[Dịch] Thâu Hương Cao Thủ
Chương 80 : CÓ QUẾ CÔNG CÔNG, CÁI GÌ CŨNG DỄ DÀNG..
Ngày đăng: 22:47 27/05/20
-Nếu chúng ta công lên trên núi thì tương đối khó khăn, vậy thì tại sao không tim cách dẫn dụ bọn họ hạ sơn xuống?
Tống Thanh Thư nói tiếp:
-Vi đại nhân mê bài bạc danh tiếng thiên hạ đều biết, đêm nay chúng ta giả vờ tụ tập đánh bạc, thả lỏng canh gác đề phòng, để thám tử phái Vương Ốc cho rằng có cơ hội để ra tay, bọn chúng thế yếu, tất phải có ý nghĩ muốn phá giặc thì phải chém tướng trước, khi ấy từ trên núi tập kích xuống thì chúng ta sẽ bắt trọn mẻ lưới.
-Hay lắm..
Quân tướng đều gật đầu khen ngơi mưu kế, Vi Tiểu Bảo trong lòng bực tức chửi thầm “Con bà nó..kế như vậy mà cũng nghĩ ra được..”
Nhưng cũng đành đồng ý.
Đêm đó mọi người ngay ở trong lều trung quân mở ra sòng bài bạc, Vi Tiểu Bảo lấy ra một tờ ngân phiếu, hướng về trên bàn bỏ ra, có tới năm, sáu ngàn ngân lượng nói:
-Ai có có bản lĩnh thì bước lên đặc cược đi.
Lúc này trong lòng gã liên tục khẩn cầu phái Vương Ốc tuyệt đối đừng hạ sơn vì sẽ gặp nguy hiểm.
Quan quân dồn dập đặt cược, có ăn có thua, đánh cuộc một hồi, mọi người hưng khởi, tiền đặt cược lớn dần, chen ở phía sau quân lính cũng mang bạc đến đặt cược.
Mới đầu vốn chỉ là làm bộ đánh bạc, âm thầm chuẩn bị mưu kế, vậy mà sau đó, máu nóng nổi lên khi thua sạch tiền, có người còn chạy về trại doanh vay tiền để mang đến gỡ vốn.
Trong lều trung quân, tiếng reo hò ầm ĩ, tiếng ăn thua không dứt tiếng, giống như chính là một đại sòng bạc chân chính.
…………………………………………………………………………………………..
Bỗng nhiên có tiếng người thét lên:
-Áp sát vào giết giặc.
Bên ngoài lăn lông lốc vào trong lều một thủ cấp của tên ngự tiền thị vệ ở ngoài trướng tuần tra, tất cả đều giật mình sững sờ.
Mọi người kinh hoảng ngẩng đầu lên, thì thấy bên ngoài trướng có mười mấy người mặc áo lam, tay cầm trường đao lợi kiếm xông vào.
Quan binh liền lấy đao phản kích, nhưng vừa rồi đánh cược quá hào hứng, trên người đao đã sớm bị ném qua một bên, lúc này đối phương mắt nhìn chằm chằm, ai muốn nhặt lên thì e rằng lập tức trở thành đối tượng bị công kích trước, trong lúc này tất cả mọi người đều không dám di động.
-Hừ, quân Mãn Thanh quả nhiên khí số đã hết, hết người nên phải đưa một tên miệng còn chưa dứt sữa thống lĩnh, ở trong quân doanh lại còn tụ tập quân binh đánh bạc.
Tư Đồ Bá Lôi quét mắt qua tình huống giữa trường, trong lòng mừng rỡ.
-Vậy cũng chưa chắc.
Cười dài một tiếng, Cưu Ma Trí từ trong đám người đi ra.
Nhìn thấy Tống Thanh Thư bên cạnh Cưu Ma Trí, Tăng Nhu lại hơi đỏ mặt, nàng nghĩ thầm quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn.
