Thay Chị Lấy Chồng

Chương 101 : Tôi sẽ cho em những điều tốt đẹp nhất, để từ nay về sau em sẽ không thể rời bỏ tôi được nữa

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Vài ngày sau đó, tôi đều ở căn nhà tại Số 01 Vĩnh An của Lý Hào Kiệt.



Điều khiến tôi cảm thấy bất ngờ là, mặc dù hôm nào Lý Hào Kiệt cũng yêu cầu tôi và anh ấy ngủ chung với nhau, nhưng lại không phát sinh bất cứ quan hệ nào.



Lúc Lý Hào Kiệt đi làm, thông thường đều có người giúp việc ở trong nhà, tôi không gọi sẽ không xuất hiện.



Tôi tra xét khắp trong ngoài phòng của anh ấy, cũng không phát hiện thấy dấu vết Tống Duyên Minh từng tới đây.



Chẳng lẽ, mấy lần Tống Duyên Minh xuất hiện, đều không tới nhà của Lý Hào Kiệt?



Vậy rốt cuộc chị ta đến chỗ của ai?



Sau khi chắc chắn không phải chị ta tới nhà Lý Hào Kiệt, tôi bèn quyết định ban ngày sẽ ra ngoài đi dạo, thử tìm công việc nào đó.



Mặc dù đã đến tháng ba nhưng tiết trời vẫn hơi lạnh, trong nhà lại đã ngừng sử dụng hệ thống sưởi ấm, ngẩn ngơ một chỗ lâu cũng cảm thấy lạnh buốt.



Buổi sáng hôm đó, tôi thức dậy chờ Lý Hào Kiệt ra ngoài.



Thế nhưng dù đã ăn sáng xong mà anh ấy vẫn ngồi đó, dường như không hề có ý muốn đi.



“Anh không đi làm sao?”



Tôi ngồi ở đầu bàn ăn đối diện, hỏi anh ấy.



Anh ấy tao nhã dùng khăn giấy chấm chấm khoé miệng, nhìn tôi, rồi trả lời bằng nét mặt dịu dàng, “Hôm nay là cuối tuần, anh sẽ ở bên em.”



Ở bên tôi?



“Ừm, cơm nước xong anh sẽ đưa em ra ngoài chơi.”



Lý Hào Kiệt cười bảo.



“Ra ngoài chơi?” Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, hơi nghi ngờ, “Đi đâu?”



“Bí mật.”



Người đàn ông lộ ra dáng vẻ vô cùng thần bí.



Có lẽ vì gần đây tôi vẫn luôn duy trì trạng thái cảnh giác với Lý Hào Kiệt, nên khi anh ấy đối xử như vậy lại càng khiến tôi cảm thấy không thích ứng được.



Nhưng tôi cũng không nhiều lời.



Dẫu sao đã làm tình nhân, thì phải có dáng vẻ của tình nhân.



Sau khi ăn xong, tôi thay một bộ đồ khác rồi trang điểm nhạt, lúc ra ngoài, Lý Hào Kiệt đã mặc quần áo xong.




Quả nhiên, máy bay rất nhanh đã đáp xuống một sân bay, sau đó chúng tôi lại chuyển sang một chiếc du thuyền, rồi mới đặt chân lên một hòn đảo nhỏ.



Bất kể là sân bay trước đó, hay là hòn đảo nhỏ này, đều vô cùng ấm áp.



Tôi cầm áo khoác trong tay, dù bên trong mặc một chiếc váy tay lửng cũng đủ khiến tôi cảm thấy nóng nực vô cũng.



“Đây là…”



“Trước đây anh đã mua hòn đảo nhỏ này, biết em ở nhà sợ lạnh cho nên dẫn em đi nghỉ.”



Lý Hào Kiệt vừa nói, vừa vươn tay về phía tôi, nhìn thoáng qua giày cao gót dưới chân tôi, rồi bảo, “Anh đã bảo người trông giữ đảo này sửa sang lại cát ở đây rồi, vô cùng mềm mịn, em có thể đi chân trần.”



Quả thực, giày cao gót không thích hợp đi trên cát.



Tôi đá giày cao gót qua một bên, đi chân trần trên cát.



Thực sự giống như lời anh ấy nói, cát ở nơi này vô cùng nhẵn nhụi, mềm mại.



Lúc này ở đây đã gần chạng vạng, ánh mặt trời vừa phải, không quá chói chang.



Lý Hào Kiệt thấy tôi đi về phía bãi biển, kéo tôi lại, “Đừng đi nữa, ăn cơm trước đã, sau đó anh sẽ đi dạo cùng em.”



“Được.”



Tôi gật đầu.



Hòn đảo nhỏ này không lớn, diện tích xấp xỉ gấp đôi khu nhà ở Số 1 Vĩnh An.



Nhà hàng của hòn đảo nằm ở ngay bên cạnh bãi biển.



Lúc tôi và Lý Hào Kiệt ăn cơm, trông thấy mặt trời từ từ lặn về Tây, cuối cùng biến mất dưới đáy biển.



Phong cảnh như vậy quả thực tuyệt vời.



Sau khi ăn xong, Lý Hào Kiệt đưa tôi vào phòng, để tôi thay bộ quần áo anh ấy đã chuẩn bị từ trước.



Tôi tiện tay lật một cái, lại phát hiện nếu không phải là bikini thì là áo chống nắng mỏng nửa xuyên thấu.



“Những thứ này…”



Tôi nhấc phần trên của một bộ bikini lên chất vấn Lý Hào Kiệt, lại bị anh ấy ôm lấy từ sau lưng.



Người đàn ông khẽ hôn một cái lên đỉnh đầu tôi, dùng giọng điệu mập mờ nói, “Nơi này ngoại trừ người trông giữ đảo thì chỉ có anh, nên em cứ mặc đi. Em mặc thứ này chỉ có một mình anh nhìn thấy thôi.”