[Dịch] Thâu Hương Cao Thủ

Chương 608 : MƯỢN GIỐNG.

Ngày đăng: 08:33 03/08/20

Đông Phương Mộ Tuyết dời đi ánh mắt: -Ngươi muốn đánh cược cái gì? -Nhất dạ đế vương… . . Tống Thanh Thư nói ra, hắn tin rằng Đông Phương Mộ Tuyết nghe sẽ hiểu được ý tứ lời nói bên trong của hắn. Đông Phương Mộ Tuyết gương mặt hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng, lộ vẻ do dự. -Thế nào… không dám đánh cược a? Tống Thanh Thư cố ý khích nói. -Cược thì cược! Đông Phương Mộ Tuyết khẽ cắn môi, hung hăng nguýt hắn một cái, -Vậy vạn nhất ngươi thua thì như thế nào đây? -Thì đệ đổi ngược lại cho tỷ. . . Tống Thanh Thư trên mặt lộ ra xấu xa. -Hạ lưu… Đông Phương Mộ Tuyết xì xì, -Vậy ta không đánh cược nữa, theo dạng này mặc kệ là thắng hay thua, ăn thiệt thòi cũng đều là ta. Nói xong liền rời đi. -Vậy tỷ muốn đánh cược cái gì? Tống Thanh Thư vội vàng kéo lại nàng. Đông Phương Mộ Tuyết ánh mắt giảo hoạt: -Nếu ngươi thua, ngày mà ngươi cùng Nhậm Doanh Doanh động phòng hoa chúc, thì để cho ta thay thế cho ngươi, ta sẽ động phòng cùng với Nhậm Doanh Doanh . Tống Thanh Thư giật mình, phản ứng: -Uy ..uy ….tỷ là nữ nhân mà… Đông Phương Mộ Tuyết hừ một tiếng: -Thế nào, nữ nhân không thể cùng nữ nhân động phòng sao a? Nhậm Doanh Doanh kia, ta nuôi kỷ lưỡng hơn hai mươi năm, mắt thấy nàng hàng ngày lớn lên nẩy nở các đường cong động lòng người, chính vào đến lúc khai hoa kết quả để cho ong bướm hút nhụy, thì lại bị Nhậm Ngã Hành cùng Trương Vô Kỵ làm hỏng đại sự, bây giờ đến lượt ngươi nhanh chân đến trước, thật sự là làm tức chết ta, nếu như không thể chiếm đoạt được lần đầu tiên của nàng, cả một đời của ta sẽ không thống khoái. Tống Thanh Thư giờ mới hiểu được lúc trước Đông Phương Mộ Tuyết khi nghe được mình cùng Nhậm Doanh Doanh sẽ thành thân vì sao lại phản ứng lớn như vậy, hắn lúc đó còn tưởng rằng nàng bị ăn dấm chua, không ngờ tới nàng đâu có ăn dấm chua với Nhậm Doanh Doanh, mà chính là ăn dấm chua với mình. Nghĩ tới những thứ này, Tống Thanh Thư lại thấy mình có chút chua chua, hừ lên: -Không được…. đệ sẽ không để cho tỷ đụng vào nữ nhân của đệ. -Đừng có hẹp hòi nhỏ mọn như vậy chứ, ta cũng là nữ nhân, ngươi đâu có ăn thiệt thòi gì đâu. Đông Phương Mộ Tuyết dùng một loại ngữ khí mềm mỏng thương lượng với hắn. Tống Thanh Thư trong lòng nhảy dựng, từ trước cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Đông Phương Mộ Tuyết ăn nói dịu dàng như vậy, tuy nhiên cái dạng ưa thích của nàng thực sự là quá quái dị. Gặp Tống Thanh Thư một mực bất vi sở động, Đông Phương Mộ Tuyết khẽ cắn môi dưới, tiến đến hắn bên tai nhẹ nói: -Nếu không ta dùng thân thể của ta cùng ngươi trao đổi? Tống Thanh Thư trái tim phanh phanh phanh kịch liệt nhảy dựng lên, hắn lo lắng cho