Tư Đồ Bá Lôi ánh mắt ngưng lại, cùng hai tên thuộc hạ đồng thời xuất chiêu tấn công về phía Cưu Ma Trí.
Cưu Ma Trí cười lạnh một tiếng, hai bàn tay một trên một dưới cong lại thành hình bầu dục, lập tức phát ra kình khí chặn lại ba thanh trường kiếm của đối phương.
Hai bên thái dương Tư Đồ Bá Lôi đổ mồ hôi, khi phát hiện thanh trường kiếm trong tay không còn khống chế được, công tới một phần cũng không được, muốn thu hồi trường kiếm cũng không xong...
Cưu Ma Trí khóe miệng lộ ra vẻ đắc ý, vận công nhẹ nhàng vẫy một cái, ba thanh trường kiếm đều bị đánh gãy ngang, trong lều quan binh liền ập tới, phái Vương Ốc Phái đã bị dọa đến xanh mặt, trong lúc này rất nhanh đã bị mấy lưỡi đao gác ở trên cần cổ.
Nhìn thấy đám người phái Vương Ốc đã bị chế phục, Vi Tiểu Bảo lại trở nên đau đầu, con ngươi xoay tròn lưu chuyển, trong lòng gã đang tính toán thế tìm cớ như thế nào để thả bọn họ cho hợp lý.
Thấy thời cơ đã đến, Tống Thanh Thư liền lên tiếng hỏi:
-Phái Vương Ốc xông vào muốn giết quan triều đình, đây chính là tội lớn mưu phản, không sợ bị mất đầu hay sao?
-Hừ, chúng ta là người của Bình Tây Vương cúc cung tận tụy, có chết thì há gì, Bình Tây Vương sắp sửa khởi binh, đến lúc đó để xem triều đình Mãn Thanh các ngươi sẽ chống đỡ như thế nào.
Tư Đồ Bá Lôi dựa theo chi tiết đêm qua thương lượng với Tống Thanh Thư nói.
Quả nhiên giữa trường quan quân hai mặt nhìn nhau, Trương Khang Niên nổi giận nói:
-Nói bậy, triều đình đối với Bình Tây Vương sủng ái rất nhiều, Bình Tây Vương cũng luôn luôn đối trung thành tuyệt đối với hoàng thượng, trãi qua bao năm vẫn thủ vững Sơn Hải quan phòng bị quân Mông Cổ, ngươi bám cắn nói càn lung tung, không ai tin được.
Nhưng Vi Tiểu Bảo thì là rõ ràng hiểu chuyện Khang Hi nghi kỵ Ngô Tam Quế từ lâu, thêm vào Tư Đồ Bá Lôi là cựu tướng của Ngô Tam Quế, trong đầu gã nghỉ thầm chẳng lẽ chuyện Tư Đồ Bá Lôi nói là thật sự? Không đúng, trước đây sư phụ gả đã từng khuyên bảo, nếu có thể thì âm thầm hổ trợ giúp cho phái Vương Ốc... Rõ ràng, là Tư Đồ Bá Lôi hận Ngô Tam Quế tận xương tủy, lần này chắc lão cho rằng trước sau gì cũng chết, cho nên kéo theo Ngô Tam Quế chịu tội.
Nghĩ rõ ràng đến điều này, Vi Tiểu Bảo vội vã liền kéo các quan binh qua một bên thương lượng:
-Trước đây ta cũng nghe được hoàng thượng trong lúc vô tình, đã nói ra ý định muốn tiêu diệt Ngô Tam Quế, chẳng lẽ là tin tức này đã bị tiết lộ ra ngoài, nên làm cho Ngô Tam Quế cuống lên muốn đi trước một bước?
Tất cả mọi quan binh có mặt làm gì mà biết được biến cố này, Cưu Ma Trí giật nảy cả mình:
-Nếu như Ngô Tam Quế thật sự có ý phản, vậy đây là chuyện vô cùng hệ trọng rồi.
