[Dịch] Thâu Hương Cao Thủ
Chương 94 : CAO THỦ DỊCH DUNG.
Ngày đăng: 11:37 28/06/20
-Ngày trước trẫm phái các ngươi càn quét võ lâm, mục đích là vì muốn dẫn dụ Viên Thừa Chí, vì thế nên bắt ép các bang phái tiếp nhận sắc phong triều đình. Khoảng thời gian này trẫm đã suy nghĩ, thu phục bằng cách như vậy dù sao thì bọn họ cũng miễn cưỡng thuần phục ngoài mặt, khó tránh khỏi đối với Đại Thanh trong lòng vẫn chống đối.
Khang Hy vừa nói vừa nhíu mày.
-Không biết hoàng thượng diệu sách gì khác?
Giao tiếp với Vi Tiểu Bảo đã khá lâu, Tống Thanh Thư cũng ít nhiều học hỏi thêm được từ gã, bản lĩnh nghe lời đoán ý cũng luyện thành lô hỏa thuần thanh, vội vã phối hợp hỏi.
Khang Hy đáp:
-Nhiều năm qua, trẫm đều thấy cao thủ của ngự tiền thị vệ chẳng có bao nhiêu, nhân cơ hội này, yêu cầu để cho chưởng môn các bang phái đem con cháu tâm phúc đưa đến kinh thành, mở rộng thêm đội ngũ ngự tiền thị vệ bên trong Tử Cấm Thành. Lần trước ngươi đã từng đến các bang phái quen đường, lần này trẫm phái ngươi đến các bang phái đó mộ binh người của bọn họ.
Tống Thanh Thư thầm nghĩ quá lợi hại, nói rất êm tai là đến kinh thành làm ngự tiền thị vệ, còn nói thẳng ra là đem những người này làm con tin, ngày sau các bang phái nếu có ý chống đối, thì cũng phải kiêng kỵ đến sự an nguy của các con tin này.
-Thần sẽ đi đưa chỉ….?
Tống Thanh Thư lập tức liền rõ ràng nhiệm vụ thực chất của mình, hắn tới gặp các bang phái chính để cho bọn họ xác định đưa đến kinh thành phải là nhi tử của các chưởng môn, nếu không có nhi tử, thì phải là đệ tử thân tín thủ tịch của đời thứ nhất mời đến kinh thành.
-Chuyến đi này ngươi muốn mang theo bao nhiêu người?
Khang Hy hỏi.
-Thần một người là đủ.
Tống Thanh Thư nghĩ thầm cũng khó mà có cơ hội để mang theo Viên phu nhân thoát ra khỏi kinh, Đa Long hoặc Trương Khang Niên lúc trước ở Lệ Xuân viện đã từng gặp qua Viên phu nhân trong hình dạng Ôn cô nương, nếu như mang theo bọn họ đồng hành, khó mà bảo toàn không bị lộ ra.
Khang Hy nhướng mày:
-Chuyến này cũng có thể sẽ có môn phái chó cùng rứt giậu chống đối, ngươi đi một mình không tránh khỏi thế rất đơn độc.
-Bẩm hoàng thượng, những bang phái kia đã biểu thị quy thuận triều đình, nếu như có thay lòng đổi dạ, cũng là số ít, dựa vào võ công của thần, ứng phó cũng không khó khan lắm.
Tống Thanh Thư trả lời.
-Đông Phương giáo chủ, ngươi cảm thấy thế nào?
Khang Hy xoay người lại nhìn Đông Phương Bất Bại hỏi.
Đông Phương Bất Bại liếc nhìn Tống Thanh Thư rồi trả lời:
-Khu vực cảnh nội của Đại Thanh cũng không có đại phái nào, cho nên lấy võ công của Tống huynh đệ, ứng phó những môn phái thuộc hàng nhị, hàng tam lưu thì cũng thừa sức.
Khang Hy thấy nắm chắc trong lòng:
-Được, Tống ái khanh, trẫm sẽ phong ngươi là đặc sứ của triều đình, nếu như cần thiết, có thể điều động quan phủ địa phương trợ giúp, gặp chuyện có thể tiền trảm hậu tấu. . .
