[Dịch] Thâu Hương Cao Thủ
Chương 601 : LÀM CHO MẪU THÂN PHIỀN NÃO.
Ngày đăng: 08:32 03/08/20
Tống Thanh Thư lúc này cũng lúng túng, nữ nhi của Điền phu nhân ở bên ngoài đang nhìn trộm lấy, mình làm sao không biết xấu hổ tiếp tục khi dễ Điền phu nhân, nhưng đã khi dễ đến nửa đường rồi, nếu như từ bỏ, bị Điền phu nhân phát hiện có cái gì dị thường, đến lúc đó thì sẽ kết thúc như thế nào đây?
Đang thời khắc tiến thối không được, thì Điền phu nhân nhẹ vặn thân thể, ngượng ngùng cầm lấy cây côn thịt bên dưới của hắn vuốt lấy…
-Chết thì chết đi!
Tống Thanh Thư quyết định dứt khoát, cứ xem như mình căn bản không biết Miêu Nhược Lan đang ở bên ngoài.
Điền phu nhân ưm một tiếng, trong lúc ỡm ờ y phục đã bị Tống Thanh Thư lột bỏ sạch sẽ, hai tay hắn đối với đôi bầu vú sung mãn của nàng thô lỗ nắn bóp, từ lòng bàn tay truyền đến nhục cảm da thịt mềm mại tràn ngập co dãn mỹ diệu, tiếp theo đối ngọc nhũ của nàng dịu dàng chạm nhẹ, đang tại, trong lúc Điền phu nhân khó có thể cầm giữ hắn đột nhiên dùng ngón cái cùng ngón trỏ nắm đầu núm vú của nàng, khẽ giật kéo đầu núm lên, tiếp theo là tăng độ mạnh yếu văn vê, đột nhiên lại tăng thêm lực đạo.
-Á…đau…
Điền phu nhân kiều thở hổn hển, nũng nịu rên rỉ, mà lúc cơn đau qua đi, Điền phu nhân lại cảm thấy được đầu núm vú của mình bị kích thích sưng cứng nhếch cao lên, Tống Thanh Thư lại đưa hai đầu ngón tay khều lấy hai cái đầu núm đỏ bừng vuốt ve, rồi cúi đầu dùng miệng lưỡi liếm láp quanh hai bên quầng vú.
-A...
Một đôi bâu vú sung mãn mềm mại của bị Tống Thanh Thư vừa liếm lấy thấm ướt, vừa cắn lấy thôn thốn không chịu nổi, Điền phu nhân không thể tưởng được mình lâu này đã thèm khát tên vô lại này đến mức vừa bị hắn trêu chọc, đã khiến cho nàng đã muốn ở trên đám mây, thân thể yêu kiều bay bổng, liên tục hừ nhẹ thở gấp:
-Um….a…
Từng cơn tê dại mãnh liệt vừa đau xót lại vừa ngứa nhột kích thích, truyền khắp toàn thân, rồi tập trung thẳng xuyên qua thân dưới, luồn vào chỗ sâu trong cái u cốc, tác động âm dịch trong u cốc trào ra, làm cho Điền phu nhân nhíu mày, ra sức cắn chặt môi, thân thể nhô lên, cái đầu tận lực uốn éo qua một bên, thậm chí còn có thể trông thấy cơ bụng nhúc nhích từng cơn, cơn động dục sinh sôi lan tràn, bên dưới ngọc môn quan ẩn ướt chờ đợi ong bướm đến hút nhụy hái hoa, hành vân tưới mưa, chờ mong lấy mùa xuân tiến đến.
………………………………………………………………………………………
Lúc này Tống Thanh Thư toàn thân đặt ở trên thân thể Điền phu nhân, hai chân đã tách ra, qui đầu cây côn thịt không ngừng mà sát chung quanh cửa ngọc môn quan, càng thêm kích khởi Điền phu nhân hưng phấn, nàng uốn éo cái mông lớn, hai tay của Tống Thanh Thư động tác không ngừng tăng thêm sức, tùy tiện hướng trung tâm bầu vú đè ép, vê, chen chúc, bóp, kéo giật, rồi bàn tay lại toàn lực xiết chặt...