Tống Thanh Thư nhíu lông mày, thêm vào nói:
-Vậy nếu như chúng ta đem đám phái Vương Ốc bắt về kinh thành, Ngô Tam Quế nhận được tin tức, làm cho hắn chó cùng rứt giậu ngay lập tức khởi binh, trong lúc gấp rút có thể hoàng thượng cũng không dễ ứng phó, nói không chừng còn quay ngược lại trách tội chúng ta.
Mấy tên quan tướng kỵ binh sợ đến mặt tái mét, chuyện rung chuyển từ trên triều đình không đến lượt bọn họ dám tham dự, chỉ cần sơ sẩy thì là cửa nát nhà tan, lo lắng nhìn Vi Tiểu Bảo:
-Tất cả mọi việc bây giờ là do Vi đại nhân làm chủ.
Chuyện xảy ra lại thuận lợi cũng khiến cho chính Vi Tiểu Bảo bất ngờ, gã nhìn Tống Thanh Thư, không nghĩ tới chính gã định nói ra lời như vậy thì Tống Thanh Thư đã vạch rỏ ra, nên vội vã tiếp lời:
-Vậy thì chúng ta phải nghĩ đến biện pháp đem chuyện này đè xuống không cho bất cứ ai biết được, để không đánh động đến Ngô Tam Quế, chi bằng đem những người này thả ra.
-Thả?
Không ai có thể nào hiểu được, thật vất vả mới một lưới bắt hết thủ lĩnh phái Vương Ốc, sao bây giờ phải thả?
-Này… chính là các ngươi không hiểu chi đạo làm quan,
Vi Tiểu Bảo hắng nhẹ một tiếng, giả vờ giả vịt nói tiếp.
-Các ngươi bắt được phái Vương Ốc, tự cho là một cái công lớn, nhưng giống như là vừa rồi Tống đại ca đã nói, nếu Ngô tam Quế biết chuyện này sẽ sợ tội mà ngay lập tức làm phản, cuối cùng thì hoàng thượng không những là không ban thưởng chúng ta, nói không chắc còn có thể trách phạt, nhưng nếu đem bọn họ thả ra thì sự việc lại khác….
- Cũng vậy chứ có cái gì là khác đâu?
Cưu Ma Trí đầu óc mơ hồ, nghĩ thầm luận về chốn quan trường Trung thổ còn phức tạp hơn là võ công nữa..
-Các ngươi suy nghĩ lại đi..
Vi Tiểu Bảo thấp giọng nói .
-Bọn họ thất thủ bị bắt, sau đó lại được chúng ta thả ra, khi trở về chắc chắn là không dám cho Ngô Tam Quế biết đến chuyện này, vì nếu để cho Ngô Tam Quế biết, thì lão ta sẽ hoài nghi phái Vương Ốc đã đầu hàng triều đình, nếu không phải vậy thì làm sao mà được thả ra yên ổn? Nếu như Ngô Tam Quế không biết chuyện đêm nay, đương nhiên cũng sẽ không nhanh chóng mà tạo phản, chúng ta thì sẽ có thời gian để báo cho hoàng thượng biết, để triều đình sớm chuẩn bị kế sách, nói không chừng lúc đó hoàng thượng cao hứng, sẽ còn cho là chúng ta lập được đại công đấy.
-Khà khà ..có Quế công công, cuộc sống đúng là rất dễ dàng!
Triệu Tề Hiền đứng bên cạnh liền giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Đa Long cũng cười nói:
-Nhờ có Vi huynh đệ nhắc nhở, nếu không đêm nay chúng ta phạm vào một sai lầm lớn mà không biết."
Cưu Ma Trí cũng cảm thán vạn phần:
- Văn hóa Trung thổ, quả nhiên bác đại tinh thâm.…
-Có điều …
Vi Tiểu Bảo liếc mắt nhìn đoàn người phái Vương Ốc bị không chế ở chổ xa xa kia nói.