mình nhất thời xúc động liền đáp ứng, vội nói: -Cái vấn đề này quá khiếp sợ, đệ cần phải bình tĩnh lại một chút. Nói xong hắn như chạy trốn rời đi trước. Nhìn theo bóng lưng hắn, Đông Phương Mộ Tuyết nhịn không được dậm chân một cái: -Đồ hèn nhát.. Hôm nay mưu đồ đối với Tĩnh Gia vương phi thực sự là làm hại đến thể diện hoàng gia, Tống Thanh Thư cùng Đông Phương Mộ Tuyết vì hành sự thuận tiện, liền đuổi đi cung nữ thái giám, trực tiếp hướng đến chỗ cung điện Tiểu Đông Hậu đi đến. Thẳng đến khi đi vào đến ngoài biệt viện Tiểu Đông Hậu, Tống Thanh Thư rốt cục kịp phản ứng, không khỏi căm tức nhìn Đông Phương Mộ Tuyết: -Kém chút bị tỷ đánh lừa rồi, thân thể của tỷ vốn chính là của đệ, vậy thì vì cái gì mà lại còn cùng tỷ đánh cược chứ? -Ai nói? Đông Phương Mộ Tuyết hất cằm lên, gương mặt bên trên da thịt tại dưới ánh mặt trời chiếu sáng, lộ ra trong suốt sáng long lanh vô cùng, nói tiếp. -Bản tọa muốn cho thân thể này với nam nhân nào, thì sẽ cho người nam nhân đó. -Tỷ dám…. Tống Thanh Thư giận dữ. -Có cái gì mà không dám, ngươi cũng biết tính khí của ta, nếu là ngươi nhắm trúng vào lúc ta không cao hứng, ta cũng không bảo đảm ta sẽ làm ra chuyện gì đâu đấy.. Đông Phương Mộ Tuyết không có chút nào thay đổi, cười nhẹ nhàng nhìn hắn, -Ngươi nếu không dám đem thân thể Nhậm Doanh Doanh cho ta, ta liền đi câu dẫn Lệnh Hồ Xung, để cho khí chết đôi cẩu nam nữ các ngươi này. -Đệ sợ tỷ rồi… không chịu lui một bước với đệ, Tống Thanh Thư trở nên đau đầu, -Đệ không có khả năng trong đêm tân hôn đem Nhậm Doanh Doanh hiến tặng cho tỷ chà đạp, tuy nhiên lần sau thì tỷ có thể dựa vào bản sự mà chinh phục nàng. -Hừ, hẹp hòi, Đông Phương Mộ Tuyết cũng minh bạch yêu cầu này của mình thì bất cứ là nam nhân nào cũng đều sẽ không đáp ứng, do dự sau một lúc, không cam lòng nói, -Vậy vào cái đêm các ngươi động phòng, ta sẽ ở một bên cạnh. Tống Thanh Thư do dự nói: -Chuyện này thì không phải là không được. . . Hắn nhìn thấy Đông Phương Mộ Tuyết vẻ mặt hưng phấn mim cười, Tống Thanh Thư bất mãn nói: -Tỷ cao hứng cái gì a, đánh cược này ai thua ai thắng còn chưa nhất định đây. -Ngươi khẳng định là thua. Đông Phương Mộ Tuyết ngạo nghễ nói ra. -Thật sao? Tống Thanh Thư xem thường hỏi. -Ngươi không tin? Đông Phương Mộ Tuyết chế giễu nhìn lấy hắn, -Cứ vậy mà cưỡi trên người Tiểu Đông Hậu thì có gì tài ba, nếu làm cho Tiểu Đông Hậu thuần phục yêu thích thì mới là bản lĩnh thật sự. Tống Thanh Thư nhíu mày, lấy đặc tính Hoan Hỉ Chân Khí của hắn, coi như là xuất hiện với bộ mặt thật sự lúc cùng Tiểu Đông Hậu trên giường, thì cũng là dễ như trở bàn tay, còn nếu Đông Phương Mộ Tuyết cùng giường với Tiểu Đông Hậu mà để cho nàng thuần phục yêu thích, thật không nghĩ tới Đông Phương Mộ Tuyết