[Dịch] Thâu Hương Cao Thủ
Chương 561 : LẦN THỨ HAI LÝ TIÊN TỬ NGUY CƠ.
Ngày đăng: 08:29 03/08/20
Đám người Thanh Hải phái sắc mặt kịch biến, giống như nghe được một chuyện gì kinh thiên động địa vậy, không hẹn mà cùng lui về phía sau vài bước, âm thầm đề phòng nhìn chằm chằm hai người kia, trên mặt ai cũng có vẻ hoảng sợ.
Nhạc Linh San thấy kỳ quái hỏi:
-Phụ thân…, hai người này là thần thánh phương nào, vì sao mấy người Thanh Hải phái mới vừa rồi còn một bộ diệu võ dương oai, bây giờ lại giống như là gặp quỷ vậy?
Nhạc Bất Quần sắc mặt cũng trắng bệch, thì thầm nói rằng:
-Tương truyền ngoài Đông Hải có một hòn đảo Hiệp Khách, cách ba mươi năm một lần thì phái nhị sứ Thưởng Thiện Phạt Ác, một tên Trương Tam, một tên Lý Tứ, đến Trung Nguyên một lần, mời chưởng môn các phái đi đến đảo Hiệp Khách ăn cháo Lạp Bát.
* Chú thích: Nguyên bản thì đảo Hiệp Khách cách mười năm một lần, phái người tới một lần, nhưng truyện này bởi vì dung hợp mười bốn quyển tiểu thuyết Kim Dung, cho nên điều chỉnh lại, đổi thành ba mươi năm một lần.
-Chỉ là đi ăn cháo thôi mà, nếu người ta mời, cùng lắm thì không đi thì được rồi?
Nhạc Linh San nghi hoặc không giải thích được, trong tửu lâu hơn phân nửa người đồng dạng gật đầu, suy cho cùng bọn họ niên kỷ còn chưa đủ, chưa từng trải qua ba mươi năm trước trận kia giang hồ gió tanh mưa máu.
Nhạc Bất Quần cười khổ:
-Cách đây ba mươi năm trước, chưởng môn các phái tới Đảo Hiệp Khách không có một ai còn sống để trở về, những chưởng môn lúc đó đều các cao thủ đứng đầu trong chốn giang hồ, trong đó còn có phương trượng Thiếu Lâm là Diệu Đế đại sư, Võ Đang Bạch Vân Quan Ngu Trà đạo trưởng, võ công cao cường không thua kém gì phương trượng Thiếu Lâm và chưởng môn Võ Đang hiện nay.
Nhạc Linh San cũng bị hù, lẩm bẩm nói:
-Vậy thì không đi thì không được sao?
Nhạc Bất Quần tựa như nhớ lại chuyện kinh khủng:
-Ba mươi năm trước, những chưởng môn nào không đi, không những là chịu khổ đột tử mà chính ngay cả môn phái cũng bị xoá tên trong giang hồ, lúc đó chưởng môn Thanh Thành phái là Húc Sơn đạo trưởng một thân nội lực độc bộ võ lâm, là cao thủ hàng đầu trong chốn võ lâm, nhưng chỉ trong vòng một chiêu đã bị nhị sứ Thưởng Thiện Phạt Ác đánh chết, mà trong năm đó nhị sứ Thưởng Thiện Phạt Ác vẫn còn là người trẻ tuổi, từ đó về sau, không ai dám phản kháng lại bọn họ nữa.
-Vậy tại sao con chưa từng nghe nói qua các bậc tiền bối của Hoa Sơn phái có người bị mời đi?
Nhạc Linh San đột nhiên nhớ tới, nghi ngờ hỏi.
-Khi đó Hoa Sơn chúng ta thì hai bên khí tông và kiếm tông đánh nhau căng thẳng, ai cũng không thể làm gì được ai, chi vị chưởng môn vẫn treo lơ lửng giữa trời, cũng là bởi vì như vậy nên mới tránh được nạn kiếp..