-Bọn họ giết chết huynh đệ của chúng ta, bỗng nhiên cứ thả như vậy, tránh không khỏi bị làm ảnh hương đến khí thế của các huynh đệ, khà khà… cũng phải thu hoạch lại ở trên người bọn họ một ít lợi tức chứ.
Tống Thanh Thư nói tiếp:
-Vi đại nhân mê bài bạc danh tiếng thiên hạ đều biết, đêm nay chúng ta giả vờ tụ tập đánh bạc, thả lỏng canh gác đề phòng, để thám tử phái Vương Ốc cho rằng có cơ hội để ra tay, bọn chúng thế yếu, tất phải có ý nghĩ muốn phá giặc thì phải chém tướng trước, khi ấy từ trên núi tập kích xuống thì chúng ta sẽ bắt trọn mẻ lưới.
-Hay lắm..
Quân tướng đều gật đầu khen ngơi mưu kế, Vi Tiểu Bảo trong lòng bực tức chửi thầm “Con bà nó..kế như vậy mà cũng nghĩ ra được..”
Nhưng cũng đành đồng ý.
Đêm đó mọi người ngay ở trong lều trung quân mở ra sòng bài bạc, Vi Tiểu Bảo lấy ra một tờ ngân phiếu, hướng về trên bàn bỏ ra, có tới năm, sáu ngàn ngân lượng nói:
-Ai có có bản lĩnh thì bước lên đặc cược đi.
Lúc này trong lòng gã liên tục khẩn cầu phái Vương Ốc tuyệt đối đừng hạ sơn vì sẽ gặp nguy hiểm.
Quan quân dồn dập đặt cược, có ăn có thua, đánh cuộc một hồi, mọi người hưng khởi, tiền đặt cược lớn dần, chen ở phía sau quân lính cũng mang bạc đến đặt cược.
Mới đầu vốn chỉ là làm bộ đánh bạc, âm thầm chuẩn bị mưu kế, vậy mà sau đó, máu nóng nổi lên khi thua sạch tiền, có người còn chạy về trại doanh vay tiền để mang đến gỡ vốn.
Trong lều trung quân, tiếng reo hò ầm ĩ, tiếng ăn thua không dứt tiếng, giống như chính là một đại sòng bạc chân chính.
…………………………………………………………………………………………..
Bỗng nhiên có tiếng người thét lên:
-Áp sát vào giết giặc.
Bên ngoài lăn lông lốc vào trong lều một thủ cấp của tên ngự tiền thị vệ ở ngoài trướng tuần tra, tất cả đều giật mình sững sờ.
Mọi người kinh hoảng ngẩng đầu lên, thì thấy bên ngoài trướng có mười mấy người mặc áo lam, tay cầm trường đao lợi kiếm xông vào.
Quan binh liền lấy đao phản kích, nhưng vừa rồi đánh cược quá hào hứng, trên người đao đã sớm bị ném qua một bên, lúc này đối phương mắt nhìn chằm chằm, ai muốn nhặt lên thì e rằng lập tức trở thành đối tượng bị công kích trước, trong lúc này tất cả mọi người đều không dám di động.
-Hừ, quân Mãn Thanh quả nhiên khí số đã hết, hết người nên phải đưa một tên miệng còn chưa dứt sữa thống lĩnh, ở trong quân doanh lại còn tụ tập quân binh đánh bạc.
Tư Đồ Bá Lôi quét mắt qua tình huống giữa trường, trong lòng mừng rỡ.
-Vậy cũng chưa chắc.
Cười dài một tiếng, Cưu Ma Trí từ trong đám người đi ra.
Nhìn thấy Tống Thanh Thư bên cạnh Cưu Ma Trí, Tăng Nhu lại hơi đỏ mặt, nàng nghĩ thầm quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn.
Tư Đồ Bá Lôi ánh mắt ngưng lại, cùng hai tên thuộc hạ đồng thời xuất chiêu tấn công về phía Cưu Ma Trí.