dùng biện pháp gì. -Đi theo ta. Đông Phương Mộ Tuyết ái muội cười, lôi kéo Tống Thanh Thư đi đến tẩm cung của Tiểu Đông Hậu, trên đường âm thầm mang lên đeo mặt nạ Khang Hi. -Cung nghênh bệ hạ… Tiểu Đông Hậu đã nhận chỉ dụ trước đó, biết hoàng thượng chốc nữa sẽ đi qua, liền dựa theo sắp xếp cung nhân, đầy cõi lòng mong chờ ở bên trong tẩm cung. -Bình thân … Đông Phương Mộ Tuyết lạnh nhạt nói. -Tạ ơn hoàng thượng. Tiểu Đông Hậu mỉm cười ngẩng đầu lên, bất quá khi nàng nhìn thấy đứng kế bên người Khang Hi là Tống Thanh Thư, hoa dung liền thất sắc: -Ngươi. . . ngươi. . ." Nàng làm gì mà lại không biết đây là phản tặc số một hiện nay của Mãn Thanh, lúc trước Tống Thanh Thư còn ở tại Tử Cấm Thành, , hai người cũng là thường xuyên chạm mặt, khi đó nàng mặc dù cảm thấy tên tiểu quan này có chút khí chất bất phàm, nhưng cũng không có để ở trong lòng, dù sao hai người thân phận có thể nói khác nhau một trời một vực, nàng là hoàng phi cao quý, đối phương nói đến cũng thì cũng chỉ là một tên nô tài. Có thể vì gần đây danh tiếng Tống Thanh Thư oanh động triều đình, ngay cả trong thâm cung mà Tiểu Đông Hậu cũng nghe qua đủ loại chuyện thần kỳ của hắn, nhìn trước mắt nam nhân khí vũ hiên ngang này, lại liên tưởng đến lúc trước tại trong hoàng cung, mỗi lần hắn gặp mình cung cung kính kính hành lễ ,Tiểu Đông Hậu không khỏi vô cùng hoảng hốt. -Ái ihi đừng sợ, hắn là người một nhà của trẫm. Đông Phương Mộ Tuyết nói. -Người một nhà? Tiểu Đông Hậu cảm thấy có chút choáng váng, hắn mới vừa ở Sơn Đông đánh tan vỡ mười vạn đại quân triều đình, là phản tặc khiến cho ngay cả gà chó trong triều đình cũng không yên thế mà lúc này hoàng thượng lại nói là người của mình. Một bên Tống Thanh Thư mặt cũng cổ quái, hắn không ngờ tới Đông Phương Mộ Tuyết cứ như vậy đem hắn mang đến cùng Tiểu Đông Hậu gặp mặt, vấn đề này phải thu xếp như thế nào đây! -Tình huống cụ thể liên quan đến bí mật của triều đình, ái phi không cần truy đến cùng, trẫm nói hắn là người một nhà, thì hắn chính là người của mình. Vượt ngoài Tống Thanh Thư dự kiến, Đông Phương Mộ Tuyết cũng không có nhiều lời giải thích, chỉ là vắn tắt nói vài câu. Thế nhưng là hiệu quả lại cực tốt một cách kỳ lạ, có lẽ Tiểu Đông Hậu sống trong thâm cung, nên minh bạch rất nhiều thứ, chuyện biết được càng nhiều, thì liền càng thêm nhiều nguy hiểm, hoàng đế đã nói như vậy, nàng tự nhiên là không có dị nghị: -Thần thiếp minh bạch…. Đông Phương Mộ Tuyết gật đầu: - Cùng Tống công tử chào hỏi đi. Tiểu Đông Hậu trong lòng kinh ngạc vô cùng, trước đó nàng cho là Tống Thanh Thư được Khang Hi phái đi ra ngoài làm thám tử thu thập tin tức, nhưng giờ nghe khẩu khí của Khang Hi, rõ ràng là đã coi Tống Thanh Thư thành một người đối đãi ngang