Điền phu nhân thân thể run rẩy, vừa đau lại vừa cảm thấy tê dại ngứa ngáy, lúc này dục hỏa cũng đã chiếm cứ thân thể của nàng, si ngốc nói:
-Ngươi…ngươi…. cho vào… trong đi..
-Được…đệ đến đây.
Tống Thanh Thư cái mông trầm mạnh xuống, qui đầu thô to thoáng cái cắm vào bên trong cái u cốc màu mỡ của Điền phu nhân.
-A….nhẹ thôi…
Tống Thanh Thư nghe vậy dừng lại động tác, hôn lên cặp môi thơm Điền phu cùng đầu lưỡi của nàng quấn giao cùng một chỗ, bên dưới lại dùng lực, côn thịt liền hoàn toàn tiến hết vào trong cơ thể Điền phu nhân, nương theo lấy tiếng kiều gáy Điền phu nhân, thoáng cái qui đầu đã đội lên hoa tâm nàng.
Điền phu nhân um to một tiếng, hai tay ôm chặt bên hông Tống Thanh Thư toàn thân kịch liệt run rẩy, Tống Thanh Thư bắt đầu dùng sức, cây côn thịt thô to kiên quyết long thương không ngừng đút vào rút ra đút vào cái u cốc kiều nộn kia. Điền phu nhân lập tức cảm thấy toàn thân thư sướng, rên rỉ lấy, từ sâu trong thân thể truyền đến từng đợt khoái cảm, đánh sâu vào từng tế bào toàn thân nàng, bên trong u cốc thừa nhận lấy cây côn thịt Tống Thanh Thư hung hăng va chạm mãnh liệt, trong miệng không ngừng rên rỉ lấy, tiếng rên rỉ của nàng như than như khóc, lại càng thêm kích khởi dục hỏa của hắn.
Lúc này Tống Thanh Thư càng lúc càng hưng phấn, động tác cũng càng ngày càng kịch liệt, không ngừng hữu lực thọc mạnh vào, Điền phu nhân thở gấp rên rỉ lấy, tựa hồ đã không chịu nổi cây côn thịt của hắn thảo phạt, nhưng vẫn như thủy xà y hệ quấn quít lấy chặt thân thể, xu nịnh nghênh đón lấy động tác thô lổ của Tống Thanh Thư.
……………………………………………………………………………………….
Một lát sau, Tống Thanh Thư có thể cảm nhận được trong u cốc của Điền phu nhân không ngừng co rút ngọ nguậy lấy, mút lấy qui đầu hắn, truyền đến từng trận tê dại cực độ, lại kích thích c động tác của hắn thêm mãnh liệt!
Điền phu nhân cảm nhận được từng cỗ khoái cảm thư sướng thơm ngọt không ngừng vọt tới. cơ hồ mỗi một lần côn thịt đân vào đều đội đội lên hoa tâm ở chỗ sâu trong Điền phu nhân, làm tiếng rên rỉ của nàng đều nương theo lấy thật dài, trên mặt nhăn lại biểu lộ phảng phất là thống khổ, lại phảng phất là sướng khoái
-A..a…a….um…
Tống Thanh Thư đỉnh một hơi liên tiếp rất nhanh năm sáu chục cái, làm cho Điền phu nhân toàn thân mảnh mồ hôi chảy ròng ròng, hai gò má ửng hồng, nàng ức chế không nổi, phát ra thật lớn âm thanh, mà cái mông lớn của nàng cũng không ngừng nâng lên, buông xuống, nghênh đón lấy mỗi một lần va chạm côn thịt Tống Thanh Thư, bành bạch âm thanh va chạm theo chỗ hai người giao cấu truyền đến không dứt bên tai..