Cưu Ma Trí cười lạnh một tiếng, hai bàn tay một trên một dưới cong lại thành hình bầu dục, lập tức phát ra kình khí chặn lại ba thanh trường kiếm của đối phương.
Hai bên thái dương Tư Đồ Bá Lôi đổ mồ hôi, khi phát hiện thanh trường kiếm trong tay không còn khống chế được, công tới một phần cũng không được, muốn thu hồi trường kiếm cũng không xong...
Cưu Ma Trí khóe miệng lộ ra vẻ đắc ý, vận công nhẹ nhàng vẫy một cái, ba thanh trường kiếm đều bị đánh gãy ngang, trong lều quan binh liền ập tới, phái Vương Ốc Phái đã bị dọa đến xanh mặt, trong lúc này rất nhanh đã bị mấy lưỡi đao gác ở trên cần cổ.
Nhìn thấy đám người phái Vương Ốc đã bị chế phục, Vi Tiểu Bảo lại trở nên đau đầu, con ngươi xoay tròn lưu chuyển, trong lòng gã đang tính toán thế tìm cớ như thế nào để thả bọn họ cho hợp lý.
Thấy thời cơ đã đến, Tống Thanh Thư liền lên tiếng hỏi:
-Phái Vương Ốc xông vào muốn giết quan triều đình, đây chính là tội lớn mưu phản, không sợ bị mất đầu hay sao?
-Hừ, chúng ta là người của Bình Tây Vương cúc cung tận tụy, có chết thì há gì, Bình Tây Vương sắp sửa khởi binh, đến lúc đó để xem triều đình Mãn Thanh các ngươi sẽ chống đỡ như thế nào.
Tư Đồ Bá Lôi dựa theo chi tiết đêm qua thương lượng với Tống Thanh Thư nói.
Quả nhiên giữa trường quan quân hai mặt nhìn nhau, Trương Khang Niên nổi giận nói:
-Nói bậy, triều đình đối với Bình Tây Vương sủng ái rất nhiều, Bình Tây Vương cũng luôn luôn đối trung thành tuyệt đối với hoàng thượng, trãi qua bao năm vẫn thủ vững Sơn Hải quan phòng bị quân Mông Cổ, ngươi bám cắn nói càn lung tung, không ai tin được.
Nhưng Vi Tiểu Bảo thì là rõ ràng hiểu chuyện Khang Hi nghi kỵ Ngô Tam Quế từ lâu, thêm vào Tư Đồ Bá Lôi là cựu tướng của Ngô Tam Quế, trong đầu gã nghỉ thầm chẳng lẽ chuyện Tư Đồ Bá Lôi nói là thật sự? Không đúng, trước đây sư phụ gả đã từng khuyên bảo, nếu có thể thì âm thầm hổ trợ giúp cho phái Vương Ốc... Rõ ràng, là Tư Đồ Bá Lôi hận Ngô Tam Quế tận xương tủy, lần này chắc lão cho rằng trước sau gì cũng chết, cho nên kéo theo Ngô Tam Quế chịu tội.
Nghĩ rõ ràng đến điều này, Vi Tiểu Bảo vội vã liền kéo các quan binh qua một bên thương lượng:
-Trước đây ta cũng nghe được hoàng thượng trong lúc vô tình, đã nói ra ý định muốn tiêu diệt Ngô Tam Quế, chẳng lẽ là tin tức này đã bị tiết lộ ra ngoài, nên làm cho Ngô Tam Quế cuống lên muốn đi trước một bước?
Tất cả mọi quan binh có mặt làm gì mà biết được biến cố này, Cưu Ma Trí giật nảy cả mình:
-Nếu như Ngô Tam Quế thật sự có ý phản, vậy đây là chuyện vô cùng hệ trọng rồi.
Tống Thanh Thư nhíu lông mày, thêm vào nói:
-Vậy nếu như chúng ta đem đám phái Vương Ốc bắt về kinh thành, Ngô Tam Quế nhận được tin tức, làm cho hắn chó cùng rứt giậu ngay lập tức khởi binh, trong lúc gấp rút có thể hoàng thượng cũng không dễ ứng phó, nói không chừng còn quay ngược lại trách tội chúng ta.