Ra ngự thư phòng, Đông Phương Bất Bại nghi ngờ nhìn Tống Thanh Thư:
- Ngươi sẽ không nhân cơ hội này dự định mang theo Mật phi bỏ trốn chứ?
Tống Thanh Thư sắc mặt cứng đờ.
-Đông Phương giáo chủ đừng nói đùa, có cho tại hạ mười cái lá gan cũng không dám làm như vậy."
-Bổn tọa cũng tin là ngươi không dám, ta không muốn sẽ có một ngày tự mình nhận được mệnh lệnh truy sát ngươi.
Đông Phương Bất Bại nói xong, liền rời đi.
Nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ khi bị Đông Phương Bất Bại truy đuổi, Tống Thanh Thư lắc đầu một cái, vội vã hướng về chỗ ở của mình.
Đẩy cửa phòng bước vào, nhìn thấy trên giường chăn gối sắp xếp chỉnh tề, mỹ nhân phương tung không thấy, Tống Thanh Thư cảm thấy trong lòng có một sự mất mát, kinh ngạc đứng ngây người ra ở cửa.
-Ngươi đang tìm ta sao?
Phía sau truyền tới một giọng nói nhu mị.
Tống Thanh Thư vui mừng quay đầu lại, thấy Viên phu nhân đã mặc một bộ cung trang màu xanh lục nghiêng người dựa vào ở cạnh tường, đang nhìn mình.
Lúc này mặt trời đã mọc lên ở hướng đông, từng ánh kim quang nhàn tản chiếu rơi trên thân người của Viên phu nhân, một vầng sáng óng ánh nổi bật lên là đôi bầu vú căng mọng đội lên ở bên trong cái yếm phủ hờ lên không thể che khuất, bên dưới là cái mông to vễnh lên của nàng, Tống Thanh Thư nhìn ngẩn ngơ, lẩm bẩm hỏi:
-Tại hạ đang đi tìm một con heo nhỏ mê ngủ, vị tiên nữ tỷ tỷ này có nhìn thấy nó ở đâu không?
Viên phu nhân nghĩ đến chính mình tỉnh lại sau giấc ngủ vùi, thì trong phòng hắn đã đi tự hồi nào, mặt ửng đỏ, vươn mình bước tới:
-Hừ…ngươi thường ngày có phải là hay dựa vào những lời chót lưỡi đầu môi này để lừa gạt các cô nương phải không?
-Rất nhiều nữ nhân đều nói tại hạ có cái miệng rất ngọt, Viên phu nhân bây giờ có muốn nếm thử?
Tống Thanh Thư thấy đối phương muốn nổi giận, vội vã đổi ngữ khí:
-Phu nhân hôm qua một thân y phục dạ hành không nhìn thấy rỏ, ngày hôm nay sao lại có một thân xiêm y đẹp đẽ như vậy?
-Không cần để ý những chi tiết này…
Viên phu nhân khoát tay:
-Sáng nay khi tỉnh ngủ lại, ta lo lắng có người tới phòng ngươi sẽ phát hiện, nên lẫn trốn ra bên ngoài hoa viên ẩn nấp, nhân tiện trộm lấy bộ đồ của cung nữ.
-Phu nhân vì là tại hạ suy nghĩ như vậy, tại hạ hận không thể lấy thân của mình báo đáp….
Quan sát nét mặt Viên phu nhân biểu hiện, Tống Thanh Thư không dám tiếp tục nói.
-Ai…ngươi sao lúc nào cũng không đứng đắn..
Viên phu nhân thở dài nói tiếp:
- Tối hôm qua ngươi có nói loạn để lưu ta lại thêm vài ngày, có điều ta là một quả phụ, không thể ở chỗ này lâu được, đêm nay ta sẽ xuất cung đi tìm sư phụ của Viên đại ca, nếu như gặp phải Đông Phương Bất Bại, bất quá thì liều mạng, Viên đại ca đã chết rồi, ta cũng không muốn sống nữa.