Lúc này Điền phu nhân sớm đã quên hết mọi thứ, chỉ hy vọng Tống Thanh Thư có thể dùng sức thọt cây côn thịt thật mạnh mà làm chết nàng, cái loại hung mãnh này kích thích làm cho người tiêu hồn thực cốt, khoái cảm dục tiên dục tử, động tác của Tống Thanh Thư càng lúc càng thêm điên cuồng, toàn thân mồ hôi cũng đầm đìa, dồn dập thở phì phò, hai người đều cực kỳ hưng phấn, hồn nhiên quên hết mọi thứ, chỉ biết là cùng nhau động tác liều mạng.
………………………………………………………………………………………………
Bên ngoài lần đầu tiên Miêu Nhược Lan nhìn thấy cảnh tượng phong tao dâm đãng này, thân thể nho nhỏ thoáng cái thẳng băng, đôi con ngươi linh xảo mở to ra, nàng không biết vì sao bên dưới hạ thể của mình lại phát nhiệt ngứa ngáy không chịu nỗi, bất tri bất giác trong vô thức hai đùi kẹp chặt lại nhúc nhích, tuy Miêu Nhược Lan không có nhìn xuống bên trong cái âm hộ của mình, nhưng lại có thể cảm giác được chỉ cần thoáng dùng thêm chút sức để tác động đến hai mép lớn kiều nộn non mềm âm hộ cọ sát với nhau thì tựa như là dịu bớt cơn ngứa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn một mảnh mê mang cùng thấp thỏm lo âu…..
Có lẽ là vẫn chưa đủ, nên một ngón tay Miêu Nhược Lan lặng lẽ duỗi vào bên trong cái tiểu nội khố đưa xuống trong cái khe thịt hẹp dài, vụng trộm để lên ở trên hạt trân châu cỡ hạt đậu nhô lên, nơi này là âm hạch mẫn cảm nhất, quả nhiên Miêu Nhược Lan suýt đã một tiếng "A" kinh hô, Miêu Nhược Lan thì không biết mình đến tột cùng đụng phải cái gì nên đột nhiên giật mình, vội vàng lấy một bàn tayi gắt gao che miệng nhỏ của mình, đôi con ngươi linh xảo đã là một mảnh ngập nước.
Theo ngón tay càng lúc càng linh hoạt đùa bỡn, thì Miêu Nhược Lan mới phát hiện cái nơi viên thịt nhỏ này của thân thể mình có thể làm giàm đi cơn ngứa ngáy sâu trong thân thể, vì thế nhẹ nhàng trêu đùa xoa lấy một phen, bên dưới cửa ngọc môn quan một ít âm dịch trơn trượt cũng đã lặng lẽ theo từ sâu trong u cốc tràn ra, dần dần thấm dọc theo cái khe thịt đỏ hồng làm ướt ngón tay của nàng.
Ánh mắt Miêu Nhược Lan càng thêm mê ly, dần dần cũng hoàn toàn quên hết chung quanh hết thảy, tiểu cô nương đã động tình, âm dịch càng lúc càng nhiều từ theo cái khe hở lổ nhỏ chỗ không ngừng trào ra….
………………………………………………………………………………………
Không biết qua bao lâu, Điền phu nhân chợt phát ra một tiếng cao vút chói tai, thân thể kịch liệt run rẩy lấy, nàng đã đạt tới đỉnh cực lạc nam nữ giao hoan, thần sắc Điền phu nhân biểu lộ ra mê người, gương mặt kiều mị tràn đầy khoái hoạt say mê, hai bàn tay nắm chặt sự từ từ xụi lơ buông ra, toàn thân mồ hôi ra như nước, miệng phát ra từng đợt rên rỉ, một bộ dáng dục tiên dục tử, sâu trong hoa tâm không ngừng tuôn ra chất lỏng âm tinh nong nóng, theo cây côn thịt của Tống Thanh Thư chạy nước rút rút ra đút vào nhiểu chảy trên mặt giường
Điền phu nhân xụi lơ tại bên dưới thân Tống Thanh Thư thở gấp lấy, mái tóc đen nhánh tú lệ xỏa bay tán loạn trên chăn đệm, khuôn mặt xinh đẹp như một đóa thoát tục xuất trần, từ trong thâm cốc u lan, tản ra khí tức nồng nặc hăng hăng..