hàng với mình. -Tống công tử vạn phúc… Tiểu Đông Hậu mỉm cười nhẹ cúi đầu với Tống Thanh Thư, nàng là người thông tuệ, nếu hoàng đế đã coi trọng nam nhân này như vậy, nàng đương nhiên sẽ không ngốc đến mức lúc này mà so sánh thân phận. -Hạ thần ra mắt Đông quý phi. Lúc Tiểu Đông Hậu nhẹ cúi đầu, nhất thời một làn gió thơm tốc thẳng vào mặt hắn, Tống Thanh Thư vô thức đưa tay ra nâng đỡ nàng. Tiểu Đông Hậu giật mình, hai tay vội vàng co rút lại, thấy trên mặt Khang Hi cũng không có ý tứ trách cứ gì, thì mới yên lòng, bất quá trong lòng lại có chút tức giận: "Tên hạ nhân này làm sao lớn mật vô lễ như thế!" Trước đó hắn thường lấy thân phận Khang Hi cùng Tiểu Đông Hậu thân mật đã quen thuộc, nên mới vô thức đến đỡ cánh tay của nàng, đến khi nhìn thấy nàng phản ứng, hắn mới chợt nhớ lại, nhất thời cười khổ. -Tuyết tỷ… đến tột cùng tỷ muốn làm cái gì vậy? Tống Thanh Thư truyền âm nhập mật nói với Đông Phương Mộ Tuyết, nàng bây giờ như vậy có chút trêu đùa quá mức, mình công nhiên xuất hiện tại trong tẩm cung quý phi, lát nữa như thế nào giải quyết tốt hậu quả cũng đã đủ đau đầu. Tống Thanh Thư rõ ràng Đông Phương Mộ Tuyết không phải là người không biết phân nặng nhẹ i, tuyệt không có khả năng là bởi vì một lần đánh cược hoang đường mà để cho hai người bốc lên mạo hiểm lớn như vậy. Đông Phương Mộ Tuyết khóe môi cười nhạt, cũng truyền âm nhập mật đáp: -Muốn hoàn toàn nắm giữ trong Tử Cấm Thành này, chỉ dựa vào hai người chúng ta tuyệt đối thì không thể được, cho nên chúng ta cần phải lôi kéo minh hữu, mà trước mắt thì Tiểu Đông Hậu là người thích hợp nhất. -Tỷ điên rồi sao? Đông gia là một trong bát đại gia tộc của Mãn Thanh, nàng nếu biết rõ chân tướng, thì làm thế nào mà giúp chúng ta chứ.. Tống Thanh Thư chau mày, hắn không phải không nghĩ tới chuyện lôi kéo thân tín, nhưng trong nơi này có thể cao lắm là kéo lấy một số cung nữ thái giám thấp kém, tại bên trong Tử Cấm Thành này ai mà có chút thân phận, đều là người của hoàng thân quốc thích Mãn Thanh, được nhiên là đại diện cho lợi ích của người Mãn, thì làm thế nào mà có thể bị hắn lôi kéo để làm suy yếu căn cơ của Mãn Thanh … -Ta cũng sẽ không ngốc đến mức lập tức nói cho Tiểu Đông Hậu biết rõ chân tướng, từ từ mới đến lúc, chờ đến lúc nàng biết được, thì đã cùng chúng ta chung một chiếc thuyền rồi, lúc đó nếu không muốn giúp chúng ta thì cũng không được. Đông Phương Mộ Tuyết đã tính trước đáp. -Kế tiếp tỷ định làm gì? Tống Thanh Thư thăm dò. -Ngươi cứ chờ xem hí kịch đi." Đông Phương Mộ Tuyết khóe môi càng cười rõ ràng hơn. Hai người dùng truyền âm nhập mật, bên ngoài nhìn qua giống như hai pho tượng, trong phòng nhất thời lâm vào một loại yên tỉnh quỷ dị, Tiểu Đông Hậu đứng ở một bên thì lo lắng