Mấy tên quan tướng kỵ binh sợ đến mặt tái mét, chuyện rung chuyển từ trên triều đình không đến lượt bọn họ dám tham dự, chỉ cần sơ sẩy thì là cửa nát nhà tan, lo lắng nhìn Vi Tiểu Bảo:
-Tất cả mọi việc bây giờ là do Vi đại nhân làm chủ.
Chuyện xảy ra lại thuận lợi cũng khiến cho chính Vi Tiểu Bảo bất ngờ, gã nhìn Tống Thanh Thư, không nghĩ tới chính gã định nói ra lời như vậy thì Tống Thanh Thư đã vạch rỏ ra, nên vội vã tiếp lời:
-Vậy thì chúng ta phải nghĩ đến biện pháp đem chuyện này đè xuống không cho bất cứ ai biết được, để không đánh động đến Ngô Tam Quế, chi bằng đem những người này thả ra.
-Thả?
Không ai có thể nào hiểu được, thật vất vả mới một lưới bắt hết thủ lĩnh phái Vương Ốc, sao bây giờ phải thả?
-Này… chính là các ngươi không hiểu chi đạo làm quan,
Vi Tiểu Bảo hắng nhẹ một tiếng, giả vờ giả vịt nói tiếp.
-Các ngươi bắt được phái Vương Ốc, tự cho là một cái công lớn, nhưng giống như là vừa rồi Tống đại ca đã nói, nếu Ngô tam Quế biết chuyện này sẽ sợ tội mà ngay lập tức làm phản, cuối cùng thì hoàng thượng không những là không ban thưởng chúng ta, nói không chắc còn có thể trách phạt, nhưng nếu đem bọn họ thả ra thì sự việc lại khác….
- Cũng vậy chứ có cái gì là khác đâu?
Cưu Ma Trí đầu óc mơ hồ, nghĩ thầm luận về chốn quan trường Trung thổ còn phức tạp hơn là võ công nữa..
-Các ngươi suy nghĩ lại đi..
Vi Tiểu Bảo thấp giọng nói .
-Bọn họ thất thủ bị bắt, sau đó lại được chúng ta thả ra, khi trở về chắc chắn là không dám cho Ngô Tam Quế biết đến chuyện này, vì nếu để cho Ngô Tam Quế biết, thì lão ta sẽ hoài nghi phái Vương Ốc đã đầu hàng triều đình, nếu không phải vậy thì làm sao mà được thả ra yên ổn? Nếu như Ngô Tam Quế không biết chuyện đêm nay, đương nhiên cũng sẽ không nhanh chóng mà tạo phản, chúng ta thì sẽ có thời gian để báo cho hoàng thượng biết, để triều đình sớm chuẩn bị kế sách, nói không chừng lúc đó hoàng thượng cao hứng, sẽ còn cho là chúng ta lập được đại công đấy.
-Khà khà ..có Quế công công, cuộc sống đúng là rất dễ dàng!
Triệu Tề Hiền đứng bên cạnh liền giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Đa Long cũng cười nói:
-Nhờ có Vi huynh đệ nhắc nhở, nếu không đêm nay chúng ta phạm vào một sai lầm lớn mà không biết."
Cưu Ma Trí cũng cảm thán vạn phần:
- Văn hóa Trung thổ, quả nhiên bác đại tinh thâm.…
-Có điều …
Vi Tiểu Bảo liếc mắt nhìn đoàn người phái Vương Ốc bị không chế ở chổ xa xa kia nói.
-Bọn họ giết chết huynh đệ của chúng ta, bỗng nhiên cứ thả như vậy, tránh không khỏi bị làm ảnh hương đến khí thế của các huynh đệ, khà khà… cũng phải thu hoạch lại ở trên người bọn họ một ít lợi tức chứ.