Tống Thanh Thư vẫn không có dừng lại động tác, mà hắn cũng sẽ không đình chỉ, nghe tiếng rên rỉ của Điền phu nhân, cùng lúc hắn có cảm nhận được trước nay chưa từng có mãnh liệt khoái cảm như lúc này, càng thêm đụng chạm lấy cây côn thịt.
Thở dốc, tiếng rên rỉ trong phòng liên tục không ngừng vang lên, trong không gian tràn ngập hương vị dâm mỹ.
Trãi qua giao cấu thêm không bao lâu, Điền phu nhân lại lần nữa như là điên rồi:
-Á…a….ta….lại chết…mất…
Hai bàn tay nàng bấu chặt vào sau lưng Tống Thanh Thư, móng tay dài đều hãm sâu vào da thịt của hắn, đồng thời cái mông lớn lại dùng sức hướng lên trên đỉnh, cùng lúc Tống Thanh Thư có thể cảm giác được sâu trong u cốc Điền phu nhân như một cái miệng nhỏ nhắn mút lấy qui đầu của hắn từng hồi, mãnh liệt kích thích truyền đến, Tống Thanh Thư vốn là sắp đến ranh giới chuẩn bị sụp đổ, lại bị âm tinh của Điền phu nhân kích thích, cũng nhịn không được nữa, lần nữa dùng sức, từng làn lửa nóng dương tinh cuồng tiết ra, xuất tại ở chỗ sâu trong hoa tâm của Điền phu nhân, làm nàng lại càng thêm kịch liệt run rẩy lấy.
Điền phu nhân lúc này trải qua mưa móc làm dịu, càng tản mát ra khuynh quốc khuynh thành kinh người diễm quang, từ nơi khóe mắt đuôi lông mày nơi lộ vẻ phong tình thỏa mãn động lòng người, vũ mị mê đến cực điểm.
Bên ngoài Miêu Nhược Lan lúc này cũng cảm giác được âm hộ nàng phát trướng, cửa ngọc môn quan phát run, hai chân nhịn không được co duỗi lấy, toàn thân nóng bỏng, cái eo nhỏ nhắn cong lên, cơ hồ muốn tiết thân cao trào, cả người suýt chút nữa như muốn nổ tung lên, cái miệng nhỏ nhắn mở ra thở gấp lấy tựa hồ thiếu không khí, toàn thân run rẩy, lập tức một làn ấm áp chất lỏng bắt đầu từ sâu trong cơ thể phun ra …
Trong phòng, ngoài phòng, nhất thời vang lên ba tiếng hít thở nặng nề, Điền phu nhân chỉ phát giác được nam nhân trên thân mình lần này tựa hồ so bình thường hưng phấn hung mãnh nhiều thêm mấy phần, nàng chỉ cho là hai người quá lâu không gặp mặt, nào lại biết chân tướng sự tình là vì hắn biết đến Miêu Nhược Lan đang nhìn mẫu thân mình và nam nhân vụng trộm ở bên trong này . .
Cũng không biết qua bao lâu, trong phòng vừa rồi bình tĩnh trở lại, Tống Thanh Thư ôm thân thể Điền phu nhân còn run lên nhè nhẹ, không khỏi cảm giác than thở mình quá hoang đường, trong đầu không khỏi nghĩ đến trành cảnh vừa rồi từ lỗ rách phía cửa sổ.
Ở phía bên ngoài Miêu Nhược Lan đã thất tha thất thểu rời đi, thân thể tuyết bạch đỏ bừng một mảnh, hai chân một đường chạy chậm..
