[Dịch] Thâu Hương Cao Thủ
Chương 629 : THỜ Ơ CŨNG LÀM NGƯỜI KHIẾP SỢ.
Ngày đăng: 08:34 03/08/20
Giữa sân mọi người giật mình quay đầu nhìn lại, ánh mắt bên trong mấy người Huyền Trừng đại sư ngập tràn kiêng kị, đám người hắc y nhân kia thì càng là mờ mịt, thanh âm này xuất hiện quá đột ngột, tựa như có người đang ở ngay trước mắt, vậy mà trước đó không có ai phát giác được có người đang đến gần.
Ngay cả Tống Thanh Thư cũng ngưng trọng, hướng bên kia nhìn lại, vừa rồi phải chiếu cố Nhậm Doanh Doanh, lại còn ứng phó với chiêu số của Hư Trúc, hắn lực chú ý bị phân tán, mà có dạng người vô thanh vô tức tới gần không ai hay biết, trong chốn giang hồ có được người như vậy, thật sự là vô cùng ít, người này đến tột cùng là ai đây?
Giữa sân mấy chục ánh mắt hướng đến nơi có tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy người đang tới thân hình cao lớn dị thường, râu tóc bạc phơ, trên mặt hồng nhuận bóng loáng, bộ dáng tiên phong đạo cốt hiền lành, chỉ tiếc là trên thân làn vải xanh đạo bào lại là cũ kỷ không chịu nổi, làm phá hư cái hình tượng của người này.
-Đây là. . .
Tống Thanh Thư biến sắc, bởi vì hắn thấy được trong lòng mình dâng lên một cảm giác vừa kính trọng lại kính sợ, từ trong trí nhớ loáng thoáng tựa hồ nhận biết được người này.
Phương Chứng Đại Sư cũng vô cùng kinh ngạc, vội tiến lên bái kiến nói:
-Phương Chứng xin ra mắt Võ Đang Trương chân nhân.
Phương Chứng lời vừa nói ra, giữa sân mọi người đều hít sâu một hơi, phải biết rằng Trương Tam Phong lúc này trong võ lâm tựa như thần tiên, mấy chục năm trước tại trên núi Võ Đang đã bế quan không ra, bình thường sự vụ trong Võ Đang đều giao cho mấy đệ tử chăm nom, trong giang hồ đại đa số người chỉ nghe tên, chứ không gặp người.
- Đạo nhân lôi thôi này là Trương Tam Phong sao?
Ngay cả Tả Lãnh Thiền cũng có chút không tin là Trương Tam Phong lại xuất hiện tại nơi này .
Theo bối phận mà nói, Trương Tam Phong có thể là thái sư tổ so với rất nhiều nhân vật đương kim chưởng môn hiện nay, năm xưa lão ung dung tự tại, lôi thôi lếch thếch, lúc còn trung niên trên giang hồ gọi sau lưng lão là " Lạc Tháp Đạo Nhân ", cũng có người gọi là "Trương Lạp Tháp", quãng thời gian này đã cách mấy chục năm rồi , bởi vậy ngay cả người có thân phận như Tả Lãnh Thiền, cũng không có biết được vì sao Lạc Tháp Đạo Nhân ( đạo nhân lôi thôi ) cùng Trương Tam Phong có liên hệ.
Phương Chứng sở dĩ nhận ra được, bởi vì mười năm trước Trương Tam Phong vì trị liệu hàn độc trong cơ thể của Trương Vô Kỵ, đơn độc lên đến Thiếu Lâm cầu Cửu Dương Thần Công, lúc ấy toàn bộ Thiếu Lâm không biết ý đồ thật sự của Trương Tam Phong đến, cho là lão đến là có ám đồ, liền âm thầm cho cao thủ trong Thiếu Lâm mai phục tại trong chùa, Phương Chứng đại sư lúc ấy cũng là một trong những người mai phục.
-Trương Tam Phong?
Huyền Trừng đại sư hai mắt tỏa sáng, chân khí toàn thân lập tức kích động.
Năm xưa Trương Tam Phong bái chùa, thì Huyền Trừng đại sư đang bế quan trong Tàng Kinh Các, về sau khi luyện được thập tam tuyệt kỷ xuất quan thì trong lòng duy chỉ có một đối thủ cũng là Trương Tam Phong, hôm nay cuối cùng nhìn thấy, há có thể không chiến ý dạt dào?
