[Dịch] Thâu Hương Cao Thủ
Chương 603 : CÓ NỖI KHỔ TÂM.
Ngày đăng: 08:32 03/08/20
Thấy rõ bộ dạng của Khúc Phi Yên, lại thêm trong sảnh có thêm một Tống Thanh Thư, mười hắc y nhân không khỏi nhìn nhau.
-Rút lui….
Cũng không biết là ai lên tiếng, đám người liền thụt lùi, dựa vào từ nơi xâm nhập vào, lúc ra càng nhanh hơn
Tống Thanh Thư sắc mặt phát lạnh, hắn bị đám người này nhìn thấy rõ hình dạng, làm sao có thể cho phép để bọn họ cứ như vậy rời đi, mộc kiếm nháy mắt xuất hiện trong tay, xa xa hướng về phía sau đám người kia vung lên, vô hình kiếm khí kích phóng ra, trong không gian nhất thời dâng lên từng cơn sóng gợn.
Kiếm khí đi sau mà đến trước, chín người phát ra một trận kêu rên, từ giữa không trung rớt xuống đất, bên trong còn một người đoán chừng là thủ lĩnh, thân hình dừng lại, thân pháp khua động, cố đè nén xuống thương thế, tiếp tục xông ra ngoài.
Tống Thanh Thư thân hình khẽ nhúc nhích, chính lúc đang muốn đuổi theo, thì từ giữa không trung đột nhiên xuất hiện một bóng mờ bay đến giao thoa cùng tên hắc y nhân, tên hắc y nhân kia lần nữa rơi xuống mặt đất, mi tâm đã bị chấm một điểm đỏ, hiển nhiên là bị đoạt mạng từ ám khí Tú Hoa Châm.
-Sư phụ…
Khi nhìn thấy rõ dáng dấp hư ảnh này, Khúc Phi Yên mừng rỡ kêu lên.
Đông Phương Mộ Tuyết từ trong bóng tối đi tới, mỹ nhân vẫn là khuôn mặt xinh đẹp như vẽ, một đôi mắt phượng vũ mị lộ ra một làn uy nghiêm nhàn nhạt, vừa nhìn thấy Tống Thanh Thư, lạnh nhạt nói một câu:
-Ngươi đã đến rồi a.
-Tiểu đệ vừa mới đến.
Tống Thanh Thư trong lòng thầm nghĩ, nhìn tình huống này có chút không ổn, một đoạn thời gian không gặp, hai người phảng phất đã trở nên hơi xa lạ rồi.
Một bên Khúc Phi Yên cảm thấy được trong không gian tràn ngập tia quỷ dị, đột nhiên nàng cười rộ lên:
-Tống đại ca, thời gian qua sư phụ ở trước mặt muội thì thường nhắc đến đại ca, thường phàn nàn cái gì này không có lương tâm, chỉ biết là ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt, vui đến quên cả trời đất v..v.. . .
Đông Phương Mộ Tuyết mặt đỏ lên, hung hăng trừng nàng:
-Im miệng!
Tống Thanh Thư hai mắt tỏa sáng, đang muốn tiến lên nói chuyện, thì bên ngoài thị vệ đã chạy tới.
-Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin hoàng thượng thứ tội!
Cũng không biết là Đông Phương Mộ Tuyết trong khoảng thời gian này dạy dỗ cái gì, đám thị vệ kia chỉ dám ở bên ngoài ngoài điện, không có mệnh lệnh của nàng, không ai dám xông tới.
-Thích khách tất cả đã đền tội, đem thi thể bọn hắn chúng mang đi đốt, nơi này không cìn có việc cho các ngươi.
Đông Phương Mộ Tuyết đưa lưng về phía đám thị vệ, lạnh lùng nói.
-Tuân mệnh.
Khi đám thị vệ lục tục lui đi, Tống Thanh Thư mới từ một bên đằng sau cây cột bước ra, nhìn theo thân ảnh đám thị vệ rời đi, nghi ngờ hỏi:
-Tuyết tỷ không cần điều tra manh mối của thích khách sao?