……………………………………………………………………………………….
.
-Ngươi vừa về đến chỉ biết khi dễ ta.
Điền phu nhân gương mặt dán tại trên ngực Tống Thanh Thư, thăm thẳm thở dài một hơi, nàng vốn cho là nếu mình gặp lại nam nhân này, sẽ chỉ có tâm tình căm hận và sợ hãi, tuyệt đối không ngờ tới, đối phương vừa mới ôm mình, một chút chi tình chán ghét cũng sinh ra, mà thay vào đó là vẻ mong đợi mong hắn mau mau dày xéo trên cô thể mình.
- Tựa hồ bây giờ so với trước kia phu nhân lớn mật hơn, chẳng lẽ Điền Quy Nông không ở nhà sao vậy?
Tống Thanh Thư vuốt lấy tóc mai của nàng, có chút nghiền ngẫm hỏi thăm.
Điền phu nhân hơi đỏ mặt, nhẹ khẽ:
-Hắn. . . vài ngày trước đã rời khỏi kinh thành.
-Rời khỏi kinh thành?
Tống Thanh Thư lông mày nhướng lên, mang theo một hơi khí lạnh.
-Ngươi đừng hiểu lầm, hắn cũng không phải là phản bội ngươi, chỉ là có chuyện muốn làm.
Điền phu nhân vội giải thích nói, cứ việc Điền Quy Nông bây giờ đã không còn là một nam nhân hoàn chỉnh, nhưng dù sao hắn vẫn là trượng phu của nàng, so với Miêu Nhân Phượng mà nói, Điền phu nhân cùng Điền Quy Nông có tình chân ái khó quên, cho nên thay mặt trượng phu giải thích.
-Há…vậy hắn làm cái gì gì thế…
Tống Thanh Thư nói.
Điền phu nhân đứt quãng giải thích:
-Quy Nông một mực ở lại kinh thành chờ tin tức của ngươi, nhưng ngươi lại không có chỉ thị gì, tâm tình của hắn cũng càng ngày càng nôn nóng. . . ngươi cũng biết thân thể của hắn, sau khi bị thương, tâm tư cải biến rất nhiều. . . sau khi ngươi rời đi, hắn nhớ ngươi đã từng đề cập qua chuyện Tịch Tà Kiếm Phổ, rồi trước đây không lâu, thì nghe được từ Phúc Châu truyền đến phong thanh tin tức, rốt cuộc kìm nén không được, liền lên đường tiến đến Phúc Châu rồi. Ngươi. . . cũng đừng nên trách Quy Nông, hắn bởi vì bị trở thành phế nhân nên rất chán nản, bây giờ chỉ một lòng nghĩ đến luyện thành võ công tuyệt thế, kiến công lập nghiệp. . .
Điền phu nhân lo lắng Tống Thanh Thư giận chó đánh mèo vì Điền Quy Nông tự tiện hành động, vội vàng nhẹ nhàng thay trượng phu cầu tình.
Thịnh Kinh lần kia trong nhà kịch biến làm cho nàng cũng không tiếp tục giống như đại gia khuê tú trước kia, là cái gì cũng đều không biết, nàng đương nhiên hiểu rõ ràng phu thê mình bây giờ có thể an ổn ẩn cư sinh hoạt đều là nhờ có Tống Thanh Thư, nếu thế thì tùy lúc hắn cũng có thể tước đoạt hết tất cả.
-Phu nhân làm sao lại sợ đệ quá như vậy?
Tống Thanh Thư nhịn không được cười lên, đầu ngón tay xẹt qua trên da thịt tấm lưng trần bóng loáng của nàng,
-Yên tâm đi, đệ cũng không phải hạng người lang tâm cẩu phế, cùng giường với thê tử của hắn nhiều lần như vậy, đã không xấu hổ thì thôi chứ làm gì mà làm khó hắn.
-Chán ghét ….
Cho dù Tống Thanh Thư lời nói có chút vô sỉ, nhưng Điền phu nhân lại thấy mình cũng không mảy may tức giận.