không hiểu, có thể là do trong cung trong tự có quy củ, nàng không dám mở miệng quấy rầy suy nghĩ của Khang Hi. Đang lúc Tiểu Đông Hậu tâm thần bất an, rốt cục nghe được hoàng thượng mở miệng: -Ái Phi, lần này trẫm mang Tống công tử đến đây, là có một chuyện quan trọng muốn thương lượng với ái phi. Tiểu Đông Hậu trong lòng mừng thầm, xem ra chuyện này bí mật cùng cực, trong hậu cung nhiều tỷ muội như vậy, mà hoàng thượng không tìm đến, hết lần này tới lần khác tới tìm mình, chẳng phải là chứng minh mình được sủng ái nhất sao. -Bẩm hoàng thượng, không biết sự tình gì đây? Đông Phương Mộ Tuyết thật sâu liếc nhìn nàng: -Chuyện này cực kỳ khó xử mà phải cần đến ái phi hỗ trợ a. Tiểu Đông Hậu vội vàng quỳ xuống đáp: -Bẩm… có thể thay Hoàng Thượng san sẻ, sự tình khó đến cỡ nào, thần thiếp cũng sẽ không một chút nhíu mày từ chối. -Thật sao? Đông Phương Mộ Tuyết cười như không cười liếc nhìn nàng, -Ái phi đừng vội đáp ứng, chuyện này thực sự có quan hệ trọng đại, ái phi nếu là muốn biết thì có thể sẽ không có cơ hội quay đầu lại nữa. Tiểu Đông Hậu nhất thời do dự, Hoàng Đế nói thận trọng như thế, chắc hẳn chuyện này tuyệt đối đại sự đầy trời, có đôi khi biết được quá nhiều chưa chắc là chuyện tốt a. Tuy nhiên chốc lát sau nàng lại kiên định gật đầu: -Thần thiếp nguyện ý thay Hoàng Thượng làm bất cứ chuyện gì, vì hoàng thượng san sẻ giải nạn, không cần cơ hội quay đầu. Tiểu Đông Hậu cũng minh bạch lần này nếu như cự tuyệt, tất nhiên sẽ làm cho Khang Hi thất vọng, một khi mất thánh tâm, chắc chắn một đi không trở lại. -Không hổ là phi tử trẫm thương yêu nhất, Đông Phương Mộ Tuyết cười ha ha, rất nhanh sắc mặt ảm đạm xuống, -Ái phi chắc hẳn cũng để ý tới những năm gần đây, trong hậu cung vẫn chưa có ai thay trẫm sinh hạ sinh long tử nối dõi… Tiểu Đông Hậu vội khuyên lơn: -Hoàng thượng ngày thường quan tâm đến quốc sự, trong cung tỷ muội phục thị hoàng thượng nhất thời chưa có long tử nối dõi cũng là chuyện bình thường, hoàng thượng lại đang chính vào lúc thịnh niên, cuối cùng rồi cũng sẽ có tỷ muội thay hoàng thượng sinh hạ long tử. Khang Hi bây giờ niên kỷ cũng còn trẻ, thành thân không qua mấy năm, cái tuổi này chưa có nhi tử nối dõi tại các triều đại bấy giờ thì thật cũng là rất bình thường. Tiểu Đông Hậu đột nhiên đỏ mặt, nghĩ đến hoàng đế cố ý cùng nàng nói đến chuyện này, không phải là hi vọng mình có thể sớm ngày sinh hạ long tử sao? Vừa nghĩ như thế, Tiểu Đông Hậu trong lòng liền kích động lên. -Nhưng trẫm không có bình thường như vậy đâu. Đông Phương Mộ Tuyết đột nhiên nặng nề thở dài một hơi, trên mặt bất đắc dĩ, lộ ra tâm tình phẫn nộ. Một bên Tống Thanh Thư trợn mắt hốc mồm nhìn, nữ nhân này là người mà mình nhận biết, làm sao cấp bậc biễu diễn đều