanh thì bỏ qua suy đoán này, nếu như hắn quả thật là cao thủ, vừa rồi mắt nhìn thấy mình phóng ra một mũi ám tiễn, không có khả năng một chút động tác cũng không có.
"Hừ, cũng không biết là công tử bột nhà ai đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy, chắc là bị dọa sợ choáng váng nên không có phản ứng được cái gì."
Trong lòng nghĩ như vậy, Mộc Uyển Thanh bên môi nổi lên một nụ cười nhẹ, giống như băng tuyết hòa hợp, Tống Thanh Thư nhìn thấy cũng trở nên ngẩn ngơ.
Thấy phản ứng của đối phương, Mộc Uyển Thanh sắc mặt trở nên ửng hồng, bực tức liếc mắt:
-Ngươi nhìn cái gì vậy?
-Tại hạ đang nhìn ngắm cô nương a, lúc cô nương cười lên thật là đẹp mắt.
Tống Thanh Thư thản nhiên đáp.
-Còn nhìn nữa ta sẽ móc hai tròng mắt của ngươi ra!
Mộc Uyển Thanh lập tức thu hồi nụ cười, cả giận nói.
-Cô Nương không cho tại hạ nhìn, thì tại hạ đây sẽ không nhìn.
Tống Thanh Thư giơ hai tay lên, một bộ dáng rất là bại hoại.
Mộc Uyển Thanh nhíu mày, trong lòng cũng thấy kỳ quái, bình thường nàng nhìn thấy loại người đăng đồ tử dâm dê như thế này, sớm một mũi tên đã kết thúc mạng hắn rồi, ngày hôm nay cũng không biết vì sao, lại không hề nổi lên sát tâm.
-Cô Nương không phải là đang muốn hỏi vấn đề gì sao?
Thấy Mộc Uyển Thanh đột nhiên rơi vào trầm tư không có hỏi tới, Tống Thanh Thư càng hiếu kỳ nàng đến tột cùng đang muốn hỏi cái gì.
Mộc Uyển Thanh thoáng cái tỉnh táo lại, ấp úng hỏi:
-Ngươi nếu thường xuyên ở quanh đây, chắc biết Kim Xà Doanh ở nơi nào chứ?
Trong tửu lâu kỳ thực hơn phân nửa mọi người đang rất quan tâm đến vấn đề của Mộc Uyển Thanh muốn hỏi, lại thêm nàng lúc hỏi cũng không có hạ thấp giọng, cho nên ở đây đại đa số người nghe được, tửu lâu nhất thời đang từ huyên náo rơi vào an tĩnh, sắc mặt mỗi người của cũng trở thành quỷ dị.
Ngay cả ngồi ở gần đó, Lý Mạc Sầu lỗ tai cũng động động, hiển nhiên nàng cũng rất tò mò cô nương tuyệt sắc này tại sao lại hỏi đến Kim Xà Doanh.