-À…còn Nhược Lan do Hồ phu nhân đưa tới kinh thành, sao lại không thấy Hồ phu nhân đâu vậy?
Tống Thanh Thư vừa rồi tiến vào bên trong sân, đã quan sát một chút tình huống xung quanh tòa nhà, hiện bên trong ngoại trừ Điền phu nhân cùng Miêu Nhược Lan, thế mà lại không có hồ phu nhân.
Ngay từ đầu hắn cho là Hồ phu nhân có lẽ ra đi ngoài dạo phố hay làm gì đó, sau khi hắn cùng Điền phu nhân ác chiến một trận, thời gian trôi qua lâu như vậy, Hồ phu nhân vẫn không có dấu hiệu trở về, Tống Thanh Thư rốt cục bắt đầu lo lắng.
-Hồ phu nhân ? Nàng đoạn thời gian trước cũng đã rời đi.
-Hồ phu nhân làm sao lại rời đi như vậy?
Tống Thanh Thư mi đầu nhíu lại, lúc trước hai người ước định gặp lại tại Yến Kinh thành a.
-Ta cũng không rõ lắm, nàng có lưu lại một phong thư để cho ta giao cho ngươi xem.’
Điền phu nhân phảng phất nhớ tới, qua loa dùng cái chăn gấm khoác lên trên thân thể, đến một bên bàn trang điểm lật ra lấy một phong thư giao cho Tống Thanh Thư.
Đợi Tống Thanh Thư xem hết nội dung bên trong, không khỏi nở nụ cười khổ.
Nguyên lai Hồ phu nhân trong khoảng thời gian ở tại Yến Kinh thành, chờ đợi mãi không thấy Tống Thanh Thư đến, mỗi ngày nhìn thấy mẫu nữ Điền phu nhân hai người cười nói, nhịn không được nhớ đến nhi tử của mình. Lại thêm Điền Quy Nông cùng Điền phu nhân dù sao cũng là người quen biết cũ ngày xưa, Hồ phu nhân cũng sợ mối quan hệ giữa nàng và Tống Thanh Thư bị phu phụ họ Điền nhìn ra sơ hở, liền quyết định ra đi không từ giã, đến Dược Vương trang ở Động Đình Hồ thăm hỏi Hồ Phỉ.
"Cũng không biết nếu Hồ phu nhân nếu biết ta cùng Điền phu nhân cũng có mối quan hệ, thì sẽ biểu lộ ra sao đây?.Tống Thanh Thư nụ cười đột nhiên ngưng tụ, nguyên lai chuyện Hồ phu nhân đi đến Dược Vương trang khiến hắn lại liên tưởng đến Song Nhi, lúc trước Song Nhi trúng phải độc dược Báo Thai Dịch Cân Hoàn, hắn để cho Song Nhi đến Dược Vương trang tìm kiếm giải dược.
Về sau khi hắn đã khống chế được hoàn toàn Thần Long Giáo, giải hết độc tính của Báo Thai Dịch Cân Hoàn trong người, liền phái người đến Dược Vương trang tìm Song Nhi, nào biết được Song Nhi biết hắn không việc gì về sau, cũng không có cùng với sứ giả quay trở về, mà tự mình rời khỏi Dược Vương trang, từ đó bặt vô âm tín.
"Cũng không biết Song Nhi đã đi đến nơi nào." Tống Thanh Thư có cảm giác là Song Nhi tựa hồ là cố ý trốn tránh mình, tâm tình trở nên phiền não. . .
Điền phu nhân thì cuối cùng cũng không yên lòng nữ nhi, lo lắng nàng tức giận lại chạy đi ra bên ngoài, kinh thành thì Miêu Nhược Lan chưa quen cuộc sống nơi đây, vạn nhất bị người bắt mất thì hỏng.
Nghe nàng lo lắng, Tống Thanh Thư cười lên:
-Yên tâm đi, Miêu Nhược Lan đang tại ở trong phòng của mình đấy.