- Trước mặt của tại hạ mà cứ nhắc đến nam nhân khác, không biết là tại hạ sẽ rất đau lòng sao?
Tống Thanh Thư làm ra vẻ mặt bi thương nói tiếp.
-Tại hạ cũng không dám lưu lại Viên phu nhân nữa, hôm nay tại hạ sẽ mang phu nhân đi ra ngoài.
Viên phu nhân còn chưa kịp tức giận, nghe rõ hắn nói câu tiếp theo, liền mừng rỡ hỏi:
-Thật sự sao?
-Tuy rằng tại hạ rất mơ ước cùng phu nhân ở chung tháng ngày, thế nhưng mang theo hoàng mệnh trong người, ai. . .
Tống Thanh Thư liền đem nhiệm vụ của mình ra rõ ràng mười mươi nói lại cùng với nàng.
-Hừ! Làm chó săn Thanh đình thì không biết mệt mỏi.
Viên phu nhân nổi giận xoay người.
-Bên trong có nguyên do, thứ cho tại hạ hiện tại không thể nói rõ với phu nhân, có điều xin phu nhân tin tưởng, tại hạ đang ở Hán doanh nhưng lòng đang ở Tào….Ặc… đang ở Tào doanh mà lòng đang ở Hán.
Tống Thanh Thư vội vã sửa lời nói.
Viên phu nhân trầm mặc một hồi, mặt giãn ra mỉm cười:
-Được rồi, tiếp xúc với ngươi cũng đã nhiều lần, Tống công tử tuy rằng thường. . . nói lời kinh người, nhưng ta tin tưởng ngươi là một người tốt.
-Ngưng…ngưng! Một nữ nhân đừng có vội khen một nam nhân là người tốt ..
Tống Thanh Thư lúc này phiền muộn nói tiếp:
-Thôi…đừng nói chuyện gì khác, nếu xuất cung trước tiên Viên phu nhân cần phải dịch dung, chứ nếu tại hạ bỗng dưng mang theo một nữ nhân xinh đẹp như thiên tiên, đừng nói Đông Phương Bất Bại, ngay cả thị vệ canh giữ cổng thành cũng không thể cho đi.
Nghe được hắn đối với nhan sắc của mình tán thưởng, Viên phu nhân hé miệng nở nụ cười:
-Dịch dung, về chuyện này ta am hiểu.
Năm xưa nàng cải nam trang khiến cho Ngũ độc giáo chủ Hà Thiết Thủ say đắm, bình sinh nàng đắc ý nhất là chuyện này.
-Viên phu nhân cũng biết?
Tống Thanh Thư ngạc nhiên nhìn nàng.
-Đương nhiên!
Viên phu nhân đắc ý ngẩng cao mặt, đem hắn đẩy ra ngoài, đóng kỹ cửa lại, từ trong vang ra giọng nói:
-Ngươi đừng có nhìn lén !
Tống Thanh Thư cười khổ nói:
-Yên tâm đi, tại hạ nếu muốn xem, thì cũng là quang minh chính đại, nhìn trộm dạng này không đủ tư cách vì chả thấy trọn vẹn toàn bộ, tại hạ không làm không được.
Sau một nén nhang, cửa phòng mở ra, một công tử tuấn tú nhanh nhẹn xuất hiện ở trước mặt Tống Thanh Thư, chậm rãi quay một vòng, cười nói:
-Thấy sao?
Tống Thanh Thư thầm than một tiếng, nói:
-Đây chính là dịch dung mà phu nhân nói? Lấy mái tóc buộc lại, dùng cái yếm bó chặt ép lại phong nhũ, đổi thân nam trang như thế này thì gọi là dịch dung?
-Này… có vấn đề gì không?
Viên phu nhân cúi đầu nhìn mình vài lần, thấy hai bầu vú chỉ chỉ có nhô lên một chút, nghi hoặc nói tiếp:
-Năm xưa ta hành tẩu giang hồ, rất ít người có thể nhận ra là nữ cải nam trang đấy.
-Vậy mới nói rõ là phu nhân gặp toàn kẻ ngốc.