-Không cần điều tra, xem võ công của bọn chúng, đều là cao thủ đến từ Cẩm Châu, Ngô Tam Quế không thoát khỏi liên quan.
Đông Phương Mộ Tuyết đi đến, từ tốn nói.
Tống Thanh Thư bây giờ võ công tuy cao, nhưng nếu nói về kiến thức võ công đối với các môn các phái trong giang hồ, đương nhiên còn kém rất rất xa Đông Phương Mộ Tuyết đã từng làm giáo chủ một phương.
-Ngô Tam Quế?
Tống Thanh Thư không hiểu vẫn hỏi,
-Lão vì sao lại phái người đến đây hành thích?
Đông Phương Mộ Tuyết không trả lời, ngược lại thoải mái nhàn nhã đi đến trên long sàng nằm xuống, Khúc Phi Yên thức thời nửa quỳ đến cuối giường thay nàng xoa bóp bắp chân.
Tống Thanh Thư nhìn thấy nóng mắt, Đông Phương Mộ Tuyết này ngược lại thật là biết hưởng thụ, chính mình cũng chưa từng có sai sử qua Khúc Phi Yên làm như vậy đây.
Chú ý tới bộ dáng phẫn uất của hắn, Đông Phương Mộ Tuyết khẽ cười:
-Thế nào, thấy ta hưởng thụ như vậy nhìn không chịu nỗi phải không? Ngươi thì ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt cực kì, mấy tháng đối với loạn sự nơi này cũng chẳng quan tâm đến, chẳng lẽ ta đi tìm ai để mà khóc?
-Trong khoảng thời gian này bên trong Tử Cấm Thành để cho cho tỷ hao tấm tổn sức chủ trì đại cục, đệ một mực khắc ghi trong tâm khảm,
Tống Thanh Thư chân thành nói,
-Về phần của đệ, bởi vì có chuyện bận bịu, cho nên mới quay trở về muộn.
-Có chuyện bận bịu sao?
Đông Phương Mộ Tuyết khinh thường nói,
-Bận bịu cùng các nữ nhân thành thân phải không? Tằng cô nương kia của phái Vương Ốc cũng thôi không nói, ngươi thế lại cùng Nhậm Ngã Hành đạt thành quan hệ thông gia như vậy, thật sự là tốt…tốt….tốt!
Đông Phương Mộ Tuyết nói liên tiếp ba chữ tốt, làm cho Tống Thanh Thư kinh hồn bạt vía, vội giải thích nói:
-Um…đệ không tiếc hi sinh thân mình để thành thân cùng Nhậm Doanh, thực cũng là có nỗi khổ tâm a.
-Hi sinh? Doanh Doanh kia nổi danh mỹ nhân tuyệt sắc trong chốn võ lâm, nếu ai thành thân với nàng mà nói là hi sinh, thì trong chốn võ lâm không biết có bao nhiêu cao thủ võ lâm nguyện ý hi sinh …
Đông Phương Mộ Tuyết cười lạnh,
-Bất quá ta cũng rất ngạc nhiên, ngươi đến tột cùng cái gì nỗi khổ tâm.
-Tuyết tỷ còn nhớ rõ lúc trước hai ta đã bị ai làm bức ép nên phải nhảy xuống vách núi a?
Tống Thanh Thư hỏi.
-Trương Vô Kỵ!
Đông Phương Mộ Tuyết ánh mắt lập tức sắc bén lên vài ba phần, lúc trước nàng nhờ có Tống Thanh Thư tương trợ, mặc dù có quay trở lại làm giáo chủ có thể nói không có chút nào hi vọng, rồi lại nửa đường nhảy ra một Trương Vô Kỵ ám toán, làm hại nàng phải nhảy xuống sườn núi suýt chút tử vong.
Trong khoảng thời gian này Đông Phương Mộ Tuyết nương nhờ trong hoàng cung các loại dược hiệu thiên tài địa bảo tốt nhất để dưỡng thương, kết quả mới khôi phục lại được ba thành công lực so với thời kỳ đỉnh phong, vì vậy nàng làm thế nào có thể quên được tên đầu sỏ gây họa kia chứ.
