Thâu Long Hoán Phụng
Chương 3 :
Ngày đăng: 17:20 19/04/20
Lý Lạc Hành vừa than thở bản thân thế nào lại xui xẻo vừa chậm rãi mở mắt.
Chẳng biết hoàng thượng vĩ đại biến mất từ lúc nào, chỉ thấy một khuôn mặt tuyệt mỹ tái nhợt ưu thương nhìn mình.
Đúng vậy! Chính là người cả đời này hắn không thể nào quên ———Long Ngự Thiên!! Vốn bụng đầy tức giận, nhưng khi Lý Lạc Hành nhìn thấy dải băng trắng trên cánh tay phải của Long Ngự Thiên, nộ khí trong lòng tự nhiên tiêu tan mất!
Lý Lạc Hành nằm trên giường nhảy dựng lên, nâng cánh tay ngọc mảnh dẻ của Long Ngự Thiên, lòng đau như cắt!! Mềm nhẹ, cẩn thận, Lý Lạc Hành xoa cánh tay hắn, dùng giọng ôn nhu nhất từ trước đến nay hỏi: “… Ngươi… thế nào lại…”
Long Ngự Thiên rút tay về, có chút chột dạ trả lời: “… Ta, ta vừa mới từ chỗ hoàng huynh về!”
Lý Lạc Hành dường như không để ý đến ngữ điệu của Long Ngự Thiên, xem ra thực sự rất quan tâm lo lắng. Hắn ngỡ ngàng nhìn khuôn mặt thanh tú vương nét suy nhược yếu ớt của Long Ngự Thiên, không đành lòng hỏi: “Đau không…”
“Không đau chút nào!” Long Ngự Thiên cười, nếu nhượng Lý Lạc Hành trông thấy tình trạng bi thảm của hoàng thượng, hắn tựu sẽ minh bạch vết thương của Long Ngự Thiên so ra chẳng thấm gì… Huống chi…
Thần thái của Long Ngự Thiên bỗng nhiên u ám, khuôn mặt mỹ lệ tịch mịch như được phủ một làn sương mờ, giọng nói u buồn khôn tả.“Kỳ thực… Ta tới tìm ngươi nói lời từ biệt… Ngươi biết… ta chọc giận hoàng huynh (tác giả: hãn, ngươi căn bản là đánh hắn đánh chết khiếp), tạm thời không thể lưu lại kinh thành… cho nên ta dự định đi Giang Nam tránh nạn kiếp, chờ hoàng huynh hết giận rồi trở về đoàn tụ cùng ngươi…”
Nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu của hắn, ngay cả kẻ sắt đá nhất cũng không khỏi mềm lòng, huống chi Lý Lạc Hành là người có tấm lòng lương thiện thuần khiết!!
Tuy rằng có chút hoài nghi, nhưng vừa nghe Long Ngự Thiên phải ly khai ngoài tầm mắt mình, Lý Lạc Hành bất giác kêu to: “Không được!! Ta với ngươi cùng đi!!!”
Đừng nói là Giang Nam, ta tuyệt đối không để cho ngươi có cơ hội khuynh đảo thiên hạ, sát thương sinh linh. Hắn-Lý Lạc Hành phải noi gương tinh thần của Phạm Trọng Yêm lão nhân, lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ(1)!!
Long Ngự Thiên nghe được câu trả lời của hắn, đôi mắt lóe tinh quang, hưng phấn thiếu chút nữa bị lật tẩy! Nhượng ngự y bó chút trầy da nho nhỏ thành lớn như vậy quả nhiên là sáng suốt!!
Huống chi, Vương huynh nào có lá gan đánh với hắn đến cùng, vết trầy này là vô ý gây ra lúc rượt Vương huynh vòng quanh cái cột.
SợLý Lạc Hành hối hận, Long Ngự Thiên nắm cánh tay hắn truy vấn: “Ngươi phát thệ ngươi nguyện ý theo ta đi Giang Nam, quyết không hối hận?!”
Lý Lạc Hành đã trèo lên lưng cọp, liệu còn có đường thoái lui, thấy chết không sờn gật đầu: “Đúng! Ta sẽ đi theo ngươi đến cùng trời cuối đất!!”, miễn là ngăn cản được cái “Ác” của ngươi.
Long Ngự Thiên đạt được mục đích, phấn khởi kêu lên vui mừng, ôm chầm lấy Lý Lạc Hành. Người sau vừa né tránh đôi môi đỏ thắm của hắn, vừa buồn bực hỏi: “Ngươi thật là bị ép lưu vong đến Giang Nam?”
Thân thể dưới thân đột nhiên mềm nhũn, Long Ngự Thiên hiểu ngay xảy ra chuyện! Quả nhiên không ngoài sở liệu, Lý Lạc Hành chịu không nổi kích thích, ngất xỉu. Long Ngự Thiên ly khai thân thể Lý Lạc Hành, vừa ảo não vừa lưu luyến.
Âu yếm ôm Lý Lạc Hành vào lòng, Long Ngự Thiên cao giọng hỏi xa phu: “Phủ Dương Châu còn xa không?”
Khổ cho xa phu từ nãy đến giờ phải nghe hết động tĩnh bên trong, hắn hoảng sợ, lắp bắp trả lời, lưỡi líu cả lại: “Còn…, còn hai canh giờ…”
Thực sự là, sống lâu như vậy, hắn chưa từng thấy tuyệt sắc giai nhân nào lại chủ động thế này, quả thực là đại họa cho vị thư sinh trong xe mà! Đúng là trong phúc có họa a!!!
Đáng tiếc, nếu xa phu biết rằng Long Ngự Thiên tuy xinh đẹp hơn nữ nhân ba phần nhưng so với ma quỷ còn đáng sợ hơn bảy phần còn lại, thì sẽ minh bạch tinh thần hy sinh vĩ đại của Lý Lạc Hành…
Xe chòng chành chạy, Long Ngự Thiên nhìn chiều tà ảm đạm, cúi đầu hôn nhẹ lên trán Lý Lạc Hành. Thật là… Thế nào lại có cảm giác cô đơn ni…
————–
(1): Phạm Trọng Yêm (989 – 1052), tự Hy Văn, thụy Văn Chánh, là một nhà chính trị, nhà văn, nhà quân sự, nhà giáo dục thời Bắc Tống. Ông là người huyện Ngô, Tô Châu (nay thuộc Tô Châu, Giang Tô).
Tác phẩm văn học đáng chú ý nhất của ông có lẽ là Nhạc Dương lâu kí (ghi chép ở lầu Nhạc Dương). Nó nổi tiếng vì lý tưởng chính trị mà ông thể hiện ở phần cuối trong câu “先天下之忧而忧,后天下之乐而乐 – tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc” (lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ).
Nguồn: Wikipedia
(2): ăn uống, sắc dục là bản năng
(3): trích trong bài thơ Vô đề I của Lý Thương Ẩn, nghĩa là tâm ý tương thông (đa tạ Sa Vũ đã giải thích)
(4): chín trường phái học thuật chủ yếu thời Chiến Quốc, Trung Quốc.
(5): Liễu Hạ Huệ (720 TCN- 621 TCN) nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Một hôm ông dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với phụ nữ, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.