Tống Thanh Thư bực mình nói.
-Bổn công tử cũng sẽ không đem tính mạng của mình làm liều ký thác cho thuật dịch nhung của Viên phu nhân, đợi lát nữa, tại hạ sẽ cho Viên phu nhân nhìn xem một chút cái mà gọi là thuật dịch dung.
Khang Hy vừa nói vừa nhíu mày.
-Không biết hoàng thượng diệu sách gì khác?
Giao tiếp với Vi Tiểu Bảo đã khá lâu, Tống Thanh Thư cũng ít nhiều học hỏi thêm được từ gã, bản lĩnh nghe lời đoán ý cũng luyện thành lô hỏa thuần thanh, vội vã phối hợp hỏi.
Khang Hy đáp:
-Nhiều năm qua, trẫm đều thấy cao thủ của ngự tiền thị vệ chẳng có bao nhiêu, nhân cơ hội này, yêu cầu để cho chưởng môn các bang phái đem con cháu tâm phúc đưa đến kinh thành, mở rộng thêm đội ngũ ngự tiền thị vệ bên trong Tử Cấm Thành. Lần trước ngươi đã từng đến các bang phái quen đường, lần này trẫm phái ngươi đến các bang phái đó mộ binh người của bọn họ.
Tống Thanh Thư thầm nghĩ quá lợi hại, nói rất êm tai là đến kinh thành làm ngự tiền thị vệ, còn nói thẳng ra là đem những người này làm con tin, ngày sau các bang phái nếu có ý chống đối, thì cũng phải kiêng kỵ đến sự an nguy của các con tin này.
-Thần sẽ đi đưa chỉ….?
Tống Thanh Thư lập tức liền rõ ràng nhiệm vụ thực chất của mình, hắn tới gặp các bang phái chính để cho bọn họ xác định đưa đến kinh thành phải là nhi tử của các chưởng môn, nếu không có nhi tử, thì phải là đệ tử thân tín thủ tịch của đời thứ nhất mời đến kinh thành.
-Chuyến đi này ngươi muốn mang theo bao nhiêu người?
Khang Hy hỏi.
-Thần một người là đủ.
Tống Thanh Thư nghĩ thầm cũng khó mà có cơ hội để mang theo Viên phu nhân thoát ra khỏi kinh, Đa Long hoặc Trương Khang Niên lúc trước ở Lệ Xuân viện đã từng gặp qua Viên phu nhân trong hình dạng Ôn cô nương, nếu như mang theo bọn họ đồng hành, khó mà bảo toàn không bị lộ ra.
Khang Hy nhướng mày:
-Chuyến này cũng có thể sẽ có môn phái chó cùng rứt giậu chống đối, ngươi đi một mình không tránh khỏi thế rất đơn độc.
-Bẩm hoàng thượng, những bang phái kia đã biểu thị quy thuận triều đình, nếu như có thay lòng đổi dạ, cũng là số ít, dựa vào võ công của thần, ứng phó cũng không khó khan lắm.
Tống Thanh Thư trả lời.
-Đông Phương giáo chủ, ngươi cảm thấy thế nào?
Khang Hy xoay người lại nhìn Đông Phương Bất Bại hỏi.
Đông Phương Bất Bại liếc nhìn Tống Thanh Thư rồi trả lời:
-Khu vực cảnh nội của Đại Thanh cũng không có đại phái nào, cho nên lấy võ công của Tống huynh đệ, ứng phó những môn phái thuộc hàng nhị, hàng tam lưu thì cũng thừa sức.
Khang Hy thấy nắm chắc trong lòng:
-Được, Tống ái khanh, trẫm sẽ phong ngươi là đặc sứ của triều đình, nếu như cần thiết, có thể điều động quan phủ địa phương trợ giúp, gặp chuyện có thể tiền trảm hậu tấu. . .
Ra ngự thư phòng, Đông Phương Bất Bại nghi ngờ nhìn Tống Thanh Thư:
- Ngươi sẽ không nhân cơ hội này dự định mang theo Mật phi bỏ trốn chứ?