Tống Thanh Thư nửa thật nửa giả nói:
-Đúng vậy…. lúc trước Trương Vô Kỵ trợ giúp cho Nhậm Ngã Hành quay trở lại làm giáo chủ cũng không có ý tốt gì, hắn thừa cơ đem thế lực của mình thẩm thấu bên trong Nhật Nguyệt Thần Giáo, cho đến nay, hắn đã khống chế gần một nửa thế lực của Nhật Nguyệt Thần Giáo, nếu một ngày nào đó Trương Vô Kỵ nếu triệt khống chế toàn bộ Nhật Nguyệt Thần Giáo, lại thêm hắn có thế lực Minh Giáo, chúng ta muốn báo thù há chuyện khó lại càng thêm khó? Thế là đệ liền đồng ý với thỉnh cầu của Nhậm Ngã Hành kết nối quan hệ liên gia, trợ giúp cho lão trảm thảo trừ căn thế lực của Trương Vô Kỵ trong giáo, cũng coi như là thay cho chúng ta trút bớt cơn giận.
-Hừ, muốn tìm Trương Vô Kỵ báo thù thì cần làm gì phải phiền toái như vậy, chờ ta công lực khôi phục thì liền lên đến Quang Minh Đỉnh giết lấy tính mệnh của hắn, đến lúc đó hắn có đại thế lực thì cũng vô dụng.
Đông Phương Mộ Tuyết hiển nhiên đối với suy tính của Tống Thanh Thư thì xem thường, tuy nhiên sau khi nghe hắn giải thích rỏ ràng thì thần sắc mới có chuyển biến.
Tống Thanh thư cười khổ nói:
-Lúc trước tỷ là đệ nhất cao thủ hắc đạo, đương nhiên là không sợ Trương Vô Kỵ, nhưng hôm nay tỷ đang bị trọng thương chưa lành, mà Trương Vô Kỵ xưa đâu bằng nay, hắn thực ra chính là Minh Tôn chuyển thế. . .
Tiếp lấy hắn đem chuyện Trương Vô Kỵ tu luyện Càn Khôn Đại Na Di tâm pháp đến tầng thứ bảy thì bị Minh Tôn đoạt xá kể lại.
-Trên đời lại có chuyện kỳ lạ như thế sao!
Đông Phương Mộ Tuyết đứng dậy, hiển nhiên đối với chuyện đoạt xá cực kỳ chấn kinh.
-Đúng a, trước kia Trương Vô Kỵ cho dù thân kiêm nhiều loại tuyệt học đứng đầu thiên hạ võ lâm, có thể bởi vì tính cách của hắn cùng kinh nghiệm dẫn đến khi thực chiến thì hiệu quả không được như ý muốn, nhưng hôm nay Minh Tôn đoạt xá, mà Minh Tôn dạng này thì thuộc cấp nhân vật đại tông sư, tất nhiên có thể đem võ công của bản thân Trương Vô Kỵ xuất ra có uy lực tăng thêm rất nhiều, càng không nói đến bản thân của lão đả có mấy trăm năm tu vi.
Tống Thanh Thư thở dài một hơi,
-Cho nên nếu chúng ta muốn báo thù, trông cậy vào vỏ công trực diện chém giết, chỉ sợ là không thực tế. . ."
Đông Phương Mộ Tuyết trên mặt lộ ra giống như cười mà không phải cười, hiển nhiên cũng không có bị hắn lừa dối:
-Tân nhiệm Kim Xà Vương đại bại các lộ cao thủ, sự tình bây giờ có thể nói đã truyền khắp thiên hạ, nếu như ta đoán không sai, lấy ngươi võ công bây giờ, chỉ sợ chưa hẳn là bên dưới cái gì Minh Tôn kia. Đợi đến công lực của ta khôi phục, hai chúng ta liên thủ cho dù lão là quái vật ngàn năm, cũng hẳn phải chịu chết chứ không nghi ngờ.
Tống Thanh Thư liền đại hỉ:
-Chẳng lẽ tỷ đã nghĩ thông suốt, nguyện ý cùng đệ song tu để trị thương?