-Bần đạo chỉ là nhiều hơn mấy tuổi, đại sư cần gì phải đa lễ.
Trương Tam Phong khẽ gật đầu ra hiệu với Phương Chứng đại sư, rồi quay qua liếc nhìn Huyền Trừng đại sư, ồ lền một tiếng,
-Vị đại sư này thần quang lưu chuyển, một thân chân khí tùy tâm mà động, đã đạt đến chi cảnh đăng phong tạo cực, chắc hẳn là thần tăng đã tu luyện được thập tam tuyệt kỷ Huyền Trừng đại sư của quý tự…
-Chính là bần tăng.
Huyền Trừng đại sư đã có ý khiêu chiến, nhưng thân phận của đối phương khiến lão cũng không dám có nhiều bất kính.
Trương Tam Phong mở miệng tán thưởng, nhưng đây chẳng qua là tính tình của Trương Tam Phong ôn hoà, cũng không phải là thất kinh với cảnh giới của Huyền Trừng đại sư, mãi đến khi ánh mắt rơi xuống trên thân Hư Trúc, thì mới chính thức có chút động tâm:
-Vị tiểu sư phụ này. . . thật là kỳ lạ .. kỳ lạ, Thiếu Lâm Tự quả nhiên ngọa hổ tàng long, bần đạo bội phục.. bội phục.
Cũng không phải bởi vì Hư Trúc võ công cao hơn Huyền Trừng đại sư, mà là vì Hư Trúc niên kỷ nhỏ như thế, vậy mà có được một thân tu vi như thế, thực sự làm cho Trương Tam Phong cũng phải giật mình. Phải biết võ học của chính phái từ trước đến giờ là chú trọng căn cơ, coi trọng tiến hành theo chất lượng, nên trong phái tu vi đệ tử thường thường tiến cảnh khá chậm chạp, nếu nói Hư Trúc bây giờ đã là bốn mươi tuổi, thì Trương Tam Phong cũng sẽ không kinh ngạc như vậy, nhưng hắn chỉ mới có tầm hai mươi tuổi mà thôi.
So với tuổi tác này tại bên trong Võ Đang phái, chỉ là tương đương với tam đại đệ tử, Trương Tam Phong nhìn quanh đám đồ tôn của mình, không có một ai có thể đạt tới cảnh giới như Hư Trúc này, Trương Vô Kỵ tuy đạt tới, nhưng một thân tu vi của hắn, dù sao nguồn gốc không phải là từ Võ Đang. Một đồ tôn khác là Tống Thanh Thư, mấy năm gần đây trên giang hồ tuy rằng lừng danh thiên hạ, nhưng Trương Tam Phong biết rõ ràng, võ công lúc trước của đồ tôn Tống Thanh Thư tính toán cũng không tệ, nhưng tuyệt đối không thể đạt được loại cảnh giới này, tất nhiên là những năm qua hắn nhờ có kỳ ngộ thì khác, nói thật ra tu vi bây giờ của Tống Thanh Thư cũng quan hệ không nhiều với Võ Đang phái.
Đến như Trương Tam Phong cảnh giới bây giờ này, sớm đã vô dục vô cầu, nếu nói còn có cái gì truy cầu, thì chỉ là võ học truyền thừa của môn phái. Thiếu Lâm một mực chỉ trích lão là Thiếu Lâm phản đồ, lão tuy không đến mức nổi giận, chỉ là ở giữa tâm trí khó tránh khỏi có một chi khí bất bình, bởi vậy truyền thừa tại trong môn phái âm thầm cùng Thiếu Lâm có chi tâm cạnh tranh. Lão tự nghĩ mình trãi qua cả trăm năm nỗ lực, nhất là những năm gần đây đã sáng tạo ra Thái Cực Quyền và Thái Cực Kiếm, cho nên bây giờ so với Thiếu Lâm Tự cũng không kém bao nhiêu.
Hôm nay gặp phải Hư Trúc một tiểu hòa thượng của Thiếu Lâm Tự, tư chất bề ngoài nhìn qua thì không có gì lạ thường, thế mà lại có một thân thể tu vi như thế này, Trương Tam Phong cũng khó tránh khỏi có chút nản lòng thoái chí.