Nhạc Bất Quần âm thầm kêu khổ, sao lại có nhiều chuyện rơi xuống như vậy chứ a, từ lúc mình làm chưởng môn phái Hoa Sơn tới nay, bên ngoài có Tả Lãnh Thiền nhìn chằm chằm, bên cạnh thì có người bên kiếm tông bụng dạ khó lường, trong hàng đệ tử lại còn có gian tế địch nhân,nếu không cẩn thận thì sẽ bị nguy hiểm diệt phái, bây giờ đảo Hiệp Khách lại dính vào.
-Nhạc chưởng môn quả nhiên kiến thức uyên bác, tại hạ chính là Trương Tam.
Tên mặt tròn tai to có vẻ phúc hậu híp mắt nói.
-Tại hạ Lý Tứ.
Tên khác mặc trường bào màu xanh cao gầy, giọng nói băng lãnh.
-Nhạc chưởng môn xin lượng thứ, để tại hạ trước cùng mấy vị Thanh Hải phái này thương lượng một chút,
Trương Tam xoay đầu lại nhìn ba người Bạch Bản Sát Tinh,
-Chẳng biết ai trong ba vị hiện giờ đang nắm giữ làm chưởng môn Thanh Hải phái?
Bặc Thái hừ:
- Thanh Hải phái từ trước đến giờ chỉ có vài người, thì làm gì mà có chưởng môn?
Trương Tam móc ra một vật giống như quyển sổ sách lật vài trang, gật đầu nói:
-Quả đúng vậy, lão Tứ, vậy tình huống của bọn họ thì phải làm sao đây?
-Ba người, cùng một chỗ.
Lý Tứ nói cực kỳ ngắn gọn, giống như không muốn tốn nhiều lời..
-Ừ…vậy mà ta tính không ra.
Trương Tam vỗ trán một cái, cười nhìn ba người,
-Đã là như vậy, mời các vị nhận lệnh Thưởng Thiện Phạt Ác đi.
Vừa dứt lời, bên trái tay vẫy một cái, từ ống tay áo cùng lúc bay ra mấy khối đồng.
“ Bộp…bộp…bộp…”
Tất cả đều cắm vào trước mặt ba người, ba khối bài đồng, đều tăm tắp lún vào trên mặt bàn đá tựa như khảm nạm lên vậy, trên khối bài đồng có khắc một khuôn mặt tươi cười, thật giống như vẻ mặt vui tươi của Trương Tam vậy.
Nhạc Bất Quần từ xa xa nhìn thấy, hít sâu một hơi, nội công khí tông của Hoa Sơn từ trước đến nay lừng danh trên giang hồ, mặc dù lão luyện Tử Hà Thần Công trình độ cao như vậy, cao lắm là đem khối bài đồng vỗ lên mặt gỗ, còn cứng rắn như bàn đá này, thì tuyệt đối không thể, chứ không nói đến đối phương chỉ là vẫy tay nhẹ nhàng như vậy.
Ba người Thanh Hải phái nhìn nhau, cũng biết nội công của đối phương cao xa cao hơn mình, nhưng nếu để cho bọn họ cứ như vậy cam tâm tình nguyện đến đảo Hiệp Khách, thì quả thực là uổng phí vài chục năm danh tiếng đã tạo nên.
-Nếu chúng ta không tiếp nhận thì sao?
Bạch Bản Sát Tinh cười nói, ba mươi năm trước hắn không có chính mắt nhìn thấy qua nhị sứ Thưởng Thiện Phạt Ác xuất thủ, bởi vậy cũng không nắm chắc được nội tình võ công đối phương.
Hắn ngang dọc hắc đạo cũng vài chục năm, đương nhiên minh bạch một người có nội lực cao nhưng lại vị tất thực lực cũng cao, nên tự nghĩ chụp dựa vào thực của của ba người hợp lại, cũng chưa chắc là sẽ thua trước đối phương chỉ có hai người.
-Nhận thì sống, không thì chết.
Lý Tứ thanh âm không mang theo chút nào cảm tình, mọi người nghe được đều bốc lên khí lạnh.