-Làm sao ngươi biết?
Điền phu nhân nghi ngờ nhìn hắn.
-Ách…
Tống Thanh Thư linh cơ nhất động, vội vàng nói,
-Tiểu đệ có võ công nên vừa rồi có thể cảm nhận được hơi thở của Miêu Nhược Lan gần đây ..
-Dạng này cũng được sao a,
Điền phu nhân gật đầu, đột nhiên thần sắc lo lắng,
-Vừa rồi ngươi cũng trông thấy, nữ nhi này trong lòng như thế nào lại si mê cái gì đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, nàng nhất tâm muốn gả cho ngươi, vậy phải làm sao bây giờ đây.
-Nàng bây giờ vẫn còn là một tiểu cô nương chưa biết gì, lớn lên chút nữa thì liền sẽ không còn thích đệ nữa đâu, vì khi đó đệ sẽ thành lão đầu tử rồi..
Tống Thanh Thư nghĩ thầm Miêu Nhược Lan tận mắt nhìn thấy mình đang đè mẫu thân của nàng ra làm đến mức độ như thế nào, nếu nàng còn muốn gả cho hắn thì mới là có quỷ.
-Chán ghét…ta nói chuyện nghiêm túc với ngươi mà,
Điền phu nhân lườm hắn một cái, Tống Thanh Thư vốn là còn rất trẻ, coi như thêm một, hai năm nữa Miêu Nhược Lan lớn lên, hắn cũng vẫn là nam nhân có nhiều mị lực, làm gì mà đã là lão đầu tử,
-Từ nhỏ Miêu Nhược Lan được phụ thân nuông chiều, muốn đồ vật gì là muốn cho bằn được, không dễ dàng cải biến tâm ý.
Tống Thanh Thư cũng vô pháp nói rõ cho Điền phu nhân biết, đành nói.
-Vậy hay là sau này Miêu Nhược Lan lớn lên, cứ gả cho đệ là được rồi
Điền phu nhân bị hù nhảy dựng, kinh hô:
-Như vậy làm sao được?
-Làm sao lại không được?
Tống Thanh Thư hỏi ngược lại.
Điền phu nhân xấu hổ:
-Thế nhưng còn chuyện ta và ngươi….
Nàng mặt đỏ bừng, nghĩ thầm nữ nhi gả cho ngươi, cả hai mẫu nữ cùng chung một nam nhân này thì còn thể thống gì.
-Đâu có ảnh hưởng gì đâu ..
Tống Thanh Thư cười nói,
-Mỗi lúc hai chúng ta quan hệ trên giường thì sẽ không cho Miêu Nhược Lan biết…
-Chuyện này. . .
Điền phu nhân nhất thời nghẹn lời, trong đầu đột nhiên hiện ra một cái lý do, vô thức thốt ra,
-Nhưng thân thể Miêu Nhược Lan mảnh mai, chỉ sợ chịu không nổi ngươi trùng kích cuồng phong bạo vũ giống như là đối với ta. . . như vậy.
Nghĩ đến chuyện mỗi lần hắn trùng kích như bão táp mưa sa, Điền phu nhân nhịn không được cắn cắn miệng môi, bên dưới hạ thể lại nóng ngứa lên.
Tống Thanh Thư cười:
-Đệ cũng không phải đối với nữ nhân nào cũng đều thô lỗ như vậy, nếu như ngày khác mà Miêu Nhược Lan quả thật là cùng giường với đệ, chắc chắn là đệ sẽ xem nàng như bảo bối cẩn thận che chở nhẹ nhàng lấy, chứ không giống như phải hung hăng mạnh mẽ với phu nhân đâu, chẳng qua là với phu nhân phải làm như vậy thì phu nhân mới thỏa mãn a…
-Ngươi…..
Điền phu nhân đỏ bừng mặt, ánh mắt vừa là nổi giận lại vừa u oán.