Tống Thanh Thư sắc mặt cứng đờ.
-Đông Phương giáo chủ đừng nói đùa, có cho tại hạ mười cái lá gan cũng không dám làm như vậy."
-Bổn tọa cũng tin là ngươi không dám, ta không muốn sẽ có một ngày tự mình nhận được mệnh lệnh truy sát ngươi.
Đông Phương Bất Bại nói xong, liền rời đi.
Nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ khi bị Đông Phương Bất Bại truy đuổi, Tống Thanh Thư lắc đầu một cái, vội vã hướng về chỗ ở của mình.
Đẩy cửa phòng bước vào, nhìn thấy trên giường chăn gối sắp xếp chỉnh tề, mỹ nhân phương tung không thấy, Tống Thanh Thư cảm thấy trong lòng có một sự mất mát, kinh ngạc đứng ngây người ra ở cửa.
-Ngươi đang tìm ta sao?
Phía sau truyền tới một giọng nói nhu mị.
Tống Thanh Thư vui mừng quay đầu lại, thấy Viên phu nhân đã mặc một bộ cung trang màu xanh lục nghiêng người dựa vào ở cạnh tường, đang nhìn mình.
Lúc này mặt trời đã mọc lên ở hướng đông, từng ánh kim quang nhàn tản chiếu rơi trên thân người của Viên phu nhân, một vầng sáng óng ánh nổi bật lên là đôi bầu vú căng mọng đội lên ở bên trong cái yếm phủ hờ lên không thể che khuất, bên dưới là cái mông to vễnh lên của nàng, Tống Thanh Thư nhìn ngẩn ngơ, lẩm bẩm hỏi:
-Tại hạ đang đi tìm một con heo nhỏ mê ngủ, vị tiên nữ tỷ tỷ này có nhìn thấy nó ở đâu không?
Viên phu nhân nghĩ đến chính mình tỉnh lại sau giấc ngủ vùi, thì trong phòng hắn đã đi tự hồi nào, mặt ửng đỏ, vươn mình bước tới:
-Hừ…ngươi thường ngày có phải là hay dựa vào những lời chót lưỡi đầu môi này để lừa gạt các cô nương phải không?
-Rất nhiều nữ nhân đều nói tại hạ có cái miệng rất ngọt, Viên phu nhân bây giờ có muốn nếm thử?
Tống Thanh Thư thấy đối phương muốn nổi giận, vội vã đổi ngữ khí:
-Phu nhân hôm qua một thân y phục dạ hành không nhìn thấy rỏ, ngày hôm nay sao lại có một thân xiêm y đẹp đẽ như vậy?
-Không cần để ý những chi tiết này…
Viên phu nhân khoát tay:
-Sáng nay khi tỉnh ngủ lại, ta lo lắng có người tới phòng ngươi sẽ phát hiện, nên lẫn trốn ra bên ngoài hoa viên ẩn nấp, nhân tiện trộm lấy bộ đồ của cung nữ.
-Phu nhân vì là tại hạ suy nghĩ như vậy, tại hạ hận không thể lấy thân của mình báo đáp….
Quan sát nét mặt Viên phu nhân biểu hiện, Tống Thanh Thư không dám tiếp tục nói.
-Ai…ngươi sao lúc nào cũng không đứng đắn..
Viên phu nhân thở dài nói tiếp:
- Tối hôm qua ngươi có nói loạn để lưu ta lại thêm vài ngày, có điều ta là một quả phụ, không thể ở chỗ này lâu được, đêm nay ta sẽ xuất cung đi tìm sư phụ của Viên đại ca, nếu như gặp phải Đông Phương Bất Bại, bất quá thì liều mạng, Viên đại ca đã chết rồi, ta cũng không muốn sống nữa.
- Trước mặt của tại hạ mà cứ nhắc đến nam nhân khác, không biết là tại hạ sẽ rất đau lòng sao?
Tống Thanh Thư làm ra vẻ mặt bi thương nói tiếp.
-Tại hạ cũng không dám lưu lại Viên phu nhân nữa, hôm nay tại hạ sẽ mang phu nhân đi ra ngoài.