-Lão phu cũng muốn thử xem.
Bạch Bản Sát Tinh cười gằn một tiếng, thân hình liền giống như một con đại bàng hướng đến Trương Tam đánh tới.
Bặc Thái, Hách Mật cũng như tâm hữu linh tê, cùng lúc sử xuất tuyệt học cả đời của mình công tới Trương Tam, trong lòng bọn họ rõ ràng, chỉ cần có thể xuất kỳ bất ý giải quyết được một người trong đó, tên còn lại tự nhiên không đáng lo lắng.
-Thấy ta thiện lương như vậy, thì coi ta dễ bị khi dễ sao?
Trương Tam mập mạp trên mặt đầy mỡ, thân hình lóe lên liền sấn tới cạnh thân ba người.
Hách Mật còn chưa có phản ứng kịp, đầu vai đã bị đối phương bắt chặt, lập tức kình lực trong người đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chưa kịp kinh hoàng, cả người đã bị đối phương nắm lên giữa không trung ném tới Bạch Bản Sát Tinh.
Bạch Bản Sát Tinh vội vàng thu chiêu, Hách Mật giống như mũi tên bắn thẳng tới mất đà, trước ngực như bị quả chùy đánh trúng, hơi thở nghẹn lại, từ giữa không trung ngã nhào xuống đất…
Bất quá lăn qua lăn lại xuất chiêu, Trương Tam không có còn cách ngăn lại Bặc Thái công kích, chỉ thấy Bặc Thái vận khởi mười tầng công lực của Nhất Chỉ Thiền, trong chớp mắt liền điểm trúng trên thân Trương Tam mấy đại huyệt.
Nhưng hắn không có nửa phần vui mừng, bởi vì hắn cảm giác được chỉ phong của mình giống như đánh vào miếng gỗ, một chút hiệu quả kình lực cũng không có, đang muốn lui về phía sau thì đã muộn rồi, bàn tay của Trương Tam đã nắm lấy cánh tay của hắn vặn đi..
Trên tay truyền đến đau đớn, Bặc Thái trong lòng thầm nghĩ: “ Cánh tay này có lẽ … “
May là Hách Mật đúng lúc mở miệng:
-Thủ hạ lưu tình, chúng ta tiếp nhận.
Trương Tam lúc này mới buông tay, khẽ cười nói:
-Như vậy mới đúng mà.
Giữa sân mọi người thấy hắn vừa nói chuyện, một bên nhấc chân, sau một khắc đã xuất hiện ở trước bàn của đoàn người Hoa Sơn:
-Không biết ý của Nhạc chưởng môn như thế nào đây?
Nhạc Bất Quần bị thân pháp này của hắn dọa cho giật mình, vội vàng đáp:
-Thịnh tình của hai vị tôn sứ, Nhạc mỗ sẽ đúng ngày đến dự tiệc.
Ba người Thanh Hải phái thầm mắng Nhạc Bất Quần vô sỉ, rõ ràng bị hiếp bức, còn nói đàng hoàng như thế, vừa rồi ba người bọn họ thua không minh bạch, vốn còn muốn thừa dịp Nhạc Bất Quần và Trương Tam hai người so chiêu thì quan sát để tìm nguyên nhân, nào ngờ Nhạc Bất Quần chưa gì xương cốt đã mềm như thế.
Trương Tam ngón tay cái đưa lên, nói:
-Đa tạ Nhạc chưởng môn, khiến cho huynh đệ chúng ta không đến mức tay không quay về.
Còn từ bên kia thời gian không sai biệt lắm, Lý Tứ đi tới trước mặt Lý Mạc Sầu nói:
-Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu, vì ái sinh hận, tiêu diệt cả nhà Lục gia, mấy năm qua trong giang hồ trắng trợn giết hại người họ Hà, đang tội nên giết…
Tay áo run lên, một khối đồng bài liền cắm vào trên cây cột kế bên Lý Mạc Sầu, chỉ là khối bài đồng nay trên mặt khắc chính là một khuôn mặt khóc dữ tợn.