thượng thừa đến mức độ như vậy chứ… -Bẩm…vì sao a? Tiểu Đông Hậu mặt mày khẽ biến, vô thức hỏi. -Ái Phi chắc cũng biết ngày trước Bảo Thân Vương Hoằng Lịch một mực đối với hoàng vị trẫm nhìn chằm chằm chứ…. Đông Phương Mộ Tuyết như có điều suy nghĩ liếc nhìn nàng một cái. -Bẩm biết.. Tiểu Đông Hậu sắc mặt dần dần chuyển sang trắng, lúc này mới nghĩ đến mình tựa hồ đang nghe đến một số bí mật mà không nên nghe được. -Hoằng Lịch nghịch tặc này một mực mưu đoạt hoàng vị trẫm, ba lần bốn lượt ra tay ám hại, tuy nhiên tất cả âm mưu đều bị thất bại, nhưng lại thành công một lần hạ độc duy nhất. Đông Phương Mộ Tuyết nghiến răng nghiến lợi đứng lên, -Trẫm bên trong người bi một loại kỳ độc, tuy không nguy hiểm cho tánh mạng, như trẫm sau này sẽ không có khả năng có long tử nối dõi. -Á…? Tiểu Đông Hậu lấy tay che lại cái miệng nhỏ nhắn, nhịn không được lên tiếng kinh hô. Đông Phương Mộ Tuyết lại liếc nhìn nàng: -Ái phi biết trước đó Hoằng Lịch đã chết bất đắc kỳ tử, nhưng đây chẳng qua là để tuyên cáo với bên ngoài, trên thực tế là do trẫm ra tay. Cứ như thế chuyện kinh thiên bí mật một cái tiếp một cái , Tiểu Đông Hậu đã chết lặng. Đông Phương Mộ Tuyết tiếp tục nói: -Đáng tiếc thế lực Hoằng Lịch quá mạnh, vì phòng ngừa quốc nội Đại Thanh bị loạn, trẫm đành phải tuyên cáo là hắn là bệnh chết, đồng thời còn giữ lại tước vị của hắn, đám nhi tử kia của hắn, trẫm cũng không có lý do gì mà động tới. Vì như vậy lại xảy ra vấn đề lớn, một khi trẫm không có long tử nối dõi, thì buộc phải từ các trong tông thất chọn lựa một bối lặc lập làm thái tử, mà nhất hệ của Hoằng Lịch là được ưu tiên kế thừa nhất, do đó chọn lựa thái tử tất nhiên là phải chọn lựa từ nhi tử của hắn sinh ra. Hừ! giang sơn của trẫm, lại có thể truyền đến trong tay nhi tử của hắn sao! Hoằng Lịch nghịch tặc này lúc này ở dưới cửu tuyền chắc là đang cười cợt trẫm đây.. Tiểu Đông Hậu sắc mặt trắng bệch, thân thể run nhè nhẹ, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã quỵ xuống đất bên: -Bẩm…bẩm…hoàng thượng, bên trong cung trong ngự y tài giỏi vô số, mà trong thiên hạ không thiếu thần y,thế nào cũng có người hiểu biết về loại Kỳ độc kia. . .. Đông Phương Mộ Tuyết bỗng nhiên quay người nhìn chằm chằm nàng: -Ái phi cho rằng trẫm chưa từng có thử qua sao? Tiểu Đông Hậu trái tim run lên, vội vàng quỳ xuống đất. -Thần thiếp không biết lựa lời nói, xin hoàng thượng thứ tội." Thấy Khang Hi một mực trầm mặc không nói, Tiểu Đông Hậu đột nhiên tâm linh chợt sáng: -Hoàng Thượng không phải mới vừa nói thần thiếp có thể giúp đỡ sao? Không biết làm như thế nào mới có thể trợ giúp được hoàng thượng. -Cho trẫm sinh hạ một nhi tử. Đông Phương Mộ Tuyết đôi mắt đỏ lên, nhìn nàng không chớp mắt. -Có thể vì hoàng