Viên phu nhân còn chưa kịp tức giận, nghe rõ hắn nói câu tiếp theo, liền mừng rỡ hỏi:
-Thật sự sao?
-Tuy rằng tại hạ rất mơ ước cùng phu nhân ở chung tháng ngày, thế nhưng mang theo hoàng mệnh trong người, ai. . .
Tống Thanh Thư liền đem nhiệm vụ của mình ra rõ ràng mười mươi nói lại cùng với nàng.
-Hừ! Làm chó săn Thanh đình thì không biết mệt mỏi.
Viên phu nhân nổi giận xoay người.
-Bên trong có nguyên do, thứ cho tại hạ hiện tại không thể nói rõ với phu nhân, có điều xin phu nhân tin tưởng, tại hạ đang ở Hán doanh nhưng lòng đang ở Tào….Ặc… đang ở Tào doanh mà lòng đang ở Hán.
Tống Thanh Thư vội vã sửa lời nói.
Viên phu nhân trầm mặc một hồi, mặt giãn ra mỉm cười:
-Được rồi, tiếp xúc với ngươi cũng đã nhiều lần, Tống công tử tuy rằng thường. . . nói lời kinh người, nhưng ta tin tưởng ngươi là một người tốt.
-Ngưng…ngưng! Một nữ nhân đừng có vội khen một nam nhân là người tốt ..
Tống Thanh Thư lúc này phiền muộn nói tiếp:
-Thôi…đừng nói chuyện gì khác, nếu xuất cung trước tiên Viên phu nhân cần phải dịch dung, chứ nếu tại hạ bỗng dưng mang theo một nữ nhân xinh đẹp như thiên tiên, đừng nói Đông Phương Bất Bại, ngay cả thị vệ canh giữ cổng thành cũng không thể cho đi.
Nghe được hắn đối với nhan sắc của mình tán thưởng, Viên phu nhân hé miệng nở nụ cười:
-Dịch dung, về chuyện này ta am hiểu.
Năm xưa nàng cải nam trang khiến cho Ngũ độc giáo chủ Hà Thiết Thủ say đắm, bình sinh nàng đắc ý nhất là chuyện này.
-Viên phu nhân cũng biết?
Tống Thanh Thư ngạc nhiên nhìn nàng.
-Đương nhiên!
Viên phu nhân đắc ý ngẩng cao mặt, đem hắn đẩy ra ngoài, đóng kỹ cửa lại, từ trong vang ra giọng nói:
-Ngươi đừng có nhìn lén !
Tống Thanh Thư cười khổ nói:
-Yên tâm đi, tại hạ nếu muốn xem, thì cũng là quang minh chính đại, nhìn trộm dạng này không đủ tư cách vì chả thấy trọn vẹn toàn bộ, tại hạ không làm không được.
Sau một nén nhang, cửa phòng mở ra, một công tử tuấn tú nhanh nhẹn xuất hiện ở trước mặt Tống Thanh Thư, chậm rãi quay một vòng, cười nói:
-Thấy sao?
Tống Thanh Thư thầm than một tiếng, nói:
-Đây chính là dịch dung mà phu nhân nói? Lấy mái tóc buộc lại, dùng cái yếm bó chặt ép lại phong nhũ, đổi thân nam trang như thế này thì gọi là dịch dung?
-Này… có vấn đề gì không?
Viên phu nhân cúi đầu nhìn mình vài lần, thấy hai bầu vú chỉ chỉ có nhô lên một chút, nghi hoặc nói tiếp:
-Năm xưa ta hành tẩu giang hồ, rất ít người có thể nhận ra là nữ cải nam trang đấy.
-Vậy mới nói rõ là phu nhân gặp toàn kẻ ngốc.
Tống Thanh Thư bực mình nói.
-Bổn công tử cũng sẽ không đem tính mạng của mình làm liều ký thác cho thuật dịch nhung của Viên phu nhân, đợi lát nữa, tại hạ sẽ cho Viên phu nhân nhìn xem một chút cái mà gọi là thuật dịch dung.