-Doanh Doanh xin ra mắt Trương Chân Nhân.
Nhậm Doanh Doanh nhẹ nhàng đẩy ra Tống Thanh Thư, cung kính thi lễ đối với Trương Tam Phong, nàng từng nghe phụ thân nói qua về các cao thủ trong giang hồ, Trương Tam Phong là người mà Nhậm Ngã Hành tôn sùng nhất, huống chi nàng cũng một mực kính ngưỡng uy danh của Trương Tam Phong, đây là cúi đầu thành tâm thành ý,Tống Thanh Thư cũng không có ngăn cản nàng, dù sao sau khi được hắn dùng chân khí trấn áp, hàn độc trong người nàng cũng đã tiêu giảm nhiều, nếu có cách đoạn một thời gian ngắn chân khi đưa vào cơ thể thìi cũng không có quan hệ gì.
-Tố,.. tốt .. tiểu cô nương mau mau xin đứng lên.
Trương Tam Phong mỉm cười, ống tay áo nhẹ nhàng phất một cái , Nhậm Doanh Doanh liền nhận thấy một cỗ nhu kình nâng mình đứng lên.
Nhậm Doanh Doanh còn chưa kịp nói lời cảm tạ, thì nghe Trương Tam Phong cười nói:
-Tiểu cô nương xưng hô như thế này có chút sai rồi.
-A?
Nhậm Doanh Doanh mờ mịt, trong lòng suy nghĩ: ” Chẳng lẽ phụ thân cùng Trương Chân Nhân còn có cái quan hệ gì sâu xa hay sao? “
Trương Tam Phong khẽ cười nói:
-Bần đạo lần này xuống núi, trước đó không lâu vừa vặn nghe được Nhậm giáo chủ chiếu cáo thiên hạ hôn sự của tiểu cô nương cùng Thanh Thư, cho nên phải gọi bần đạo là thái sư phụ mới đúng chứ.
-Um..
Nhậm Doanh Doanh liền cực kỳ lúng túng, trong lòng nàng, cho tới bây giờ vẫn không có coi Tống Thanh Thư là hôn phu, của mình, trước đó không nghĩ tới chuyện như thế này, trong nội tâm nàng hận không thể làm cho Tống Thanh Thư chết đi, bây giờ để cho nàng hô thái sư phụ, thì làm như thế nào mở miệng ra được chứ? Nhưng Trương Tam Phong đức cao vọng trọng đã nói vậy, nàng cũng không biết phải cự tuyệt như thế nào, trong lúc này đỏ mặt đứng tại chỗ, cũng không biết nên nói như thế nào cho phải.
Trương Tam Phong không biết ý niệm trong lòng nàng, chỉ cho là tiểu cô nương thẹn thùng, nên cũng không để bụng:
-Tiểu cô nương xấu hổ cũng bình thường thôi, có thể là do bần đạo hồ đồ, thôi để tiểu cô nương ngày sau cùng Thanh Thư thành thân qua đi, lúc đó đổi giọng gọi cũng không muộn…
Nhậm Doanh Doanh hận tìm không được một cái lỗ để chui vào, đành phải hàm hàm hồ vâng dạ. ..
-Hay để bần đạo xem trước một chút hàn độc trong cơ thể tiểu cô nương đi.
Trương Tam Phong cười ấm áp, cước bộ một bước, đã đi tới bên người Nhậm Doanh Doanh,
-Tiểu cô nương, để bần đạo xem mạch….
Từ nơi xa Huyền Trừng đại sư âm thầm kinh hãi, vừa rồi Trương Tam Phong thân hình thoắt một cái liền xuất hiện tại bên người Nhậm Doanh Doanh, mình thế mà không có nhìn kịp thân pháp, chuyện này làm sao có thể chứ!
Tống Thanh Thư gật đầu: “ Trương Tam Phong quả nhiên không hổ là đại tông sư danh chấn hậu thế, trong lúc thờ ơ cũng đã toát ra tu vi làm cho người phải khiếp sợ.
Hắn hiện tại trong lòng càng thêm lo nghĩ lại là một chuyện khác: “ Trương Tam Phong mấy chục năm nay bế quan không ra, mọi chuyện trong phái đều là do mấy vị đệ tử làm thay, lần này vì sao lại tự mình xuống núi? ..”