thượng sinh hạ long tử, thần thiếp đương nhiên ngàn vạn lần nguyện ý, nhưng lúc này. . . Tiểu Đông Hậu nghiêng mắt liếc nhìn Đông Phương Mộ Tuyết, lời nói còn lại nào dám nói ra. -Trẫm tự nhiên có biện pháp để ái phi sinh ra nhi tử, trẫm chỉ hỏi ái phi có nguyện ý hay không? Đông Phương Mộ Tuyết hung hăng nói. -Thần thiếp nguyện ý! Tiểu Đông Hậu gật đầu không ngừng, nàng minh bạch hôm nay nếu dám nói nửa chữ không, dù nàng là hoàng phi được hoàng thượng sủng ái nhất, cũng đừng hòng ngày mai sẽ còn nhìn thấy thái dương, có thể chỉ trong nội tâm nàng vẫn nghi hoặc “ Hoàng thượng đã không thể có được nhi tử, vậy mình làm như thế nào mà sinh ra được long tử chứ? “ Tiểu Đông Hậu đột nhiên nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên quay người liếc nhìn Tống Thanh Thư nãy giờ vẫn một mực đang đứng ở bên cạnh, Hoàng Thượng vì sao đem những chuyện bí ẩn như vậy lại nói ngay trước người này, chẳng lẽ. . . ? -Xem ra ái phi đã minh bạch, Đông Phương Mộ Tuyết thở dài, -Từ hôm nay Tống công tử có thể tự do xuất nhập tẩm cung của ái phi, thay trẫm đến đây, ái phi cứ cùng với hắn thẳng đến khi nào thụ thai mới thôi, đã minh bạch chưa? -Bẩm….chuyện này làm sao có thể được… Tiểu Đông Hậu vô thức hét lên, một mặt không thể tin được nhìn lấy Khang Hi, -Thần thiếp sinh là người của hoàng thượng, có chết thành quỷ cũng là của hoàng thượng, há lại có thể bị một nam nhân khác động vào người chứ. Đông Phương Mộ Tuyết vẻ mặt cổ quái liếc nhìn, nghĩ thầm trong đầu “Ngươi cũng bị hắn lật qua lật lại biết bao nhiêu lần rồi... “ tuy nhiên loại lời này đương nhiên không thể nói ra miệng, hắng nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: -Ngươi chẳng lẽ muốn kháng chỉ? -Thần thiếp không dám. Tiểu Đông Hậu chỉ cảm thấy trong đầu vang lên ong ong, chuyện hôm nay phát sinh hết thảy thật sự là quá mức không thể tưởng tượng ra được, với cái yêu cầu này của Khang Hi thực sự quá hoang đường, khiến cho nàng không biết phải làm sao cho phải. -Trẫm cũng biết chuyện này thật khó khăn cho ái phi, nhưng bây giờ trẫm cũng không còn có cách nào khác, Đông Phương Mộ Tuyết thay đổi uy nghiêm trước đó, nhẹ nhàng an ủi nói, -Ái phi yên tâm, trẫm về sau tuyệt sẽ không bởi vì chuyện này mà ruồng bỏ ái phi, ngươi vẫn là phi tử mà trẫm sủng ái nhất, trẫm có thể lập xuống lời thề, chỉ cần ái phi sinh hạ nhi tử, trẫm nhất định lập làm thái tử, ái phi sẽ chính là hoàng hậu, về sau nhi tử của trẫm kế thừa vạn lý giang sơn của trẫm thì ái phi sẽ là thái hậu! -Thần thiếp. . . thần thiếp. . . Tiểu Đông Hậu bây giờ đã không thể suy nghĩ được gì cả, trong mơ hồ chỉ nghe cái gì là thái tử, hoàng hậu, thái hậu, trong chốc lát có chút tâm động, có thể từ nhỏ đã được thụ giáo bên trong Đông gia để cho nàng có chút kháng cự. Mình là thân phận tôn quý quý phi, đối phương lại là một tên Hán nhân đê tiện, thân thể cao quý của mình cả một đời chỉ có thể được hoàng đế sủng hạnh, giờ sao lại có thể để cho một nam nhân như hắn làm bẩn chứ. . -Ngươi có nguyện ý không? Đông Phương Mộ Tuyết nặng nề hừ một tiếng, phảng phất một cây trọng chùy đánh vào trong lòng Tiểu Đông Hậu. Tiểu Đông Hậu bỗng nhiên thanh tỉnh lại, nàng dĩ nhiên minh bạch chuyện cho tới bây giờ mình không có lựa chọn nào khác, đã vậy còn nghe nhiều bí mật như vậy, nếu như không đồng ý, kết cục của mình chỉ có thể là bị diệt khẩu. -Thần thiếp. . . nguyện ý. Tiểu Đông Hậu cắn chặt răng, bờ môi như sắp bị cắn chảy ra máu. Đông Phương Mộ Tuyết nhìn qua Tống Thanh Thư một chút, truyền âm nhập mật nói: "Không ngờ nàng cũng là nữ nhân tam trinh cửu liệt, nếu về sau nàng biết mình thân thể đã sớm đã bị hai chúng ta đùa bỡn vô số lần, không biết là sẽ phản ứng ra sao? Tống Thanh Thư lông mày nhíu lại, vội đáp: -Tỷ cũng đừng có làm loạn với Tiểu Đông Hậu nữa! -Yên tâm. Đông Phương Mộ Tuyết đối với hắn mỉm cười, sau đó nâng đỡ Tiểu Đông Hậu đứng dậy, -Ái phi, Tống công tử thân phận đặc thù, không có khả năng thường xuyên lưu tại bên cạnh ái phi, cho nên mỗi lần hắn xuất hiện, ngươi đều phải tận tâm phục thị, tranh thủ sớm ngày có long tử, có biết chưa? -Thần thiếp. . . biết… Tiểu Đông Hậu cúi đầu, hai hàng thanh lệ dừng từ trên gò má chảy xuống. -Ái phi cũng không cần khẩn trương lo lắng thái quá, Tống công tử là người trẫm tín nhiệm nhất, cứ xem hắn như trẫm là tốt rồi, Đông Phương Mộ Tuyết lôi kéo cánh tay của Tiểu Đông Hậu giao cho trong tay Tống Thanh Thư, -Hôm nay các ngươi cố gắng làm quen qua một chút đi. -Bẩm.. vâng.. Tiểu Đông Hậu bên trong lời nói toát ra vô hạn đau khổ. -Trẫm còn có chuyện quan trọng phải xử lý, sẽ không quấy rầy các ngươi nữa, Đông Phương Mộ Tuyết nói xong liền đi ra ngoài, lúc ngang qua Tống Thanh Thư, thần sắc cổ quái căn dặn một câu, - Ngươi cần phải thương hương tiếc ngọc một chút. Tống Thanh Thư cười khổ, đành phải cung kính đáp: -Tuân chỉ….. -Ta ra ngoài sắp xếp một chút, lát nữa Tĩnh Gia vương phi tiến cung sẽ đem nàng dẫn tới bên này, chính ngươi mau chóng tự giải quyết cho nhanh Tiểu Đông Hậu. Đông Phương Mộ Tuyết lúc đi gần đến thì truyền âm nhập mật nói, Tống Thanh Thư đáp lại bằng nụ cười khổ. Nhìn theo Khang Hi rời đi, Tiểu Đông Hậu trái tim lập tức gấp lên, cả người cúi đầu đứng ở nơi đó với nhiều suy tư. "Làm sao bây giờ, thật chẳng lẽ là cùng với hắn?" " Hoàng Thượng bây giờ đã hạ chỉ dụ, ta đâu thế nào có thể cự tuyệt?" "Ta là hoàng phi cao quý của Đại Thanh, bây giờ lại bị một tên Hán nhân làm bẩn thân thể, làm sao lại chịu như vậy được chứ..."